Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/3fuluph5xE

119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Em trai của mẹ ruột tôi đã được một tuổi.
Không họ nghe ở đâu trong thành phố có tục lệ “thôi nôi” tổ chức một bữa tiệc sinh nhật một tuổi long trọng như thái tử đăng cơ.
Mẹ ruột bày đầy bút, mực, giấy, nghiên, bàn tính, con dấu các loại.
nhà dỗ dành, dụ dỗ nhét vào tay nó.
Nó được nuôi béo ú, đầu to mình ngắn, không cầm thứ gì, cứ nhìn chằm chằm vào bát thịt kho tàu trong tay chị hai.
Chị hai vốn chiều nó mọi thứ, nịnh nọt bưng bát thịt đến.
Nó hất đổ bát vào chân chị, bỏng nốt phồng rộp.
Chị hai bị bố mẹ ruột một trận tơi bời.
Đấy, bố mẹ thiên vị thì sẽ mãi mãi bảo vệ đứa con cưng của họ.
Khi gặp chị hai ở trường, vết bầm mặt vẫn chưa tan, thấy tôi đường vòng.
Thị trấn không lớn, chẳng giấu được chuyện gì.
làng xóm dưới đều tôi là đứa trẻ bị bố mẹ ruột bỏ rơi.
Có người hỏi mẹ ruột: “ trước sao bà lại nhất quyết bỏ con Tiểu Xán, xem nó bây giờ ngoan ngoãn hiểu chuyện thế kia!”
“Ở nhà lão Trương nó có ích lắm đấy, ngay mẹ nó cũng được nó dạy chữ rồi…”
Mẹ ruột nhổ một bãi nước bọt: “Có phải tôi muốn bỏ nó đâu, con bé đó tham vọng lớn, tự mình không …”
“Haizz, đúng là con sói trắng nuôi không quen, thấy nhà người ta tốt thì theo thôi!”
Bạn thấy đấy, kẻ ích kỷ không bao giờ cảm thấy xấu hổ, họ hiển nhiên đổ lỗi hành động xấu xa của mình lên người khác.
7.
tháng đồng ruộng trôi qua rất nhanh.
Chớp , tôi đã sắp tốt nghiệp tiểu học.
Mẹ sinh một em trai, bà chăm em không được tốt lắm.
Em trai thường xuyên bị ngã, bị va đập hoặc đói đến khóc ré lên.
em mặc cũng đều là cũ của tôi cắt sửa lại, chiếc hoa hòe hoa sói mặc người trông thật tức cười.
Khi tôi học, bố khóa cửa nhà lại để hai mẹ con không ra .
Mỗi khi tan học, tôi thường thấy bóng dáng nhỏ bé của em bám vào khe cửa nhìn ra .
Em líu lo gọi tôi: “Chị, chị rồi.”
Tôi bế em, dạy em đếm số, đọc thơ, mẹ thì ở trong nhà bận rộn nấu cơm.
Tinh thần của mẹ đã tốt hơn trước rất nhiều, công việc thường trong nhà đều có thể được nhưng bố vẫn không bà ra , bà không đối phó được với chuyện lặt vặt.
Lên cấp hai, thời gian càng trở nên eo hẹp.
chủ nhiệm, Chương, là một chàng trai trẻ.
đến vùng quê dạy học tình nguyện, thời hạn năm năm.
luôn với tôi một cách chân thành: “Tân Nguyệt, em chỉ có học có thể thoát ra khỏi nơi .”
“ giáo dục ở nông thôn thiếu thốn nhưng cũng không muốn bị mắc kẹt trong chiếc lồng . Bước ra , thế giới sẽ ở ngay trước .”
“ ở trong làng, trước chính là thế giới.”
Tôi , nếu không thi đỗ cấp ba, dù bố có thương tôi đến , số phận của tôi phần lớn cũng sẽ giống như chị hai.
Tôi không muốn sống một cuộc sống như vậy.
Chị hai cuối cũng không học hết cấp hai, nghe đã vào Nam, lương ở đó cao, việc dây chuyền mười tiếng một .
Mẹ ruột đã sắp đặt chị một mối hôn sự, nhà trai đưa mười vạn tiền thách cưới, chỉ có điều người đó bị chột một .
Chị thu dọn vài bộ , nửa đêm nhảy qua cửa sổ trốn .
Nhưng chị hai mười lăm tuổi.
Tôi bắt đầu học như điên, có bài nào không hiểu thì ghi lại rồi tìm Chương hỏi.
Tan học, trong hộc bàn bị nhét đầy sâu bọ, sách vở bị vẽ bậy đến không ra hình thù, xung quanh toàn là lời chế nhạo.
“Nó mà cũng muốn thi cấp ba, đúng là mơ mộng hão huyền…”
“Bố mẹ rồi, không thi đỗ cũng không sao, ra một tháng cũng kiếm được một nghìn đấy…”
“Ha ha ha, bố nó một năm chắc cũng không kiếm nổi một nghìn đâu nhỉ…”
Thật nực cười, chuột không bao giờ nghĩ đồ của mình là ăn cắp, ruồi không bao giờ thấy mình bẩn.
Trong thế giới của quạ, thiên nga vốn dĩ đã là một sai lầm.
8.
Em trai Tiểu Lỗi đã học tiểu học, kém con trai của mẹ ruột tôi một lớp.
Em tan học sớm, nào cũng đợi tôi ở cổng trường để nhà.
Tôi thường thấy em từ xa đang nằm bậc đá bài tập, thỉnh thoảng không tính được phải đếm ngón tay.
Tôi gọi em, em nhanh phía tôi, như một chú khỉ con vui mừng nhảy nhót.
, Tiểu Lỗi toàn tìm cớ không đợi tôi , tôi cảm thấy có gì đó không ổn.
Tiết tự học cuối , tôi lén ra khỏi cổng trường.
Tôi thấy Tiểu Lỗi bị một đám con trai vây quanh, chúng xé của em, bắt em sủa như chó, tụt tè vào người em.
Cuối , chúng bắt Tiểu Lỗi đứng sát tường bia thịt rồi dùng phi tiêu hai hào một cái mua ở tiệm tạp hóa ném vào người em.
Tường sao cắm phi tiêu vào được, phi tiêu cứ thế đâm vào da thịt em.
Thằng Tiểu Bảo nhà mẹ ruột tôi đứng bên cạnh vỗ tay cổ vũ.
Tiểu Lỗi sinh ra đã gầy yếu hơn đứa trẻ khác, mẹ lại chăm sóc không chu đáo, trông em thấp hơn bạn bè trang lứa một cái đầu.
Em đen và gầy, lúc trông thật bất lực và tuyệt vọng.
Chúng cầm phi tiêu nhắm vào em.
Tim tôi như thắt lại.
Tôi tìm một cây gậy to bằng cổ tay, hùng hổ xông tới.
Gậy vụt vào người chúng, đứa trẻ kêu la inh ỏi.
“ sẽ mách mẹ …”
“ đúng là đồ điên…”
Tôi túm lấy thằng Tiểu Bảo nhà mẹ ruột, nắm cổ nó, tát lia lịa.
Từng cái tát giáng xuống mặt nó.
“Dám kêu nữa xé nát miệng .”
“ chúng nữa, sau mà dám đụng đến Tiểu Lỗi một lần, gặp lần nào lần đó.”
Con trai của dì Lưu định trốn, tôi ngáng chân một cái, nó ngã sấp mặt.
Tôi ngồi lên người nó, giữ chặt tay nó.
“Tiểu Lỗi, lấy phi tiêu đâm xuống.”
Tiểu Lỗi dồn hết sức, đâm thẳng vào mu bàn tay nó.
Mẹ ruột tôi đến nơi thì thấy một mớ hỗn loạn.
Bà thấy con trai mình bị , tức giận xông đến cào cấu tôi.
“Trương Tân Nguyệt, đừng tưởng mang họ Trương rồi thì quên mất mình chui ra từ bụng ai.”
“ gãy xương thì vẫn là con gái của …”
“Chưa thấy đứa nào khuỷu tay lại chìa ra như , đến em ruột cũng xuống tay được…”
Tôi không lấy đâu ra sức lực để vật lộn với bà, tiện tay nhặt một viên gạch định đập vào đầu bà.
“ lại lần nữa, nó không phải là em trai tôi.”
“Bà mà kêu nữa, tôi giết bà luôn.”
“Đúng, tôi cũng bị điên giống mẹ tôi, lúc phát điên lên chết các người cũng không phạm pháp đâu.”
Có lẽ câu cuối đã dọa được bà, mẹ ruột buông tay ra, lủi thủi dẫn con trai .
đứa trẻ lại tán loạn.
Gió lạnh thổi qua, tôi nhận ra lưng đã ướt đẫm mồ hôi.
9.
Lúc , Tiểu Lỗi òa khóc.
Tôi dắt em nhà.
“Tiểu Lỗi, nhớ kỹ, sau có ai bắt nạt em thì phải trả lại.”
“Chị ơi, cổ chị chảy máu rồi.”
Cổ tôi bị mẹ ruột cào một vết, máu chảy ròng ròng.
Không kịp xử lý vết thương, tôi tiếp tục hỏi Tiểu Lỗi.
“Nhớ chưa?”
“Chỉ khi em tự mình mạnh mẽ, người khác không dám bắt nạt em, em có thể bảo vệ người mình yêu thương.”
Tiểu Lỗi gật đầu thật mạnh.
Chuyện , tôi và Tiểu Lỗi đều ngầm hiểu không bố mẹ .
Bố đã rất vất vả rồi, tôi không thể để ông phải lo lắng thêm.