Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/AUhxJbJDsc
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
5.
Nửa đêm, tôi bị đánh thức bởi tiếng ồn ào trên tầng trên.
Người chồng nghiện rượu lại đang đánh vợ.
Trước đây cũng đã xảy ra vài lần, nhưng mỗi lần đều kết thúc trong im lặng sau khi hàng xóm báo cảnh sát đến hòa giải.
Nhưng hôm nay, tiếng đánh đập và chửi mắng không ngừng, dường như chẳng ai báo cảnh sát cả.
Không thể chịu nổi nữa, tôi gọi 110.
Sau đó, tôi vào bếp lấy một con dao, rồi lao lên tầng trên.
Gõ cửa, mùi rượu nồng nặc xộc vào mũi ngay khi cánh cửa mở ra.
Gã đàn ông mặt mày hung tợn, quát lên với tôi:
“Đồ đàn bà thối, mày muốn làm gì?”
Tôi bình tĩnh giơ con dao trong tay lên.
“Thử đánh phụ nữ nữa xem?”
Có lẽ sự điên cuồng lạnh lùng trong ánh mắt tôi đã làm hắn tỉnh rượu phân nửa.
“Con điên, mày là đồ điên, mày định giết tao chắc?”
Tôi lướt qua người hắn, nhìn về phía người phụ nữ đang co rúm trong góc.
Ánh mắt chị ta sợ sệt, nhưng khi chạm phải ánh mắt tôi, trong khoảnh khắc ấy lại bừng lên một tia kiên định.
Gã đàn ông trợn mắt nhìn tôi đầy giận dữ, giơ tay định đánh.
Ngay lập tức, người phụ nữ phía sau vung cây gậy bóng chày lao lên, đập mạnh vào lưng hắn.
Gã đàn ông đau đớn quỵ xuống.
Đúng lúc này, cảnh sát cũng đến, nhanh chóng khống chế hắn.
Chúng tôi được đưa về đồn cảnh sát để lấy lời khai.
Khi đăng ký thông tin, cảnh sát hỏi tôi có cần thông báo cho người thân không.
“Không cần, tôi không có người thân.”
6.
Chu Kỳ đến đồn cảnh sát vào khoảng năm giờ sáng, do ban quản lý tòa nhà đã thông báo cho anh rằng tôi bị cảnh sát đưa đi.
Khi bước vào đồn, khuôn mặt anh đầy vẻ khó chịu, lao tới trước mặt tôi và bắt đầu trách mắng không ngừng.
“Lo chuyện bao đồng làm gì? Trên dưới ai cũng yên ổn, chỉ có em thích xía vào chuyện người khác. Vợ chồng người ta đánh nhau thì liên quan gì đến em? Chúng ta sắp kết hôn rồi, em không thể yên tĩnh một chút sao?”
“Sau này sẽ không tái lại nữa.”
Nghe vậy, giọng anh mới dịu lại, để ý thấy vết thương trên tay tôi.
“Thôi được rồi, anh đưa em đến bệnh viện nhé.”
“Không sao, chỉ là vết thương nhỏ.”
Ra khỏi đồn cảnh sát, tôi nhìn thấy Tống Noãn Noãn đang ngồi trên ghế phụ xe của anh.
Trong xe vẫn còn sót lại những trang trí sinh nhật chưa được dọn dẹp.
Tôi xoay người đi ra lề đường, chuẩn bị gọi xe taxi.
Chu Kỳ giữ lấy tay tôi: “Lại giở trò gì nữa?”
Tôi lặng lẽ nhìn anh, đột nhiên cảm thấy mệt mỏi vô cùng.
“Chu Kỳ, tối qua em không nghỉ ngơi tốt, cho em về nhà được không?”
Chỉ còn một ngày nữa, tôi sẽ hoàn toàn rời khỏi nơi này. Không cần phải dây dưa vào những người và chuyện vô nghĩa nữa.
Tống Noãn Noãn bước xuống xe, giọng nũng nịu:
“Giáo sư Chu, anh để chị Kiều tự gọi xe về đi, lát nữa chúng ta còn phải tham gia diễn đàn mà.”
Chu Kỳ dường như nhận ra điều gì đó, nhíu mày mà không nói gì.
Trong lúc anh đang ngẩn người, tôi đã gọi được xe.
Về đến nhà, tôi ngủ bù một giấc, tỉnh dậy phát hiện Chu Kỳ đã gọi cho tôi vài cuộc điện thoại, để lại tin nhắn trên WeChat nói rằng tối nay sẽ về ăn cơm với tôi.
Chắc là cảm thấy áy náy.
Công ty tổ chức tiệc cưới trong nhóm chat nhắc tôi xác nhận lại quy trình đón dâu ngày mai, tôi hờ hững đáp một chữ “Được.”
Chiếc váy cưới gửi từ cửa hàng cũng đã được tôi cất vào trong tủ.
Nếu tối nay Chu Kỳ trở về, chúng tôi có thể ngồi xuống và nói chuyện một cách bình tĩnh.
Đáng tiếc là tôi đợi đến mười hai giờ vẫn không thấy anh về.
Ba giờ sáng, tôi phải ra sân bay.
Không thể chờ nữa, tôi kéo hành lý ra ngoài, chuẩn bị gọi xe đến sân bay.
Khi tôi đang đứng đợi taxi, một chiếc xe chậm rãi dừng lại trước mặt tôi.
“Đi đâu? Để tôi đưa cô đi.”