Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/qaaXwariw

119

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 1

Chìa khóa hộ tập thể mà đơn vị vừa phân cho vợ chồng tôi, còn kịp ấm tay, chồng tôi – Chu Dịch – đã nó đi trao cho người bạn thanh mai trúc mã vừa mới ly của anh ta.

Mẹ anh ta tức đến giậm chân liên hồi:

“Con đem nhà cưới mà đơn vị cấp cho lại cho Trần Kiều Anh , thế còn Tiểu Hứa thì sao?!”

“Tháng các con tổ chức tiệc cưới rồi đấy!”

Chu Dịch mũi lạnh tanh, giọng kiên quyết:

“Tiểu Hứa à, mẹ đừng bận tâm.”

“Con đã gọi điện cho đồng nghiệp của cô ấy, nhờ chuyển rồi. Cô ấy nghe được thì tự hiểu.”

“Hơn nữa, con đã xin tạm trong ký túc xá của đơn vị, cũng đã tên cô ấy vào danh sách. Khi thông , chắc chắn cô ấy dọn đến con.”

Tôi lặng lẽ nghe người đồng nghiệp bên dây kia kể lại, tay vẫn cầm tấm thiệp cưới đỏ thẫm vừa mới nhận về.

Cuộc kịp bắt , đến khoảnh khắc ấy đã chết từ trong trứng nước.

Tôi giả vờ như chẳng biết gì. Không đến đơn vị gây chuyện, cũng chẳng buồn nhìn “nhà cưới” mà tôi đặt chân đến một ngày.

Anh ta sẵn lòng chịu thiệt vì người xưa, nhưng tôi thì không.

Hơn nữa, nhà ấy tôi cố gắng làm việc bao năm mới xin được, phải chỉ vì anh ta.

Tôi xoay người, viết một bức điện gửi cho người bạn thân thuở nhỏ:

hứa mười năm … còn tính không?”

1

Tôi vốn định cầm thiệp cưới đỏ thẫm vừa in xong, ghé nhà ăn đơn vị tạo cho Chu Dịch một bất ngờ.

Nhưng vừa đến khu bếp , tôi đã nghe giọng Lão Lý – bạn của anh ta – vang lên trong :

“Chu Dịch, cậu thật sự hộ đơn vị vừa phân cho đi cưới mà cho Trần Kiều Anh à?”

“Tháng cậu với Hứa Tĩnh làm đám cưới rồi, thế hai người định ?”

Chu Dịch hắt hơi một , giọng say khướt mà đầy thản nhiên:

“Sợ gì, tôi đã nói với bên hậu cần rồi, tạm thời ký túc xá cũng được.”

“Cô ấy là người ngoan ngoãn, thông của đơn vị thì chẳng lẽ còn dám không nghe?”

“Với lại, tôi cũng có bạc đãi cô ấy — chăn màn tôi đã dọn sang , tên cô ấy tôi cũng đăng ký rồi. Đến lúc cô ấy cứ thế mà chuyển vào là xong.”

Lão Lý vẫn nghi ngờ:

“Hứa Tĩnh chẳng lẽ không có ý kiến gì sao? Dù gì cũng là nhà cưới mà!”

Chu Dịch , giọng theo chút tự đắc:

“Cô ấy có thể nghĩ gì được chứ?”

“Anh không à, lòng dạ cô ấy chỉ có mình tôi thôi.”

áo len lông cừu tôi đang mặc này, cô ấy thức mấy đêm liền mới đan xong, nói là tôi mặc trong lễ cưới.”

“Trong mắt cô ấy, ngoài tôi ra còn khác .”

Một công khác cũng hùa vào:

“Đúng đấy, anh Dịch nói chẳng sai. Hứa Tĩnh tính tình thật thà, đã trót yêu thì không đổi được .”

“Mấy năm khó khăn, đến phiếu thịt, phiếu vải cô ấy còn tiết kiệm lại cho Chu Dịch, tự mình ăn toàn bánh bắp. Cả xưởng mà chẳng biết.”

Chu Dịch hưởng thụ kiểu tâng bốc ấy, trong giọng nói toàn là vẻ kiêu ngạo:

“Các cậu độc thân thì hiểu gì — đây gọi là tình nghĩa.”

“Thật ra nói cho , cô ấy cũng chán lắm, lúc nào cũng cứng nhắc.”

“Nếu tôi mà nói cho cô ta biết nhà tôi cho Kiều Anh , chắc chắn cô ta làm ầm lên.”

“Nhưng mà Kiều Anh vừa ly , lại một mình nuôi con nhỏ, đáng thương thế cơ mà. Tôi không giúp thì giúp?”

Cả đám công im bặt.

Một lúc , Lão Lý mới lên tiếng:

“Nói gì thì nói, con Trần Kiều Anh trông cũng có nét lắm, tóc mới uốn xoăn bồng bềnh, đi lại cứ uốn éo cả người.”

như Hứa Tĩnh, suốt ngày mặc mỗi đồ công xanh lè, nhìn thôi đã chán.”

“Lại còn miệng Kiều Anh, ngọt như mật, mở miệng là ‘anh Dịch ơi’, nghe mà xương rụng rời, bảo sao Chu Dịch nhà ta nỡ buông tay.”

Bên trong vang lên một tràng ầm ĩ.

Còn tôi, đứng ngoài , tấm thiệp cưới trong tay nóng rát như than hồng.

Cơn đau nơi lồng ngực dội đợt, nghẹn đến không thở nổi.

Tôi lặng lẽ quay người, ném cả xấp thiệp cưới đỏ thẫm vào thùng rác bên cạnh.

2

Tôi không về nhà.

Chỉ lặng lẽ đi dọc con đường ngoài khu xưởng, , , trong gió lạnh buốt như dao cứa lên .

Những Chu Dịch nói cứ vang đi vang lại trong , khiến tôi không sao hiểu nổi.

nhà ấy — chúng tôi nhau tăng ca tiết kiệm, nhau đi cầu xin lãnh đạo đơn vị.

Mới hôm thôi, anh ta còn nắm tay tôi, nói muốn trồng đầy hoa hướng dương trên bệ sổ vì tôi thích loài hoa .

Vậy mà chỉ một đêm , anh ta đã đem tất cả trao cho người khác.

Đến cả một câu nói trực tiếp cũng lười dành cho tôi.

Anh ta tin chắc rằng tôi nhún nhường, im lặng mà chấp nhận.

Thì ra, trong mắt anh ta — và trong mắt tất cả mọi người — tôi chỉ là con bé ngoan ngoãn, hiền lành, chẳng bao giờ nổi giận, muốn làm gì cũng được.

Từ đến cuối, là Chu Dịch theo đuổi tôi , là anh ta nhờ người đến dạm hỏi, là anh ta ngày nào cũng đứng đợi tôi tan ca xưởng.

Vậy mà giờ, người không rời được lại là tôi.

Không biết rằng — dù không có Chu Dịch, tôi vẫn nỗ lực làm việc, vẫn cố gắng được thăng chức, vẫn trở thành thợ bậc tám.

là mục tiêu tôi đã đặt ra từ ngày tiên chân vào nhà máy.

Một mục tiêu không liên quan đến anh ta, và chắc chắn không có thể lay chuyển được.

Nghĩ đến đây, tôi dừng , đưa tay lau nước mắt.

Thôi vậy.

Anh ta muốn làm người tốt, tôi không cản được.

Nhưng tôi chẳng cần phải đánh mất chính mình vì anh ta.

Tôi quay về nhà, khóa lại.

Nhìn chiếc máy khâu hiệu Hồ Điệp mới tinh đặt giữa phòng — món hồi môn tôi chuẩn bị cho lễ — nước mắt lại trào ra, không sao kìm nổi.

Đúng lúc ấy, chiếc điện thoại trên bàn bất ngờ đổ chuông.

Là nhà Chu Dịch gọi đến.

Tôi do dự rất lâu, cuối vẫn cầm ống nghe lên.

dây bên kia vang lên giọng nói của Chu Dịch, theo nụ quen thuộc:

“Tiểu Tĩnh, sao vẫn đây?”

“Mẹ anh hôm nay làm món thịt kho mà em thích nhất, cả nhà đang chờ em tới ăn cơm đấy.”

Tôi siết chặt ống nghe, cố gắng giữ cho giọng mình bình thường:

“Hôm nay em hơi mệt, không được.”

còn dứt, một giọng nữ chen vào, là Trần Kiều Anh.

“Hứa Tĩnh tỷ, là em đây. Em đang học nấu ăn với bác gái, chị mau đến nếm thử tay nghề của em đi!”

Chu Dịch lập tức dịu giọng dặn cô ta:

“Đừng bận, canh ra đi.”

Vừa dỗ dành xong, giọng anh ta khi quay lại với tôi liền lạnh hẳn:

“Hứa Tĩnh, em lại giận dỗi gì nữa? Mẹ anh đặc biệt nấu cho em, đừng có mà trẻ con như thế.”

Nói xong, anh ta cúp máy rụp.

Tiếng tút tút đều đều trong ống nghe khiến tim tôi lạnh buốt.

Tôi đặt ống nghe xuống, lấy ra cặp vỏ gối long phụng trình tường mà tôi đã thức nhiều đêm thêu, ra sân, châm diêm đốt.

Ngọn lửa bập bùng nuốt chửng sợi chỉ đỏ, mũi kim tỉ mỉ.

Tôi quay lưng đi, thẳng hướng bưu điện.

Tại quầy gửi điện , tôi viết dòng chữ cuối cho cuộc kịp bắt ấy:

【Hủy . Mỗi người tự sống tốt.】

3

Tôi chẳng buồn ý nữa, chỉ cúi xuống rút phăng dây điện thoại ra khỏi ổ cắm.

Chẳng bao lâu , người đồng nghiệp lần lượt đến gõ , thay nhau “chuyển ” hộ Chu Dịch:

“Cô gửi điện là có ý gì vậy?”

“Không thể nói chuyện đàng hoàng sao?”

“Cắm lại dây điện thoại đi, anh Dịch tìm cô suốt đấy!”

Tôi coi như không nghe , chẳng trả lấy một câu.

Chiều hôm , vừa ra khỏi cổng nhà máy, tôi liền Chu Dịch và Trần Kiều Anh chặn ngay .

Kiều Anh mặc chiếc váy liền thân thời thượng, tóc uốn lọn bồng bềnh, cả người dính chặt lấy Chu Dịch như thể sợ người khác không nhìn ra quan hệ của họ.

Vừa tôi, Chu Dịch lập tức sầm xuống, giọng gay gắt:

“Cô cũng giỏi thật đấy, Hứa Tĩnh!”

“Gửi điện ? Cô định cả nhà máy vào tôi à?”

“Chuyện có gì mà không thể nói riêng, nhất thiết phải làm ầm lên cho thiên hạ biết sao?”

“Cô có chút lòng bao dung nào không? Người ta chỉ là phụ nữ ly , cô có cần hẹp hòi thế không?!”

Những trách móc của anh ta dội thẳng vào tôi, khiến ngọn lửa bị đè nén suốt từ hôm lại bùng lên.

Tôi nhìn anh ta, khẽ nhếch môi lạnh:

“Đúng, tôi nhỏ nhen, tôi không chịu nổi — anh vừa lòng ?”

“Anh cao thượng, anh hậu, anh thương người — vậy thì sống với cô ta đi, đừng đến đây làm phiền tôi nữa.”

Tôi lách định rời đi, nhưng Trần Kiều Anh bỗng “ái da” một tiếng, đưa tay chặn tôi:

“Hứa Tĩnh tỷ, đừng giận mà.”

“Anh Dịch không có ý xấu . Từ nhỏ anh ấy đã chăm sóc em rồi, bọn em như anh em ruột ấy. Trong lòng anh ấy, người quan trọng nhất vẫn là chị.”

Tùy chỉnh
Danh sách chương