Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/60HumWEo8w

119

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 3

Thái tử có vẻ cũng nhận ra điều đó, hắn hừ lạnh một tiếng:

“Dù không phải thì sao, A đã làm công chúa bao nhiêu năm, tóm lại vẫn là muội của .”

“Còn nàng, vị hôn thê tương lai của , nàng không những không bảo vệ A mà còn cấu kết với người ngoài bắt nạt muội , đó là cách nàng hiện tình cảm với sao?”

Ta mím môi, giọng nhàn nhạt:

“Điện có từng nghĩ, nếu đồn ta thất thân truyền ra thì ta sẽ phải trả giá thế vì một câu nói của nàng ta?”

Hắn nhíu mày:

“Vãn Khanh, sao nàng lại biến như vậy, nhớ nàng vốn không phải loại người so đo tính toán. A hồn vô tư nay, muội chỉ lỡ lời , đâu cố ý hại nàng. Vả lại mọi chuyện đã được giải quyết rồi mà?”

Hắn vừa nói vừa đảo mắt đánh giá ta, mất kiên nhẫn:

“Huống chi còn chẳng bận tâm chuyện ai là người bắt cóc, nàng còn muốn thế nữa?”

Ta hoảng hốt, cảm thấy bản thân như quay về kiếp , lúc hắn đứng mộ ta thở dài:

“Nàng chết coi như xong chuyện, nhẹ nhàng sảng khoái biết bao, chỉ tội A của phải buồn bã suốt ngày.”

“Nàng chỉ mất đi một cái mạng, nhưng A , thứ muội mất đi là nụ đấy!”

Mọi biểu hiện đều chứng minh hắn có tình cảm với .

Nhưng hắn lại chẳng hề nhận ra.

Thái tử thấy mãi ta không đáp, càng phẫn nộ nói:

“Dương Vãn Khanh, nàng cứ như vậy thì sao nàng đảm đương nổi chức Thái tử phi?”

Ta nhắm mắt, mệt mỏi:

“Không đảm đương nổi thì vậy.”

Hắn sửng sốt, nhìn ta với ánh mắt không nổi, môi run rẩy chẳng nói nên lời.

Ta lại nhìn thẳng vào mắt hắn, chậm rãi hỏi:

“Ta chỉ muốn hỏi điện một câu: Nếu Hoàng điều tra ra được Quỳnh Hoa mới là nữ nhi của bà, điện sẽ xử trí công chúa Triều Dương thế ?”

Thái tử hơi hoảng hốt, dường như vẫn chưa hoàn hồn.

Ta tiến lên một bước, ghé sát tai hắn:

“Điện sẽ cưới nàng ta à?”

Toàn thân Thái tử đột run rẩy, hắn lập tức đẩy ta ra, nhìn ta như nhìn quái vật.

Rồi không biết nghĩ tới điều gì mà hắn lắc đầu nguầy nguậy, trông như sét đánh ngang tai.

Ta làm như vô tình, khẽ thở dài:

“Thật đáng thương, với tội danh làm loạn huyết mạch hoàng tộc, công chúa e rằng khó mà giữ được mạng. Nếu muốn sống thì chỉ còn cách tìm đường khác …”

7

về Dương phủ, tam muội đã cấm túc.

Ta chưa kịp hỏi han thì nha hoàn ở cửa đã vội vàng nịnh nọt:

“Nghe nói tam bọn cướp bắt cóc cũng đi, không ngờ còn dám công khai đổ tội cho đại công chúa, lão gia tức giận lắm, nổi trận lôi đình luôn.”

Ta nhếch môi, phụ thân ta đúng là luôn biết thời biết thế, thương con là thật, nhưng bảo vệ tương lai Dương gia mới là hết.

tam muội được đưa về, đã hiểu ra mọi chuyện và đưa ra quyết định hợp lý.

Dù gì, ta – vị hôn thê tương lai của Thái tử vẫn còn giá trị mắt .

Nhưng lần này sẽ phải thất vọng rồi.

Ta không phòng gặp mà đi thẳng chỗ của tam muội.

Nàng đang quỳ sàn, còn vương nước mắt, trông vô cùng đáng thương.

Ta chống cằm nhìn nàng một lúc, tam muội vốn xinh đẹp, lại rất biết diễn vai yếu đuối, Thái tử thích nàng cũng chẳng có gì lạ.

Vừa nhìn thấy ta, nàng đã tràn đầy oán hận:

“Hóa ra giờ tỷ tỷ luôn giả vờ tốt với muội sao?”

Ta chẳng buồn đáp lại, uể oải ném một chiếc khăn tay tới nàng.

Nàng nghi hoặc nhặt lên, sau đó liền thất kinh:

“Sao cái này lại ở chỗ tỷ?”

Ta cúi đầu nhìn nàng với ánh mắt đầy thương hại:

“Muội biết ta tìm được thứ này ở đâu không?”

người một tên ăn mày.”

Nàng chết lặng, không dám mà trừng lớn mắt:

“Không …”

Ta lạnh:

“Có gì mà không ? Chẳng lẽ Thái tử lại giữ đồ của muội bên người thờ cúng chắc?”

Nàng bàng hoàng ngẩn ngơ, vô thức lẩm bẩm:

“Sao lại thế này…”

Ta cúi xuống bóp cằm nàng, giọng lạnh lẽo:

“Muội nghĩ giao dịch của muội với công chúa có giấu được ai sao?”

“Nàng ta hứa với muội điều gì? Thái tử nạp muội làm trắc phi? Nên muội mới không ngần ngại bán đứng ta, khiến ta thân bại danh liệt?”

“Đúng không?”

Nàng run rẩy lùi lại, mắt tràn đầy khiếp sợ:

“Sao tỷ biết được? Muội đâu có làm gì!”

Ta nhạt:

“Ta biết bằng cách không quan trọng. Nhưng nếu muội muốn vào Đông cung vậy, ta sẽ chỉ cho muội một con đường sáng…”

8

Chưa tới hai ngày, kết quả điều tra thân phận đã có.

Gần như toàn bộ quyền quý kinh đều có tiệc thưởng hoa, chuyện lớn thế này tất phải có hồi kết.

Quỳnh Hoa được sắc phong làm Lãm Nguyệt công chúa. Cùng lúc đó, Thái tử muốn hôn với Dương gia xin cưới công chúa Triều Dương cũng lan ra khắp nơi.

Toàn bộ kinh đều náo động.

Nghe nói Thái tử đã quỳ bên ngoài điện Càn Khôn, tuyệt thực không ăn không uống, lấy cái chết ra ép Hoàng đế và Hoàng .

Công chúa Triều Dương cũng quỳ bên cạnh khóc ròng, bộ dạng như một đôi uyên ương mệnh khổ.

Hoàng thượng tức giận mức không lên triều, Hoàng thì đổ bệnh nằm liệt giường.

Nghe , ta không nhịn được mà nhếch miệng .

Xem ra Thái tử thật lòng với , nàng ta đã làm công chúa bao nhiêu năm, không có huyết thống cũng có thân tình, sao có dễ dàng mất mạng được?

Do Thái tử quá lo lắng mà rối loạn tâm thần.

, cũng không loại trừ khả năng hắn không phải không hay biết, chỉ là đã nhận ra tình cảm lòng nên thuận theo bản tâm mà .

Còn với Vụ thì lại càng đơn giản. Một công chúa giả sao sánh được với vinh quang của Thái tử phi?

Nhưng sau cưới nàng, Thái tử còn giữ được ngôi vị hay không nàng cũng chẳng bận tâm.

Còn phụ thân ta cũng phát điên lên, đập vỡ không biết bao nhiêu bộ chén trà.

“Làm thái tử bao nhiêu năm vẫn chẳng ra gì!”

giận thật nhưng vẫn nghĩ cách giúp Thái tử xoay xở, nhất quyết không chịu ta hôn.

Phụ thân là người trung với hoàng gia, dù hiện tại hoàng thượng thiên vị tam hoàng tử, lòng vẫn hướng về Thái tử.

Tất , ý niệm này chỉ còn ta vẫn là Thái tử phi.

Ta không nói gì, bởi ta biết sẽ sớm thay đổi .

Nha hoàn đưa tới cho ta một mảnh giấy, không tên, không chữ.

Ta hiểu ý, đốt tờ giấy , nhẹ nhàng nói:

Xuân Phong Lâu.”

phòng riêng của Xuân Phong Lâu, tam hoàng tử Dụ An đã chờ sẵn.

ta bước vào, hắn đang nhàn nhã pha trà.

Thấy ta, hắn chỉ khẽ liếc mắt:

“Ta đã nhận được ý của Dương .”

Ta ngồi xuống đối diện:

“Không biết điện có vừa ý không?”

Hắn cợt nhả, nhún vai:

“Vừa ý thì có vừa ý, nhưng bấy nhiêu chuyện phong lưu vẫn chưa đủ kéo Thái tử xuống ngựa.”

Cũng phải, chí ít phụ thân ta vẫn chưa hết hy vọng.

Ta tự rót cho mình một chén trà:

“Không vội, mọi chuyện mới chỉ bắt đầu .”

Hắn gật đầu: “Đúng vậy, chỉ cần rách được một khe thì sau này muốn xé thế cũng được.”

“Nhưng mà…” Hắn đột nghiêm , cất giọng trịnh trọng, “Dương tặng ta một đại lễ thế này, rốt cuộc là muốn gì?”

Ta hơi dừng lại, cũng nghiêm túc đáp:

“Nếu ta nói, ta muốn làm hoàng thì sao?”

Dụ An sững người, rồi đột bật ha hả:

“Muốn làm hoàng thì chỉ cần cưới Thái tử rồi đợi hắn lên ngôi là xong, cần gì bày nhiều trò vậy?”

Chờ hắn xong, ta mới chậm rãi nói:

“Ta muốn làm hoàng , nhưng lại không muốn Thái tử làm hoàng đế. Thánh thượng chỉ có hai hoàng tử trưởng , ngoài hắn thì chỉ còn điện , ta đâu còn lựa chọn khác.”

Dụ An bĩu môi:

“Thì ra ta chỉ là người ‘không còn ai chọn’ mắt nàng, nghe mà đau lòng thật.”

“Có điều, cưới thê tử là chuyện lớn, ta cũng không dám qua loa đâu, cần thời gian cân nhắc kỹ.”

“Không sao.”

Ta đứng dậy cáo :

“Điện cứ nghĩ, thời gian còn nhiều.”

ra tới cửa, Thu Thủy hỏi nhỏ:

, Tam hoàng tử sẽ đồng ý chứ?”

Ta nhìn dòng người phố, gật đầu:

“Sẽ, hắn nhất định sẽ đồng ý.”

Tùy chỉnh
Danh sách chương