Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/1qT7kRGQau

302

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 4

Bố đã không còn đi cày thuê nữa, mấy năm nay người đi làm xa ngày càng nhiều, việc đồng áng không còn nhiều .

Bố tìm được công việc xưởng đá, bốc những tảng đá lớn từ mỏ lên xe máy kéo rồi chở đến máy nghiền, mỗi ngày không biết phải bốc bao nhiêu nghìn cân.

Điều bố vui là vào ngày lĩnh lương, ông đưa sổ ghi công cho tôi.

“Nguyệt Nguyệt, tính sổ cho bố .”

Chữ của bố nguệch ngoạc, trang giấy mỏng bị mồ hôi thấm ướt rồi khô lại, tôi nhìn những dòng chữ chi chít lòng đau cắt.

tôi làm ầm lên, bây giờ ông không dám trả thiếu nữa.

“Tại sao ông lại trả thiếu cho bố tôi, tôi tính rồi, rõ ràng là năm trăm mươi ba đồng.”

“Ông trả lại ba đồng cho chúng tôi.”

“Nếu không ngày nào tôi cũng sẽ đứng nhà ông la hét, còn ai dám đến làm việc cho ông nữa không.”

Bố không nói gì nhưng tôi thấy mắt ông hoe hoe.

đường về, bố dùng ba đồng mua ba cái kẹo mút và mấy cây xúc xích.

“Nguyệt Nguyệt biết bênh vực bố rồi.”

Chớp mắt đã đến lớp 9.

Thầy Chương tìm được mấy bộ đề thi thử.

“Thầy được bộ đề thi thử vào cấp ba của , các em có thể về làm, chúng ta không làm mất thời gian lớp.”

Tiếc là số người đến xin đề rất ít.

Nguyệt, em làm xong mang cho thầy , câu nào sai thầy sẽ giảng lại cho em.”

Hầu thời gian giờ học tôi đều lại văn của thầy nhiệm.

Mẹ ruột tôi không kiêng dè gì đi khắp nơi nói xấu tôi.

“Con Tiểu Xán có tài cán gì tôi còn không biết sao, gà quê đòi hóa phượng hoàng, đúng là mơ mộng hão huyền!”

nói ngày nào cũng dính thằng thầy nhiệm , chắc là yêu đương rồi!”

“Chậc chậc, đúng là cái loại rẻ , cái số bám víu, có ngày bụng to lên cho …”

10.

Những lời truyền đến tai thầy Chương.

Tôi cảm thấy rất áy náy.

Nguyệt, đây chính là lý do thầy không lại làng dạy học.”

“Không sao đâu em, cây ngay không sợ chết đứng.”

“Đừng nghĩ ngợi gì cả, tập trung ôn thi đi.”

Tôi cảm thấy thời gian nước trong miếng bọt biển, vắt ra được từng chút .

Kỳ thi vào cấp ba đối với các bạn khác không quan trọng lắm, nhưng đối với tôi, là ngã rẽ đầu tiên của cuộc đời, vô cùng quan trọng.

Ngày thi, ve sầu ngoài sổ kêu không biết mệt.

Tôi miệt mài viết, tiếng bút lướt giấy sột soạt thật êm tai.

là những ngày chờ đợi dài đằng đẵng.

Tôi nhốt trong , không làm được việc gì cả.

Các cô các bác trong làng bàn tán: “Chắc con Nguyệt thi trượt rồi, kìa, đến cũng không ra.”

Mẹ ruột cũng tỏ vẻ khinh miệt: “Xì, nó thi đỗ thì lợn cũng biết leo cây…”

Thầy Chương gọi điện đến tiệm tạp hóa trong làng.

Ông tiệm vội vàng chạy đến gọi tôi: “Nguyệt ơi, cháu đỗ Trung rồi…”

“Thầy ơi, em thật sự đỗ rồi ạ?”

Giọng thầy nhiệm xen lẫn tiếng rè rè của dòng điện: “ Nguyệt, em đỗ rồi.”

có ba người đỗ, em là thủ khoa, xếp thứ bảy mươi tám toàn .”

Tôi không ngờ lại có thể xếp hạng toàn , phải biết rằng chất lượng giảng dạy của các trung học trong tốt hơn chúng tôi rất nhiều.

Nguyệt, thứ đến nhận giấy báo trúng tuyển nhé.”

Nguyệt, Nguyệt có không?”

“Em biết rồi ạ, thưa thầy.”

Tôi trả lời thầy xong, vội vàng chạy đến xưởng đá của bố, đường dép bị văng ra mấy .

Cảm thấy mặt ươn ướt, đưa tay lên quệt, không biết là mồ hôi hay nước mắt.

Bố đang bốc đá lên xe máy kéo.

Tôi hét lớn về phía ông: “Bố ơi, con đỗ Trung rồi.”

Bố đặt xẻng xuống, đã đoán được, lau mồ hôi.

“Con gái của bố giỏi lắm!”

Bố vui vẻ mời thuốc các công nhân xung quanh.

“Hôm nay về sớm, con gái tôi thi đỗ rồi.”

Tôi ngồi lên xe đạp của bố, lời của các công nhân văng vẳng bên tai.

“Con bé nhà lão Trương có tương lai rồi sẽ không cần ông ấy nữa đâu!”

“Theo tôi thì con gái học hành làm gì, chồng sớm đi cho rồi…”

“Lão Lưu, tôi thấy ông đang tính toán cho con trai nhà ông đấy chứ…”

Mọi người cười ồ lên.

11.

Bố khựng người lại, không quay đầu, ra sức đạp xe về phía .

Tôi không hiểu, rõ ràng họ còn đang cầm điếu thuốc bố vừa mời, vậy miệng lại nói ra những lời tổn thương .

Lòng tôi chua xót, tôi đang tự nói với chính .

“Bố, con sẽ không bỏ mặc bố mẹ đâu.”

“Bố, con còn phải đưa bố mẹ lên thành phố lớn nữa!”

Bố gật đầu thật mạnh.

Con đường núi nhuốm màu hoàng hôn thật khó đi.

Bóng của chúng tôi đổ dài mặt đất.

, tôi đã đi qua con đường rất nhiều .

Đông qua hè tới, vật đổi sao dời.

Ánh hoàng hôn chênh vênh ấy lại là tia sáng rực rỡ trong cuộc đời tôi.

Trung phải lên học, tôi không có bộ quần áo tươm tất, nói gì đến học phí, lộ phí.

Tính toán sơ sơ cũng mất hơn nghìn sáu.

Bố không nói là lo, nhưng cả gói thuốc lào đã đốt bạc mái tóc ông.

Gia đình mẹ ruột tin đã sớm đóng về nhà ngoại trốn, sợ chúng tôi đến vay .

Nhà cậu thì từ lâu đã không qua lại, càng không thể mở miệng.

Hàng xóm láng giềng cũng có thể cho vay mười, tám đồng.

Bóng đèn trong nhà cháy đã lâu chưa thay.

Tiểu Lỗi lớn nhanh cũng cần mua quần áo mới, không thể mặc lại đồ của tôi nữa.

Người ta nói nghèo đến mức phải đập nồi bán sắt nhưng nhà tôi bốn bức tường trống không, câu nói thật nực cười.

Mẹ ngồi bậc , vào con lợn nuôi nửa năm trong chuồng nói với bố.

“Bán con lợn đi, chúng ta không thịt.”

“Để cho Nguyệt Nguyệt đi học.”

Cuối cùng, bố ứng nửa năm lương xưởng, cộng với bán con lợn mới lớn mới miễn cưỡng đủ học phí.

Bố đưa xấp cho tôi.

“Nguyệt Nguyệt, yên tâm học hành, những thứ khác không cần lo.”

Lòng tôi sao không trĩu nặng, mang theo toàn bộ gia sản, thu dọn hành lý, trong lòng có thể không ngừng hạ quyết tâm.

Phải nỗ lực.

Phải nỗ lực hơn nữa mới xứng đáng với sự hy sinh của bố mẹ.

12.

Việc học cấp ba còn vất vả hơn tôi tưởng.

Nghèo đói, tự ti và áp lực khiến tôi không thở nổi.

Có những người không cần giảng cũng có thể đứng top đầu của khối.

Có những người đã học xong kiến thức lớp 11.

Cũng có những người từ lớp 10 đã chuẩn bị đi theo con đường năng khiếu.

Họ được trời phú.

Còn nhận thức của tôi vẫn dừng lại cấp , học kiến thức trong sách giáo khoa.

Cuối tuần mọi người đều về nhà.

Tôi thì đợi dì quản lý ký túc xá kiểm tra rồi trốn trong nhà vệ sinh, khi kiểm tra xong lại lén lút lẻn vào .

Ban đêm cúp nước, cúp điện, tôi dùng đèn pin soi từng trang sách giải bài tập.

Mèo hoang ngoài sổ kêu đến rợn người.

Mùa đông lạnh thấu xương, tôi khoác chăn lên người để giữ ấm. cái bánh màn thầu lớn mua sẵn chấm với nước là bữa ngày của tôi.

Mẹ của Y Y, bạn cùng , cuối tuần đến thăm con gái, đã vài bắt gặp tôi đang gặm bánh màn thầu nguội.

đến, dì mang theo túi lớn sữa và bánh mì.

Dì rất tinh tế, biết tôi nhạy cảm.

“Nhà dì không hết, cháu giúp Y Y ít nhé.”

Được no, cuối tuần cũng không còn quá khó khăn nữa.

Tùy chỉnh
Danh sách chương