Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/10sSYZqHxa

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 4

10.

Thì ra là nhắm thẳng vào con tôi từ đầu. Lòng dạ hẹp hòi đến mức khiến tôi cũng phải bật cười.

Tôi hỏi:

“Cô Trương, nếu không có camera, chỉ dựa vào vài câu tố cáo mà nói Thanh Thanh gian lận thì liệu có hợp lý không?”

Cô Trương chau mày, tỏ ra không vui.

“Mẹ của Thanh Thanh, chị đang nghi ngờ sự công bằng của tôi sao? Nếu con bé thật sự không quay cóp, vậy vì sao Phí Dục Huy lại tố cáo nó? Lớp đông như vậy, sao em ấy không chỉ người khác, mà lại chỉ đúng vào con chị? Làm người thì phải biết tự soi lại bản thân, đừng lúc nào cũng nghĩ người khác đang nhắm vào mình.”

“Dù còn nhỏ cũng phải biết chịu trách nhiệm về hành vi của mình. Lần này xem như lần đầu vi phạm, mai sau lễ chào cờ lên sân khấu đọc bản kiểm điểm là được.”

Tôi sầm mặt. Giới hạn phép lịch sự của tôi đã sắp cạn rồi.

Cô giáo Trương này, tôi nghe mẹ của Đồng Đồng kể không ít lần. Bảo cô ta và hội phụ huynh phối hợp ăn ý như diễn kịch, từ tay phụ huynh mà “móc” được khối thứ đem về.

Nhớ năm ngoái, dịp Trung Thu, hội phụ huynh nói trong nhóm là muốn tặng cô giáo Trương một cái “máy ép trái cây” gọi là có thành ý. Các phụ huynh nghĩ cùng lắm là hơn ba trăm, nên đều đồng ý. Kết quả lúc chia tiền mới té ngửa:

Cái “máy ép trái cây” trong miệng mẹ Trần Trần không phải là máy ép… mà là một chiếc điện thoại iPhone mới nhất.

Mà vào thời điểm đó, chẳng ai dám ý kiến. Đành nhìn hội phụ huynh và cô giáo tung hứng ca ngợi nhau, rồi móc ví trong lặng lẽ.

Tôi vẫn luôn tưởng cô Trương chỉ là kiểu người ham vật chất, giờ thì rõ rồi — không chỉ tham, mà còn thiếu đạo đức. Một người như vậy, không xứng làm thầy.

Còn Phí Dục Huy thì sao?

Thằng bé đứng cạnh, mặt ngẩng cao, cái đuôi như sắp dựng ngược lên trời.

Dù sao cũng là con nít, tôi phải nhẹ nhàng một chút để không làm căng thêm tình hình.

Tôi mỉm cười hỏi:

“Nhìn Phí Dục Huy như vậy, không giống đang nói dối đâu nhỉ. Cô Trương, em ấy bình thường ở trường ngoan không?”

Cô Trương lập tức đáp lời, không chút do dự:

“Phí Dục Huy là học sinh rất ngoan, từ trước đến giờ chưa từng nói dối.”

“Nhìn là biết ngay mà.” Tôi quay sang Dục Huy, dịu giọng hỏi tiếp.

“Dục Huy, vậy con nhìn thấy Thanh Thanh lấy phao ra lúc nào thế?”

Cậu nhóc lập tức hớn hở trả lời, như thể đang trình công trạng:

“Cô ấy vừa lấy ra là con thấy luôn.”

“Con giỏi ghê. Thế cô ấy có chép không?”

“Có! Chép rất nhiều luôn!”

“Ồ, nhiều đến mức nào vậy?”

“Nhiều lắm! Cực kỳ nhiều!”

Tôi cười, vẫn nhẹ nhàng hỏi tiếp:

“Thế con có báo cáo kịp lúc không?”

“Có ạ! Con vừa thấy là con báo cô ngay!”

“Thật sao? Nhanh vậy luôn hả? Vậy thì… cô ấy còn sao chép kiểu gì được nữa?”

“Cô ấy cứ mở tờ giấy ra, để trên bàn rồi chép thôi!”

Tôi không nhịn được nữa, bật cười thành tiếng.

Dục Huy à, con tự vả hơi bị nhanh đó nha.

Cô Trương hoàn hồn lại, lập tức quát tôi:

“Chị không có tư cách thẩm vấn học sinh!”

Tôi mỉm cười, vẫn giữ thái độ điềm tĩnh:

“Cô Trương nói đùa rồi, đây đâu phải thẩm vấn. Tôi chỉ đang tìm hiểu sự việc thôi, còn đang khen em ấy đấy chứ.”

Tôi quay sang Phí Dục Huy, nhẹ giọng dỗ ngọt như đang kể chuyện:

“Dục Huy này, lát nữa các chú công an đến thì con nhớ kể lại đúng như vậy nhé. Không được nói dối đâu nha. Bởi vì các chú công an có máy phát hiện nói dối đấy, hễ ai mà nói sai là máy sẽ ‘tít tít’ kêu lên liền. Khi đó sẽ bị mời về đồn làm việc luôn đó…”

Phí Dục Huy sững lại vài giây, rồi bỗng bật khóc nức nở:

“Con không muốn đến đồn công an đâu. Là con ném tờ giấy cho Triệu Thanh Thanh, bạn ấy không có quay bài! Con xin lỗi, con không muốn bị bắt…”

Vụ án vỡ lở.

Tôi nhàn nhã quay sang nhìn cô Trương.

Sắc mặt cô ta tái mét như bị đấm một cú.

Cô nghiến răng trách móc:

“Chị là người lớn mà đi dọa nạt con nít, đây là cái gọi là ‘phẩm chất học cao’ của thạc sĩ Bắc Đại sao?”

Tôi mỉm cười:

“Thế còn cô? Không điều tra, không xác minh mà vội vàng kết tội một đứa trẻ, đó là tiêu chuẩn đạo đức nghề nghiệp của giáo viên trường cô à?”

Cô ta nghẹn lời, tức đến nỗi không nói ra tiếng.

Tôi nhìn thẳng vào cô ta, chậm rãi lên tiếng:

“Tôi muốn Phí Dục Huy chính thức xin lỗi Triệu Thanh Thanh.”

Cô Trương sa sầm mặt mày:

“Chuyện trẻ con với nhau, cần gì phải nghiêm trọng hóa như vậy?”

Tôi nhướn mày:

“Ơ kìa, vừa nãy cô không nói như thế đâu nhé. Đừng có tiêu chuẩn kép, cô Trương.”

Tôi nói:

“Vậy thì để Phí Dục Huy làm bản kiểm điểm trước toàn trường trong lễ chào cờ sáng mai đi.”

Cô Trương giận đến phát run:

“Tôi không có quyền bắt em Phí Dục Huy kiểm điểm công khai, như vậy là bạo lực học đường! Mẹ của Triệu Thanh Thanh, đường còn dài, đừng tự chặn hết lối đi.”

Nhưng tôi lại là kiểu người, càng đến ngõ cụt càng muốn trồng hoa nở rộ.

Vừa hay đến giờ ăn trưa, hệ thống phát thanh của trường bật nhạc vui vẻ.

Tôi dắt Thanh Thanh lên phòng phát thanh, mượn micro từ hai chị lớp Sáu đang trực ca.

Tôi cầm lấy mic, giọng bình tĩnh nhưng vang dội.

“Xin gửi đến toàn trường một thông báo. Sáng nay, học sinh Phí Dục Huy lớp 3-2 đã tố cáo bạn Triệu Thanh Thanh gian lận trong kỳ thi. Tuy nhiên, sau khi xác minh, sự việc hoàn toàn sai sự thật. Phí Dục Huy đã thừa nhận chính em ấy là người nói dối, bạn Triệu Thanh Thanh không hề gian lận.”

Có thể việc tôi làm hơi quá.

Nhưng khi người ta dẫm nát danh dự của con gái tôi một cách không thương tiếc, tôi chẳng còn lý do gì để giữ thể diện giùm họ nữa.

Tin đồn “Triệu Thanh Thanh quay cóp” đã lan khắp khối Ba. Nếu giáo viên không chịu đứng ra trả lại sự trong sạch cho con tôi, vậy thì tôi sẽ đích thân làm điều đó.

11.

Việc tôi đứng ra đòi lại công bằng cho Thanh Thanh nhanh chóng lan truyền trong giới phụ huynh.

Mẹ của Đồng Đồng kể với tôi, hóa ra trước giờ cũng có không ít học sinh từng bị cô Trương đối xử bất công như vậy.

Ví dụ như đến lượt con nhà ủy ban phụ huynh trực nhật, cô luôn viện cớ gọi các em vào văn phòng, còn việc trực thì đùn đẩy cho học sinh khác.

Lại ví dụ, lớp thay chỗ ngồi theo chu kỳ nửa tháng, nhưng mấy đứa con nhà “có máu mặt” kia thì gần như không bao giờ bị đổi khỏi hàng đầu, đặc biệt là Lưu Hạo Thần, người thì cao to, ngồi trước chắn hết tầm nhìn của các bạn phía sau.

Thêm nữa, cũng là trong giờ học xin đi vệ sinh, nhưng nếu là con nhà ủy ban thì chỉ cần giơ tay là được cho đi ngay, còn những bạn khác thì bị cô Trương mỉa mai: “Lười thì đái nhiều”, rồi cấm không cho ra ngoài.

Tôi nghe mà giận sôi máu, hỏi: “Thế sao mọi người không tố cáo cô ta?”

Mẹ Đồng Đồng thở dài:

“Hiệu trưởng là cậu ruột của cô Trương đấy, nghe nói còn có người quen trong Phòng Giáo dục. Vòng tròn xã hội nhỏ xíu thế này, ai cũng ngại động chạm, sợ làm ảnh hưởng đến đường học hành của con sau này…”

“Bây giờ làm phụ huynh thật sự quá khó. Hồi xưa tụi mình đi học có bao nhiêu chuyện như vậy đâu. Không có ban đại diện cha mẹ học sinh, cũng không cần vắt óc lấy lòng giáo viên, thế mà vẫn học ra trò đấy thôi.”

Phải rồi, ngày xưa môi trường học đường đơn giản biết bao. Chính là con người bây giờ khiến nó phức tạp. Hay nói đúng hơn, là một số phụ huynh đã đem theo tâm cơ của thế giới người lớn bước vào trường học, rồi vô tình ảnh hưởng đến cả đám trẻ con vốn nên trong sáng.

Tôi trầm ngâm một lát, rồi nghiêm túc nói:

“Nếu bây giờ có cơ hội để thay đổi tất cả chuyện này, mọi người có sẵn lòng đứng ra làm chứng không?”

Mẹ của Đồng Đồng hơi sững người, nhưng chỉ giây sau, ánh mắt bà lập tức sáng rỡ.

“Thật sự làm được sao? Cậu chắc chắn không?”

Tôi mỉm cười:

“Tà không thắng được chính. Tớ tin vào công bằng và lẽ phải.”

12.

Lúc mẹ của Đồng Đồng gọi cho tôi, tôi đang chuẩn bị tài liệu chia sẻ kỹ thuật.

Nghe nói con bé bị bắt nạt ở trường, tôi lập tức chạy ngay đến đó.

Trên đường đi, cô giáo Trương cũng gọi điện, nhưng tôi sợ mình không giữ nổi bình tĩnh nên dứt khoát không bắt máy.

Vừa thấy tôi đến, một người mẹ lao đến định đánh tôi, may mà mẹ của Đồng Đồng kịp thời ngăn lại.

“Mẹ của Trần Trần, bình tĩnh đã, có chuyện gì thì từ từ nói.”

“Không nói được gì nữa hết! Nhìn con gái cô đánh con trai tôi thành ra thế này! Đúng là mẹ nào con nấy! Tôi nói cho cô biết, nếu con trai tôi có mệnh hệ gì, thì con gái cô cũng đừng mong yên thân!”

Tôi mới để ý thấy một cậu bé cao lớn đang đứng đó, khóe miệng bầm tím, còn con gái tôi thì hoàn toàn không hề hấn gì.

Mẹ của Đồng Đồng lúng túng kéo tôi sang một bên, thì thầm:

“Tớ nghe con tớ nói là con bé bị vây đánh nên mới gọi cậu đến, không ngờ kết quả thành ra thế này…”

Tôi suýt thì bật cười, nhưng cố nín lại.

Tôi quên chưa nói với bà ấy, rằng con gái tôi học võ từ năm lên bốn.

Cô Trương thì nổi giận đùng đùng:

“Mẹ của Thanh Thanh, con bé đánh bạn trong trường, vi phạm nội quy nghiêm trọng. Phải bị xử lý kỷ luật. Bây giờ, lập tức đưa bạn Lưu Hạo Thần đi khám, chịu toàn bộ trách nhiệm! Thật quá đáng, không hiểu mấy người làm cha mẹ dạy con kiểu gì nữa. Mau đưa đi bệnh viện đi, còn đứng đó làm gì?”

Tôi vẫn điềm tĩnh đáp lời:

“Cô Trương, con bé nhà tôi bình thường rất ngoan, trong lớp bao nhiêu bạn mà sao lại chỉ đánh mình Lưu Hạo Thần? Chắc chắn là có lý do. Con, nói cho mẹ nghe, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”

Thanh Thanh bực bội nói:

“Mẹ, là bạn ấy dẫn người đến chặn đường con trước, còn kéo áo con nữa. Con chỉ phản ứng lại thôi.”

Tôi đang chau mày thì nghe một giọng nhỏ vang lên giữa đám đông:

“Không phải vậy đâu! Tụi con đều ghét cậu ta!”

Cả sân trường bỗng chốc im lặng.

Đó là một cô bé học sinh đứng trong nhóm đang tụ tập xem chuyện, khuôn mặt đỏ bừng, nhưng ánh mắt đầy quyết tâm.

Ngay sau đó, có thêm vài tiếng phụ họa:

“Bạn ấy hay bắt nạt người khác lắm!”

“Bạn ấy còn ép tụi con đưa đồ ăn sáng, không cho thì chặn đường!”

“Cậu ấy nói ai không nghe lời thì sẽ bảo mẹ gọi cô giáo phạt!”

Gương mặt mẹ của Trần Trần lập tức trắng bệch.

Tôi nheo mắt, nhẹ giọng đáp lời:

“Bà bảo tôi không có bằng chứng, giờ chứng cứ sống đứng đầy đây. Hay là, bà muốn tôi liên hệ từng phụ huynh để họ cùng xác nhận lời con mình?”

Mặt bà ta co rúm lại. Cô Trương cũng không còn cãi được lời nào.

Tôi nhấn mạnh từng chữ:

“Tôi không phải đến đây để tranh cãi vô ích. Con gái tôi không sai, tôi sẽ không để bất cứ ai làm nhục hay đổ oan cho con bé. Nếu nhà trường xử lý không công bằng, tôi sẽ gửi đơn lên cấp trên.”

Không khí bỗng trở nên căng như dây đàn.

Tôi quay sang ôm lấy con gái, dịu giọng nói:

“Đi thôi, Thanh Thanh, mẹ đưa con về.”

Trên đường đi, con bé nắm chặt tay tôi, khẽ hỏi:

“Mẹ, mẹ có sợ không?”

Tôi cười, nhìn ánh mắt kiên định của con gái mình, nhẹ nhàng trả lời:

“Có mẹ ở đây, con không cần phải sợ gì cả.”

Không khí lúc này náo nhiệt đến mức chẳng ai can nổi.

Tụi nhỏ lớp Ba hai đứng chật ních trước cửa phòng giáo viên, đứa nào đứa nấy đều mang khuôn mặt phẫn uất, thi nhau nói ra những điều mình từng phải chịu đựng vì cậu học sinh tên Lưu Hạo Thần.

“Em ghét cậu ta! Suốt ngày gọi em là đồ lùn, còn nói ba em là người tàn tật!”

“Cậu ta hay đẩy bàn ép vào lưng em, đau lắm!”

“Cậu ấy toàn giật đồ ăn sáng của em!”

“Cậu ta ép em mua thẻ bài mới cho cậu ấy, không mua thì bị đe dọa đánh!”

“Chuyện hôm nay em có thể làm chứng! Là Lưu Hạo Thần chặn đường chị Thanh Thanh trước! Cậu ta còn nói sẽ lột áo chị ấy ra chụp hình để uy hiếp!”

“Em cũng có thể làm chứng!”

Từng tiếng nói non nớt vang lên, chẳng cần ai hướng dẫn, mỗi lời đều là nỗi ấm ức bị đè nén từ lâu. Nhưng kẻ gây ra tất cả lại không chút hối hận.

Lưu Hạo Thần đỏ bừng mặt, gầm lên như một con thú con bị ép vào đường cùng:

“Tụi bây chán sống rồi hả? Mẹ tao là hội trưởng hội phụ huynh! Đụng tới tao là đừng hòng yên thân!”

Thanh Thanh đứng thẳng người, mắt sáng quắc:

“Hội phụ huynh thì làm sao? Ngồi ghế hàng ba suốt ngày nịnh giáo viên mà điểm vẫn lẹt đẹt cuối lớp!”

Cả đám nhỏ im phăng phắc một giây, sau đó là tiếng cười khúc khích nổi lên như sóng lan. Một vài đứa còn cố nén cười mà mặt đỏ gay.

Tôi siết nhẹ vai con bé, thầm nhủ:

Con gái à, mẹ không cần con nhu mì dễ bắt nạt. Mẹ chỉ cần con dũng cảm sống đúng.

Tùy chỉnh
Danh sách chương