Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/9f8qKa506B
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
9
Ta có hứng thú cực lớn với việc nung lưu li.
Ai lại không thích con gà đẻ trứng vàng kia chứ!
Hiện nay, trên thị trường, lưu ly đa phần là đồ tiến cống của ngoại bang, hoặc là hàng nhập từ hải ngoại nên giá cả cực kỳ đắt đỏ.
Có thể nói là vô giá.
Trước kia ta từng nghe Bùi Dĩnh khoác lác rằng hắn có một mối làm ăn chuyên về lưu ly, mỗi năm thu lợi mười ngàn lượng vàng.
Lục Hoài Chân bảo y chỉ có công thức, còn cụ thể cách chế luyện ra sao phải trông chờ vào ta.
Ta rất thích cái cảm giác được người khác tín nhiệm ấy.
Ban đầu, chúng ta thất bại rất nhiều lần.
Thế nhưng y chưa từng buông lời trách móc, ngược lại còn nhẹ giọng khuyên nhủ:
“Ngày tháng còn dài, rồi cũng làm được thôi.”
“A Trúc của chúng ta là tiểu nương tử lợi hại nhất thiên hạ đó.”
Bùi Dĩnh thì chưa bao giờ nói những lời như vậy, hắn chỉ biết châm chọc ta ăn bám ở Bùi phủ mà thôi.
Giờ ta được ăn cơm nóng canh đầy, thế là càng có thêm sức lực và đầu óc.
Cả viện toàn đất nung, bột hoạt thạch và ngói nung tán nhuyễn.
Ngày ngày đập giã, nung nấu.
Cuối cùng, vào một buổi sớm nào đó, chúng biến thành lưu ly trong suốt, không chút tạp chất.
Chén lưu ly chỉ lớn bằng lòng bàn tay, dưới ánh mặt trời phản chiếu nên những tia sáng bảy sắc, đẹp đến mê mẩn.
“Lục Hoài Chân!”
Ta ôm chén lưu ly, phấn khởi chạy vào bếp và đưa đến trước mặt y.
“Huynh nhìn xem!”
“Hử?”
Nam tử tóc buộc lỏng sau đầu buông chiếc xẻng nấu cơm rồi xoay người lại.
Y còn cẩn thận rửa sạch tay rồi mới đón lấy.
“Vật đính ước sao? Vậy ta nhận nhé.”
Nói xong, Lục Hoài Chân nhét chén lưu ly vào tay áo.
Ta trừng to mắt: “???”
Ta đâu có nói đưa vật đính ước gì đâu chứ?!
“Sao huynh có thể gán ghép bừa bãi như vậy…”
Lục Hoài Chân nhúng khăn vào nước, vắt khô rồi đưa lại giúp ta lau bụi trên mặt, chậm rãi nói:
“Nàng đã nhìn thân thể ta, ăn cơm ta nấu, giờ còn đưa bảo vật cho ta, ta nói cái nào vu oan nàng?”
Hai chữ “thân thể” được y nhấn mạnh.
Ta đỏ mặt, lắp bắp:
“Cái… cái đó cũng không thể tính như vậy.”
“Huynh còn chưa tặng ta gì, ta không không chịu thiệt…”
Những lời còn lại bị động tác của y cắt ngang.
Lục Hoài Chân khẽ nghiêng người xuống cắn lên môi ta, than nhẹ:
“A Trúc ngốc nghếch, ta đã nói rồi, bản thân ta sớm đã tặng cho nàng.”
10
Trăng sáng sao thưa, gió thu nhè nhẹ.
Ta nghe tiếng tim mình đập thình thịch trong lồng ngực, nghĩ đến mười mấy năm nhẫn nhịn đã qua, rốt cuộc quyết định sống một lần theo lòng mình.
“Lục Hoài Chân.”
Ta ngẩng đầu, tay lướt qua chiếc cằm mượt mà như ngọc của y:
“Ta từng gả đi một lần rồi.”
Tuy quan niệm hiện tại đã cởi mở hơn trước, nhưng vẫn có người để tâm đến điều này.
Ta cũng không muốn giấu giếm.
“Nếu huynh bước ra ngoài bây giờ thì ta sẽ coi như chưa có chuyện gì xảy ra.”
“Ta biết.”
Lục Hoài Chân giọng bình thản.
“Nàng chỉ là từng gặp phải một kẻ không ra gì thôi, chẳng lẽ vì tên đó mà ta phải chê trách nàng sao?”
“Sẽ không đâu, A Trúc.”
“Nếu có lỗi thì là tại ta đến quá muộn.”
Y vừa nói vừa kéo ta vào lòng mình.
“Thân phận của ta tạm thời chưa tiện nói rõ, chỉ là phụ mẫu đều mất, trong nhà chỉ còn một huynh trưởng. Ta đã gửi thư báo cho huynh ấy, nhờ chuẩn bị lễ vật tới rước nàng về.”
Sao trời ngoài cửa sổ như rơi vào đáy mắt ta, hóa thành giọt lệ nhỏ lăn dài.
Ta kéo tay áo y, khẽ lau khóe mắt, giọng nhỏ như muỗi kêu:
“Không có sính lễ cũng không sao.”
“Ngày mai huynh đi mua đôi nến hỷ, khăn trùm đầu để ta tự may.”
Những gì A Trúc muốn chỉ có bấy nhiêu đó.
Lại một mùa xuân đẹp nữa lại về.
Bến thuyền Phủ Châu tấp nập thuyền buôn ra vào.
Bùi Dĩnh chỉnh lại áo lông chồn trên người, sắc mặt trắng bệch bước xuống thuyền khách.
Chuyến đi này khiến kẻ quen sống sung sướng như hắn chịu không ít khổ sở.
Lưu ly Phủ Châu nay đã vang danh thiên hạ, khiến mối làm ăn mười ngàn lượng của hắn tan thành mây khói.
Trước đó vài hôm, hắn nghe một thương nhân buôn gốm nói Thẩm Ly Trúc dường như đang ở chỗ này, bèn đích thân tìm đến.
Trong thành Phủ Châu có một tòa Lưu Ly Các, đó chính là điểm đến của hắn.
Hắn nghĩ, nếu có thể mua được công thức để buôn bán độc quyền thì quá tốt.
Nếu không được thì dùng chút thủ đoạn cũng chẳng sao.
Chẳng bao lâu, hắn đã đến nơi.
Bên trong lẫn ngoài Lưu Ly Các đều chứa đầy người, còn náo nhiệt còn hơn cả Phàn Lâu.
Đột nhiên, hắn nhìn thấy một gương mặt quen thuộc đến tận xương tủy giữa biển người.
Nữ tử ấy tròn trịa hơn trước một chút, má lúm thoáng hiện trên khóe miệng, đôi mắt hạnh sáng lấp lánh chạy về phía hắn.
“Phu quân…”
Thấy hắn mà lại vui đến thế sao?
Trong khoảnh khắc, cơn giận trong lòng Bùi Dĩnh như tan biến sạch sẽ.
Thôi thì hắn sẽ coi như chưa từng nhận được thư hòa ly kia, chờ lúc về sẽ cho nàng nhiều quẻ gỗ hơn một chút.
Hắn chỉnh lại y phục, mở rộng hai tay.
Nào ngờ, Thẩm Ly Trúc nhẹ nhàng lướt qua hắn, như con chim sẻ hân hoan sà vào vòng tay người khác.
“Sao giờ chàng mới đến vậy?”
Ta hít hà mùi tuyết tùng mát lạnh trên người Lục Hoài Chân, múa may tay chân nói:
“Hôm nay ta bán được gần một ngàn lượng đó!”
Lục Hoài Chân phủi chiếc lá rơi trên vai ta, hùa theo vô cùng tự nhiên:
“Ừm, A Trúc của ta quả nhiên là tiểu nương tử thông minh nhất thiên hạ.”
“Huynh trưởng phái người tới tìm ta, ta phải mất chút thời gian mới đuổi đi được.”
Đúng lúc đó, một tiếng gào giận dữ vang lên từ phía sau:
“Thẩm Ly Trúc, nàng nhìn cho kỹ! Ai mới là phu quân của nàng!”
Mắt nam tử kia đỏ ngầu như dã thú bị chọc giận, không nói lời nào liền lao tới gật tay ta.
Khi nhìn thấy Bùi Dĩnh, ta cũng có chút ngạc nhiên.
Sao hắn lại xuất hiện ở đây?
Nhưng nghĩ kỹ lại, nay a nương đã an nghỉ ở quê nhà, ta không cần phải lưu lại Bùi phủ nữa, càng không cần phải nhẫn nhịn.
Ta kiềm chế bản năng né tránh, giọng khẽ run nhưng kiên quyết mắng:
“Bùi lang quân, xin tự trọng! Trong thư hòa ly đã ghi rõ, từ nay chúng ta từ biệt.”
“Hiện giờ ta đã tái giá, phu quân ta là ai cũng chẳng còn can hệ gì đến ngài nữa!”
11
“Hòa ly?!”
Bùi Dĩnh gần như nghiến nát răng, mắt trợn trừng muốn nứt ra.
“Ta chưa từng đồng ý nên tự nhiên cũng không tính! Chỉ vì một món quà sinh nhật mà nàng giận dỗi đến mức này sao?!”
“Đi, theo ta về phủ, chuyện trước đây ta có thể bỏ qua hết.”
Lục Hoài Chân đứng một bên khẽ nhíu mày, như thể định lên tiếng điều gì đó.
Ta vỗ vỗ tay y, lắc đầu ra hiệu mình có thể giải quyết.
“Ta không phải giận dỗi.”
“Chỉ là… Toán trù khó kiếm quá, ban đêm dậy thay thuốc thì lạnh, ta cũng không muốn lại như một con chó nhỏ quanh quẩn bên ngài nữa.”
“Bùi phủ chưa từng là nhà của A Trúc, có cái nhà nào mà phải nộp Toán trù mới được ở?”
“Ngài có thể quay lại cầu thân với đích tỷ, không cần phí lời với ta nữa.”
Trong mắt Bùi Dĩnh hiện rõ sự hoảng loạn:
“Ta… ta chưa từng nghĩ sẽ cưới Thẩm Ly Âm…”
Hắn vừa nói vừa muốn nắm lấy tay áo ta:
“Ly Trúc, nàng nghe ta giải thích!”
Lục Hoài Chân cuối cùng không nhịn được.
Y vung tay hất phăng bàn tay đang vươn tới của Bùi Dĩnh, nở nụ cười chẳng chút thân thiện:
“Bùi bá gia, lâu ngày không gặp.”
“Lời nương tử ta nói không biết ngươi nghe rõ cả chưa? Nàng biết nói lý lẽ, nhưng ta thì không giỏi cái đó.”
Câu cuối cùng vừa thốt ra, nét mặt vốn ôn hòa của thiếu niên lập tức sắc lạnh, ánh mắt chứa vài phần sát khí.
Ta nghe vậy thì hơi sững người.
Sau đó mới nhận ra… phu quân trước và phu quân hiện tại dường như quen biết nhau.
Ta khẽ hỏi:
“Sao chàng không nói với ta từ trước?”
Nam tử cụp mắt xuống, nhẹ xoa đầu ta:
“Ta sợ nàng nghĩ ngợi.”
Bùi Dĩnh nghe thấy âm thanh thì cau mày quay đầu lại, quát lớn:
“Cút ngay…”
Nhưng đến khi nhìn rõ gương mặt Lục Hoài Chân, hắn như chết lặng mà thốt lên một cách vô thức.
12
“Hoài Vương?!”
“Ngài không phải đã… sao lại ở đây!”
Lục Hoài Chân không cho hắn cơ hội chen lời, y nắm tay ta, cố ý khoe:
“Nhờ có nương tử ta tận tâm chăm sóc nên ta mới giữ được một mạng.”
“Nàng ở đâu thì bản vương ở đó. Phu thê nào có đạo lý chia cách hai nơi?”
Ta còn chưa hoàn hồn sau khi biết được thân phận thật của Lục Hoài Chân, chỉ đành ngơ ngác gật đầu:
“Đúng vậy, đúng là như thế.”
“Trong các còn khách chờ, nương tử, chúng ta về thôi.”
Kẻ nào đó vốn đang ghen lồng lộn còn không quên tinh tế hạ độc thủ khi lướt ngang qua Bùi Dĩnh:
“À, nhân tiện cảm ơn Bùi bá gia đã có mắt như mù.”
“…”
Sắc mặt Bùi Dĩnh trắng bệch xen lẫn tím tái, hai tay hắn nắm chặt nhưng vẫn không dám ngăn cản, chỉ có thể trơ mắt nhìn ta và Lục Hoài Chân sóng vai rời đi.
13
Đến chạng vạng tối.
Khói bếp nhân gian lan tỏa đến tận chân mây, thiêu đốt một mảng mây đỏ như lửa.
Chúng ta ghé cửa tiệm Phạm Kỷ trong hẻm mua bánh hoa quế như thường ngày, tiện thể mua thêm mấy chiếc bánh nhân thịt đem về.
Khi bận rộn thì chẳng buồn nấu nướng.
Trên đường về, trong lòng ta chất đầy tâm sự, nghiêng đầu nhìn y mà không biết nên mở lời ra sao.
Lục Hoài Chân dường như không hề bị sự xuất hiện của Bùi Dĩnh làm ảnh hưởng, trên gương mặt vẫn là vẻ ung dung thong thả như gió xuân.
“Nàng nghĩ gì mà trông rầu rĩ vậy?”
Y mở cửa viện, quay đầu hỏi ta.
Ta mím môi, thở dài:
“Sao chàng lại là Hoài Vương…”
Dù ta chẳng hiểu chuyện triều đình là bao, nhưng cái tên Hoài Vương này ta đã nghe qua.
Nghe nói rất nhiều giống cây tăng sản lượng đều do y mang về Đại Ngu.
Khi ta và a nương ăn không đủ no cũng từng mua củ khoai tròn trịa ấy về nấu.
Tân hoàng và y là ruột thịt đồng mẫu, ngài lại lớn hơn y cả chục tuổi nên tình cảm vô cùng thân thiết.
Hoàng thượng thật sự sẽ để y cưới một nữ nhân từng hòa ly làm vương phi sao?
Nghĩ đến đây, lòng ta chợt se lại.
Lục Hoài Chân cũng khẽ thở dài:
“Làm Hoài Vương thì không được cưới thê tử à?”
“Ta… ta không muốn làm thiếp.”
Cảnh ngộ của a nương khi xưa từng bước, từng bước nhẫn nhịn trong thân phận thấp hèn ấy quá đỗi khổ sở, ta không muốn đi lại vết xe đổ ấy.
Lục Hoài Chân gõ nhẹ lên trán ta:
“Ta đâu có ý định nạp thiếp. Về phần hoàng huynh, nàng không cần lo. Nếu huynh ấy không đồng ý thì ta sẽ về chùa ở một thời gian.”
Ta sửng sốt:
“Hả?”
Vậy cũng được sao?
Y xắn tay áo lên, đem đồ ăn bày ra đĩa, chẳng có chút dáng vẻ của một vương gia cao quý.
“Dăm hôm nữa xử lý xong chuyện ở Lưu Ly Các, ta sẽ đưa nàng về Yến Kinh một chuyến, để việc hòa ly được danh chính ngôn thuận.”
Trời rộng đất lớn, nhưng ăn cơm là quan trọng nhất.
Ta dẹp hết sầu lo, cầm lấy bánh nhân thịt ăn ngấu nghiến.
Lục Hoài Chân muốn cưới ta thì mấy vấn đề này để y xử lý là được rồi, ta hà tất phải buồn lo vô cớ.