Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/6fYNUXiHw8

119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Bố bưng một bát cơm ăn rất nhanh, ông làm việc cả ngày trời đã đói meo.
Mẹ không phải ngốc hoàn toàn, bố ăn xong liền lấy bát đi xới thêm cơm.
Tôi xách nước từ giếng ngoài sân đổ vào chum lớn, cái chum này chứa nước cho cả nhà dùng hằng ngày.
Tôi không gánh được hai thùng, chỉ có thể xách từng thùng một, mỗi lần phải đi đi lại lại mười chuyến đầy.
Bố gọi tôi lại: “Con , lại đây.”
“Sau này sống với bố mẹ được không?”
Lúc đó tôi vẫn không , rõ ràng tôi đã sống với bố mẹ lâu rồi, tại sao bố tôi câu đó?
Mãi đến lớn lên tôi biết, bố đã cho tôi sự lựa chọn và sự tôn trọng đầy đủ.
Tôi nghĩ một lát, cảm bố mẹ là người .
Tôi ngây ngô gật đầu.
“ không để con đói đâu.”
Bố hài lòng húp thêm một miếng cơm.
“Con cũng đến tuổi đi học rồi, năm nay đã bảy tuổi, bố đã cán bộ thôn, người ta nói đi học phải có một cái .”
“Con nghĩ xem, tự đặt cho mình một cái đi.”
4.
Đúng , lúc đó tôi vẫn chưa có một cái chính thức.
Tôi cũng chưa bao giờ nghĩ rằng, bố mẹ cho tôi đi học.
Ngay cả chị cả cũng chỉ học hết tiểu học, những con trạc tuổi tôi trong làng đều đang cắt cỏ heo, nhặt củi, chỉ có con đi học có ích.
“Bố đặt cho con đi ạ.”
Bố im lặng một lúc lâu, nhìn lên vầng trăng tròn trời: “Gọi là Tâm Nguyệt được không?”
Lúc đó cả tôi và bố đều không biết , ngày đi làm hộ khẩu, nhân viên tôi: “ ‘Tâm’ nào?”
Tôi buột miệng nói: “ ‘Tân’ trong ‘cuộc sống ’.”
Cứ , tôi có , Trương Tân Nguyệt.
Mùa thu năm đó, tôi vào lớp một.
Chưa từng học mẫu giáo, tôi học rất vất vả.
Ở trường, tôi gặp chị hai, ban đầu chị sợ tôi bám lấy chị, tôi cũng không dám chào .
Sau tôi chẳng thèm để ý đến chị, chị liền cố tình đến gần chọc tức tôi.
“Bố mẹ không cần là vì quá ngốc.”
“Đến phép cộng trừ trong phạm vi mười cũng không biết.”
“Ở với bà mẹ ngốc cũng thành đồ ngốc rồi.”
Chị nhổ nước bọt vào tôi, ném sâu bọ vào người tôi.
Những thứ đó tôi không sợ, chỉ lạnh lùng lườm chị.
“Bố mẹ chị , cả nhà chị , cứ xem bố mẹ của chị có chờ chị nghiệp rồi bán chị đi lấy tiền thách cưới không.”
“Chị chỉ là con chó của chị thôi.”
Chị sững người.
Tôi quá chị hai, biết đâm dao vào đâu là đau nhất.
Từ nhỏ chị hai đã khôn lanh tôi, chị cả thì điềm đạm tôi, chỉ có tôi là ngơ ngác, ghét bỏ.
Mỗi ngày sau tan học, tôi đều dùng sỏi và que củi viết vẽ đất, ôn lại những gì cô giáo đã giảng.
Tôi không có ai để nói chuyện liền kéo mẹ ngồi bên cạnh xem.
“Mẹ ơi, mẹ xem này, đây là trời, đất, người.”
“Đây là cộng trừ, nhân chia.”
Mẹ ngồi bên cạnh cười ngây ngô, chỉ vào “Nguyệt” nói: “Đây là Nguyệt Nguyệt, là Nguyệt Nguyệt.”
Đúng , mẹ không biết gì cả nhưng mẹ lại nhận của tôi.
Trước đi học, ngày nào tôi cũng dặn mẹ một lượt: “Con đi rồi mẹ không được chạy lung tung, phải quét nhà cho sạch.”
“Rau cho gà ăn con đã thái sẵn rồi, mẹ ăn sáng xong thì đổ vào chuồng.”
“Gạo đã vo sạch rồi, lúc nào bố sắp thì mẹ nấu cơm, đợi con đi học xào rau.”
Mẹ yên lặng lắng nghe, thỉnh thoảng gật đầu lắc đầu.
Tôi không biết bà có không nhưng mẹ thật sự không bao giờ chạy lung tung ngoài .
5.
Nhà tôi xảy một chuyện lớn.
Mẹ mang thai.
Bố vui đến nỗi làm thịt một con gà, một việc hiếm , gắp cho tôi và mẹ mỗi người một cái đùi gà.
Tôi lại cảm có chút bất an.
Vì tôi đã sớm nghe hàng xóm láng giềng nói rồi.
cười trêu chọc tôi.
“Con bé à, đợi mẹ sinh rồi không cần đâu!”
“Chưa chắc đâu, nghe nói bệnh điên này di truyền đấy, lỡ sinh một ngốc thì phải trông cậy vào con bé này nuôi dưỡng lúc già chứ?”
“Ôi, một con sau này gả đi nhà người ta thì có đội tang chống gậy được không? Thằng con ngốc con chứ…”
“Nhìn bố ngày nào cũng mệt con khỉ gầy, làm sao nuôi nổi mấy cái gánh nặng này!”
Mấy gã độc thân xúm lại: “Cô bé, đi theo chú đi, đảm bảo cho cháu ăn ngon mặc đẹp!”
Sợ đến mức tôi chạy một mạch nhà.
Thực tôi lo là bé trong bụng mẹ cũng ngốc mẹ.
Những ấm ức trong lòng khiến tôi khó chịu.
Nhìn cái đùi gà trong bát mà không có chút cảm giác thèm ăn nào, mẹ thì ăn miệng đầy mỡ.
“Sao không ăn?” Bố .
Tôi đương nhiên không dám ăn, vừa sợ vừa hờn dỗi, chạy vào phòng lấy một xấp tiền lẻ.
“Bố, mẹ, hai người sinh rồi có thể không đuổi con đi được không?”
“Con có thể không đi học , con cũng có thể kiếm tiền.”
Tôi nghe bạn học nói táo núi sau nhà rất có giá, trong thành phố người ta dùng táo làm thuốc.
Cuối tuần, tôi liền đeo gùi đi hái táo, cây táo có gai, lúc hái không cẩn thận là đâm vào tay.
Cả buổi sáng cũng chỉ hái được nửa gùi, tôi mang đến tiệm thuốc trong thị trấn bán.
Hai hào một cân, tôi dành dụm được mấy đồng.
Bố sững người một lát, dường đã điều gì.
Ông nói một cách chân thành.
“Nguyệt Nguyệt, đừng nghe bọn nói bậy.”
“Có hay thì bố mẹ cũng không bỏ con. Phải có thứ tự dưới, con là chị, là người đến nhà mình trước.”
“Giống xếp hàng mua vé , luôn phải có trước có sau.”
Cho đến mãi sau này, câu nói ấy của bố vẫn luôn được tôi dùng để dạy dỗ hai con của mình rằng phải biết biết dưới, có thứ tự trước sau chứ không phải trọng nam khinh nữ.
“Không được nói không đi học , chỉ có kiến thức học được thật sự là của mình.”
Mẹ cũng nhìn vết thương tay tôi, bà cầm tay tôi lên thổi thổi.
Cả nhà chúng tôi cười vui vẻ.
6.
Sau này tôi biết, bệnh của mẹ không phải là bẩm sinh.
Trước đây, đi theo bố xây nhà cho người ta, bà ngã từ giàn giáo cao ba mét xuống, đập đầu vào đất.
Chủ nhà bồi thường hai nghìn đồng.
Cậu tôi đến, nổi trận lôi đình với bố, mắng bố suốt một tiếng đồng hồ nhưng không hề nhắc đến việc chữa bệnh cho mẹ.
Bố cứ lặp đi lặp lại một câu: “Là tôi không , tôi chữa cho cô ấy.”
Cậu tôi cầm hai nghìn đồng tiền bồi thường, khăng khăng đưa mẹ lúc đó đầu vẫn chảy máu nhà.
Bố cũng không nỡ, chỉ nghĩ rằng dù sao cũng là ruột thịt của mẹ, không thể không lo được.
Nhưng lương tâm của thật sự đã chó ăn mất rồi.
Cậu tôi ăn chơi trác táng, suốt ngày rượu chè cờ bạc, mợ tôi thì ngứa mắt với mẹ, không đánh thì chửi.
Cuối cùng tiêu hết tiền bồi thường, bệnh của mẹ cũng không được chữa khỏi.
Hai năm sau, lại đưa người mẹ điên điên trả .
Đến tận bây giờ bố vẫn hối hận, nếu lúc đó thái độ kiên quyết , mẹ đã không trở nên .
Từ đó, bố nhất quyết không cho tôi đi hái táo .
Tôi bắt đầu ép mình đọc sách hết lần này đến lần khác, những gì cô giáo giảng không thì tan học liền đi .
Từ một không biết tính cộng trừ, đến lên lớp, tôi đã đứng trong top đầu của lớp.