Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
3
【Em gái, anh dậy rồi, hôm nay trời đẹp quá.】
【Em gái, anh đang đánh răng, kem đánh răng vị hoa hồng, thơm ghê!】
【Em gái, anh đang ăn sáng, sữa khó uống thật, để 1m88, anh… anh uống hết rồi!】
……
【Em gái, lạ thật đấy, đàn bà chằn lửa kia lại lén nhìn trộm anh. Hôm nay nó khác lạ, anh phải cẩn thận!】
……
【Em gái, anh tan rồi, em tan chưa?】
【Em gái,……】
【Em gái,……】
……
Tôi lướt qua trăm , phát hiện toàn mấy chuyện vụn vặt linh tinh.
Đến số lần hắn đi vệ sinh hôm nay báo cáo cho tôi .
Tôi nghi ngờ nghiêm trọng rằng Nghiêm đã bị gì bẩn thỉu nhập .
Hồi lâu , tôi mới soạn một nhắn ngắn gọn.
【Xin lỗi, điện thoại em tắt máy rồi!】
Ngay giây , nhắn hắn gửi ào .
【Em gái nhắn lại rồi!】
【Vui quá.jpg】
【Quay vòng vòng.jpg】
……
Tôi nhìn màn hình liên tục nhảy , tưởng tượng gương mặt hống hách kia đang cầm điện thoại mà run rẩy phấn khích, liền rùng mình.
【Em có phải rất ghét nhỏ tên không?】
【Em nhìn ra ? Không hổ là em gái ruột của anh, đúng là tâm linh tương thông!】
Tôi: ……
【Đều là , không thể chung sống hòa bình ?】
【Anh có thể sống hòa bình với tất mọi , trừ nó! Em gái , em không nó đáng ghét đến mức nào đâu!】
【Sớm muộn gì anh sẽ bắt nó quỳ trước mặt anh mà gọi anh là tổ tông!】
Hiếm hoi lắm tôi mới mất ngủ.
Nghiêm thực sự rất ghét – chính là tôi.
Sáng hôm , tôi mang đôi mắt gấu trúc đến trường.
Khi đi ngang lớp của hắn, tôi lại không kìm được mà liếc trong.
Ánh mắt quét khắp từng góc lớp, lại không thấy đầu vàng chóe kia đâu.
Trong lòng tôi thoáng có chút hụt hẫng, đang định rút mắt về thì –
“ , cậu đang tìm tôi ?”
Tôi giật mình quay đầu, đối diện ngay ánh mắt đầy chán ghét của hắn.
“? Hối hận rồi ? nhận tôi làm anh trai hả?”
Tôi theo bản năng đảo trắng mắt:
“Hừ, nhận cậu làm anh trai? Tôi tham đầu vàng chóe chướng mắt của cậu, hay là tham thành tích đội sổ khối của cậu?”
Hàng lông mày tuấn tú của Nghiêm nhíu chặt lại, không khí xung quanh lập tức tụt ngưỡng nguy hiểm.
Đây chính là dấu hiệu hắn sắp nổi giận.
Bóng dáng lớn trùm tôi.
Tôi ngẩng đầu nhìn thân hình gần 1m8 của hắn, rồi cúi nhìn vóc dáng chưa 1m6 của mình.
Không lộ ra ngoài, tôi lặng lẽ lùi một bước, bàn từ từ đặt chiếc ô ở bên hông cặp.
Rồi hắn động, cánh nâng …
Tôi hét to một tiếng, nhảy dựng , rút ô ra quật thẳng đầu hắn.
nhanh chóng lùi về , kéo giãn khoảng cách với hắn.
Nghiêm thoáng ngây , kế là phẫn nộ, rồi lại hóa thành giễu cợt:
“ , cậu bị điên ? Suốt ngày chỉ cắn loạn như chó dại ?”
Tôi sững sờ trong thoáng chốc. Không hiểu trong lòng lại dấy chút ấm ức.
Dựa mấy trăm nhắn đêm qua, tôi rõ hắn hận tôi đến mức xé thịt uống máu, quyết tâm bắt tôi quỳ trước mặt gọi hắn là tổ tông.
Ép nỗi khó chịu , tôi bình tĩnh nói:
“Hành lang có gắn camera, xung quanh có làm chứng. Là cậu định động trước. Nếu tôi không phản kháng, ‘vuốt’ chẳng phải đã rơi đầu thông minh của tôi rồi ? Thành tích đứng nhất khối này để cậu tùy tiện đánh ?”
Nghiêm khựng lại, liếc cánh đang giơ giữa không trung, rồi lại nhìn tôi đang cảnh giác căng thẳng.
Đột nhiên hắn bật cười:
“Đồ ngốc, trên đầu cậu có một sâu róm.”
Tôi nửa nửa ngờ, kéo vội một đang hóng kịch , dúi đầu mình sang để kiểm chứng.
Kết quả, kia hoảng hồn hét , mặt trắng bệch vội né sang chỗ khác.
Nhìn phản ứng , tôi đã hiểu ngay.
Có lẽ vừa nãy đi ngang gốc cây, một cơn gió mạnh đã thổi sâu đầu tôi.
Nghĩ đây, da gà gáy tôi lập tức dựng đứng, cứng đờ, không dám nhúc nhích.
Tôi quay sang cầu cứu mấy xung quanh.
chỉ cần ánh mắt chạm nhau, họ lập tức né tránh như phản xạ, chẳng ai dám chọc giận Nghiêm để giúp tôi.
Không còn cách nào, tôi đành nhìn hắn – kẻ đang khoanh , nửa cười nửa không.
“Cậu… có thể giúp tôi gỡ sâu róm không?”
Tôi vốn nghĩ hắn sẽ làm , không ngờ hắn chẳng nói một câu, lập tức đưa gỡ sâu trên đầu tôi, tiện vứt đi.
Rồi hắn nghiêm túc quay đầu, nhìn chằm chằm tôi.
“ , tôi hỏi cậu một câu. Hy vọng cậu có thể thật lòng trả lời, được không?”
Lần đầu tiên thấy hắn nghiêm túc thế, tôi hơi ngạc nhiên, tò mò không hắn hỏi gì.
Tôi khẽ gật đầu.
Nghiêm nhìn thẳng mắt tôi, giọng chắc nịch: