Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/8AKY6eIodQ
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
1.
Các vị thân hữu, ai hiểu nổi chứ? Ai hiểu nổi cơ chứ? Chứ ta đây là chịu rồi đấy!
Ta và tỷ tỷ chẳng qua theo tổ mẫu vào cung dùng bữa, chưa kịp ăn no bụng thì đã thành… cháu gái của hoàng đế.
Không phải tổ phụ đã chết năm mươi năm của ta đột nhiên sống lại, làm một cú “phục sinh chấn động triều đình” rồi đăng cơ làm vua.
Mà là tổ mẫu — người đã thủ tiết năm mươi năm, tuy đã tám mươi nhưng phong tư vẫn mặn mà — lại được bệ hạ mười tám tuổi để mắt tới, lập làm trung cung hoàng hậu!
Tổ mẫu tái giá, quả là chuyện lớn động trời.
Phụ thân ta, đường đường là tể tướng đương triều, nào dám chậm trễ chuyện cưới hỏi bậc quốc mẫu?
Bao nhiêu sính lễ và hồi môn vốn chuẩn bị để gả con cháu trong nhà, đều nhất loạt dâng lên cung, theo tổ mẫu nhập triều.
Tỷ tỷ ta — Thẩm Kiều — là đích trưởng nữ trong nhà, phần lớn của hồi môn vốn là dành cho nàng.
Nhìn thấy tất cả đều đem làm đồ cưới cho tổ mẫu, nàng giận đến đỏ cả mắt.
“Phụ thân, sao người lại đưa hết đồ tốt làm của hồi môn cho tổ mẫu? Thế con thì sao?”
“Đôi vòng tay ngọc dê kia, là Kiều Kiều thích nhất đó!”
“Vậy đến lúc con và muội muội xuất giá thì biết làm sao?”
Phụ thân ta mặt mày ủ rũ, như thể tang lễ sắp đến nơi, đen mặt răn dạy chúng ta:
“Các con tưởng đây là chuyện hồi môn đơn giản thôi sao?”
“Kiều Kiều, con không nhận ra sao? Đây là thánh thượng đang gõ cảnh báo với nhà họ Thẩm chúng ta đó!”
“Ai mà ngờ được, tổ mẫu con tám mươi tuổi rồi mà còn lấy được chồng… lại là hoàng đế?”
“Đừng nói là đem hết sính lễ vào cung, có khi ném cả nhà vào đó còn chưa chắc đã đủ!”
“Phụ thân làm vậy, cũng chỉ vì muốn giữ cái đầu cho cả nhà họ Thẩm thôi đó các con!”
“Biết thế năm xưa đã không giục người ta lập hậu rồi…”
Khi ấy, ta và tỷ tỷ hãy còn thơ bé, chưa hiểu được nỗi bi ai cùng trăn trở của phụ thân.
Chỉ cảm thấy chuyện tổ mẫu tái giá quả thực mới lạ vô cùng, hai tỷ muội lập tức nắm tay chạy đi tìm tổ mẫu.
Vừa đến nơi, chỉ thấy tổ mẫu tóc bạc trắng như sương, trên mình khoác đại hỷ phục rực rỡ sắc đỏ, ôm lấy bài vị của tổ phụ, khóc đến mức nghẹn ngào sụt sùi.
Tỷ tỷ ta bị thu hút ngay bởi bộ hỷ phục lộng lẫy kia — trên áo thêu đủ chín rồng chín phượng, cần tới trăm thêu nữ làm việc suốt ba tháng mới có thể hoàn thành.
“Bà ơi! Áo cưới của bà đẹp quá à!”
“Sau này… có thể để lại cho Kiều Kiều mặc được không?”
Một bà vú sắc mặt nghiêm nghị đứng bên nghe thấy thế, liền vội quát:
“Đại tiểu thư xin giữ mồm giữ miệng! Đây là phượng bào! Chỉ có hoàng hậu đương triều mới được phép mặc!”
“Còn nữa, tổ mẫu các vị đã gả vào cung, từ nay không được gọi là ‘tổ mẫu’ nữa, mà phải là… Hoàng tổ mẫu!”
Bà vú ấy vừa dữ vừa nghiêm, không biết thân phận ra sao, chỉ khiến ta và tỷ tỷ thấy e dè, đành ngoan ngoãn cúi đầu nghe theo:
“Hoàng… hoàng tổ mẫu.”
“Chúng cháu bái kiến hoàng tổ mẫu…”
Tổ mẫu vừa nghe, lại khóc òa to hơn nữa!
“Ta đây… là đã làm nên nghiệt gì chứ!”
“Ông nó ơi, ta thà treo cổ theo ông còn hơn!”
Bọn nha hoàn vội vàng vây quanh khuyên giải:
“Lão phu nhân, người bình tĩnh lại đã!”
“Kháng chỉ không tuân là tội khi quân! Nếu lại dại dột tự vẫn, e rằng sẽ liên lụy đến cả họ Thẩm mất thôi!”
“Xin người nghĩ đến hai vị tiểu thư, người nỡ lòng nào để các cô nương còn nhỏ xíu đã phải chịu tội vì mình?”
Tổ mẫu nghe vậy, ngẩng đầu nhìn ta và tỷ tỷ, lại òa lên một tràng nức nở nữa.
Nhưng sau cùng, vẫn bước lên kiệu hoa, nghênh giá vào cung làm Hoàng hậu.
2.
Tổ mẫu ta vốn xuất thân từ danh môn họ Thôi, dung mạo đoan trang, khí chất đoạt người.
Vừa nhập cung đã được sắc phong Trung cung Hoàng hậu, độc sủng hậu vị, khiến cả hậu cung nhìn mà hâm mộ đỏ mắt.
Hoàng đế mỗi tháng ba mươi ngày, ba mươi ngày đều lật thẻ bài của tổ mẫu.
Khỏi phải nói, một trận sóng gió ghen tuông nổi lên khắp cung đình.
“Dựa vào đâu mà bà già đó được sủng ái đến thế? Có phải dùng yêu thuật gì mê hoặc bệ hạ không vậy?”
“Đúng đó, da nhăn tóc bạc, làm sao so được với tuổi trăng tròn của chúng ta? Sao hoàng thượng lại chẳng đoái hoài?”
Tổ mẫu nghe phong thanh chuyện hậu cung oán than, lấy làm xấu hổ, bèn khuyên hoàng thượng nên rải đều mưa móc.
Kết quả, đêm ấy, Thái phu nhân phủ Trấn Quốc Đại Tướng Quân – bảy mươi bảy tuổi – liền được chọn nhập cung, tấn phong Quý phi.
Hai người vốn là bạn khuê phòng thuở thiếu thời, ai ngờ bây giờ tóc trắng da mồi lại có thể cùng làm tân nương.
Chỉ biết lặng nhìn nhau chan chứa, rơi lệ ròng ròng.
Trấn Quốc Đại Tướng Quân sau khi thắng trận trở về, phát hiện mẫu thân mình… tái giá cho hoàng đế:
“…”.
Sau đó, hoàng đế lại tiếp tục nạp vào cung toàn bộ quả phụ của các đại thần trong triều.
Chỉ trong thời gian ngắn, toàn bộ các vị trí chủ vị trong hậu cung đều được “an bài thỏa đáng”.
Từ đó, triều đình trên dưới, ai nấy đều phải xưng “quân phụ”.
Thiếu đế chỉ mới mười tám tuổi, mà đã đạt được thành tựu “con cháu đầy đàn”, thật khiến người đời vừa bái phục vừa cạn lời.
Khắp thiên hạ truyền nhau câu trêu ghẹo rằng:
Tổ mẫu là Trung cung Hoàng hậu, vậy phụ thân ta chẳng phải là Thái tử hay sao?
Hay là Thiếu đế cứ nhường ngôi luôn cho phụ thân ta cho xong!
Tin đồn bay đến tai phụ thân, khiến ông hoảng hốt suốt ngày đêm, chỉ biết quỳ dài ngoài cung môn:
“Hạ thần kinh hãi, bệ hạ là chín ngũ chí tôn, tôn quý vô song. Hạ thần thân phận ti tiện, vạn lần không dám vượt lễ nghi, không dám có nửa phần tâm tư bất kính…”
Thiếu đế – Mặc Ngự Thần – tuy còn trẻ nhưng sớm nối ngôi, văn thao võ lược, mưu lược hơn người.
Mười ba tuổi thân chinh ra trận, bệ hạ tung hoành nơi biên ải, bình định tứ phương, vó ngựa giẫm nát giặc man mọi lối, lập nên công huân cái thế.
Thiên hạ đều khen rằng: tương lai tất sẽ lưu danh sử sách, trở thành minh quân ngàn đời khó gặp.
Nào ngờ đến khi trưởng thành, lại bỗng hóa ra hành xử hoang đường, làm chuyện người người chỉ trỏ, thiên hạ không ai không thở dài.
Chỉ có điều — dung mạo của người, quả thực không ai bắt bẻ nổi.
Người từng gặp qua đều than thầm một câu: “Quả là tư dung thần nhân.”
Thân hình cao lớn, thước tấc như rồng, mày kiếm mắt sao, ánh nhìn như vẩy mực, một thân long bào màu đen tuyền phủ xuống, bên hông treo kiếm dài ba thước, dáng vẻ hiên ngang uy nghiêm, chưa cần nộ cũng đủ khiến kẻ khác run sợ.
Bấy giờ, bệ hạ Mặc Ngự Thần ngồi nơi thượng vị, khẽ nhấp môi cười, nhàn nhã mở lời:
“Trẫm nay là kế phụ của khanh, khanh có lỗi gì chăng?”
“Nghe nói Thừa tướng có hai ái nữ, người đời xưng tụng là song mỹ nhân đất Kinh thành. Trẫm cùng hoàng hậu quạnh quẽ lâu ngày, chẳng bằng đưa nhị vị cô nương vào cung, làm bạn bên cạnh hoàng hậu, để trẫm được hưởng đôi phần cảnh con cháu ríu rít quanh gối.”
Phụ thân ta — tức Thừa tướng — dù giận đến nỗi răng nghiến kèn kẹt, nhưng cuối cùng vẫn phải nhịn, vì an nguy của dòng họ, đành gạt lệ dâng hai nữ nhi vào hậu cung.
Ngày đưa vào cung, Thiếu đế khom người nửa gối, một tay xoa đầu ta, một tay vuốt đầu tỷ tỷ, vẻ mặt rạng rỡ từ ái:
“Kiều Kiều ngoan, A Dụ ngoan, nào, gọi một tiếng hoàng tổ phụ đi nào.”
Ta và tỷ tỷ: “……”
(Trong lòng cùng gào: Trời ơi, cái này là gì vậy???)
3.
Khác với chốn hậu cung thường thấy – tranh sủng đấu đá, âm mưu trùng trùng, thì hậu cung của Mặc Ngự Thần lại vô cùng hòa thuận.
Không những không có ai giành sủng, mà các vị nương nương còn thi nhau… tránh sủng.
Tổ mẫu ta thì lấy lý do muốn lễ Phật, ngày ngày thành tâm thắp hương niệm kinh, không tham dự thị tẩm.
Các phi tần khác cũng noi theo, lần lượt bắt chước. Mỗi khi tới lượt lật thẻ chọn người hầu hạ hoàng thượng, thì thẻ nào thẻ nấy đều gắn… “xin phép nghỉ”.
Quý phi bảy mươi bảy tuổi:
“Bệ hạ, hôm nay là ngày giỗ tiên phu của thần thiếp… không tiện thị tẩm… hu hu hu~”
Mỹ nhân sáu mươi lăm tuổi – một tay che trán, một tay xoa thắt lưng:
“Bệ hạ, ngự y nói thần thiếp bị loãng xương, sức yếu không chịu nổi… mong bệ hạ chớ trách.”
Chiêu nghi bảy mươi:
“Bệ hạ… thần thiếp… đến kỳ rồi ạ.”
Mặc Ngự Thần nghe vậy, chỉ nhàn nhã gật đầu, dịu giọng nói:
“Đã vậy, các ái phi đều thân thể bất an, thì thôi tạm thời dẹp hết thẻ bài thị tẩm đi. Đợi khi nào điều dưỡng khỏe mạnh rồi hẵng tính tiếp.”
Nhưng dưỡng mãi, chẳng thấy ai khỏe lại.
Chỉ thấy… đưa tiễn hai người đi về Tây thiên.
Đám phi tần vốn đã tuổi cao sức yếu, ở trong cung lại ngày ngày thót tim lo sợ, có người mất cũng không lạ.
May mà hậu cung của Mặc Ngự Thần đông đúc, vắng hai vị, vẫn còn khối người.
Hoàng đế tuy đau lòng, nhưng vẫn sai người tổ chức tang lễ long trọng cho hai phi tử đã qua đời, ban cho danh hiệu cao quý, đưa nhập Hoàng lăng.
Còn đích thân tuyên rằng:
“Trẫm nguyện sau này trăm tuổi cũng được cùng các nàng vĩnh kết đồng hành.”
Khổ nỗi… con trai của hai vị phi tần kia đều đang làm quan trong triều, nghe xong chỉ biết ôm mặt khóc lóc trước mặt phụ thân ta:
“Thừa tướng đại nhân! Bệ hạ… người thật quá đáng! Mẹ thần chết rồi mà vẫn không buông tha!”
“Đúng vậy! Mẹ ta và cha ta thuở sống tình thâm nghĩa trọng, vậy mà giờ lại không được hợp táng, bị ép phải nằm cạnh hoàng đế… Thật là nhẫn tâm đến cực điểm!”
“Dù thần có phải cởi áo bào, bỏ quan vị này, cũng quyết phải đào hài cốt mẫu thân về, không thể chịu nỗi nhục này được!”
Phụ thân ta cũng khổ sở vô cùng, phải ra sức dỗ dành mãi mới khuyên được hai vị đại nhân đó bớt xúc động:
“Bản tướng hiểu nỗi đau của hai vị, nhưng các vị phải hiểu, đó là hoàng thượng! Thiên uy khó dò, nếu hành động lỗ mãng, e rằng chẳng phải chỉ mất quan phục, mà là… rước họa diệt tộc!”
“Nói trắng ra nhé — mẫu thân bản tướng, tám mươi tuổi rồi, còn đang bị ép giữ lại trong cung đấy! Các vị chỉ là bị bắt an táng chung lăng, bản tướng đây mới là sắp… hợp táng thật!”
“Phải chi năm xưa ta đừng khuyên bệ hạ lập hậu, cũng đừng xía vào chuyện con nối dõi… Bây giờ thì hay rồi — thật sự không có đường nối dõi luôn rồi!”
Nói xong, ba người đưa mắt nhìn nhau, nước mắt đầm đìa, ôm đầu khóc một trận long trời lở đất.
Một lúc lâu vẫn không rõ rốt cuộc… ai mới là người thảm nhất.
Ngay khi cơn tuyệt vọng chạm đáy, trong đầu phụ thân ta dần hiện lên một kế hoạch.
Lấy cớ vào cung thăm hỏi, người gặp ta và tỷ tỷ, rồi lặng lẽ giao cho hai đứa một nhiệm vụ cơ mật:
“Kiều Kiều, A Dụ, mai sau tổ mẫu các con có được hợp táng với tổ phụ hay không… đều trông cả vào hai đứa đấy.”
“Nếu hai con thật lòng thương tổ mẫu, thì phải nghĩ cách giúp bà thực hiện tâm nguyện, để sau này được nằm cạnh người bà yêu thương nhất.”
Tỷ tỷ vẫn còn ngây ngô, nghiêng đầu thắc mắc:
“Phụ thân, chúng con phải làm sao để giúp tổ mẫu được hợp táng với tổ phụ ạ?”
Phụ thân ta nhìn chúng ta, tựa như đã hạ quyết tâm lớn lao, hạ giọng dặn dò:
“Nếu một trong hai con… có thể lọt vào mắt xanh của bệ hạ, rồi tìm cơ hội khuyên ngài thả tổ mẫu ra khỏi cung — thì ấy chính là đại công của họ Thẩm ta!”
“Cũng xem như… phụ thân ta đây không uổng công sinh ra hai đứa!”