Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/8AK2Xc36gK
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
12
Tôi mơ thấy ác mộng suốt cả đêm.
Trong mơ, lúc thì tôi bị đám người đó cầm d.a.o rượt đuổi, c.h.é.m thành từng khúc c.h.ế.t thảm ngoài đường, lúc thì bị bắt cóc rồi g.i.ế.c người diệt khẩu, chôn sống.
Có lúc thì bị buộc cục chì vào người ném xuống biển sâu, nhanh chóng bị cá rỉa đến sạch sành sanh.
Thành ra sáng sớm tỉnh dậy, quầng thâm mắt tôi dày đến phát sợ.
Tôi ngơ ngác nhìn chính mình trong gương.
Nghĩ đến sự nguy hiểm tôi trải qua hôm qua, nghĩ đến những cơn ác mộng nối tiếp nhau kia, tôi không kìm được, lại muốn khóc.
Hình như tôi chẳng còn lựa chọn nào khác.
Cũng không dám nói cho bố mẹ biết, sợ họ lo lắng.
Báo cảnh sát ư? Giờ thì chẳng có thương tích cụ thể nào xảy ra.
Đợi đến lúc có chuyện thật thì e là tro cốt tôi cũng lạnh ngắt rồi.
Tôi nặng đầu nhẹ chân đi tắm rửa, thay đồ rồi xuống lầu.
Chu Cảnh Dịch đã ngồi trong phòng khách từ sớm.
Thấy tôi, anh đặt tách cà phê trong tay xuống.
Tôi gần như lê bước đến mấy bậc thang cuối cùng, cúi đầu đứng trước mặt anh.
“Đã nghĩ kỹ chưa?”
Tôi cắn môi, lấy hết can đảm gật đầu thật mạnh.
“Chu Cảnh Dịch…”
“Ý em là, anh có thể… cho em một chút thời gian để thích nghi không?”
“Anh có thể cho em thời gian, nhưng anh không phải người có nhiều kiên nhẫn.”
“Sẽ không lâu đâu, em đảm bảo.”
“Được.” Anh đáp gọn lỏn.
Tôi không khỏi khẽ thở phào một hơi.
Nhưng Chu Cảnh Dịch lại lên tiếng: “Trần Mạt, lại đây.”
Tôi hơi do dự, nhưng vẫn chậm rãi bước đến gần anh.
“Chuyện hôm qua, phải đòi lại chút báo đáp.”
Anh nói rồi vươn tay nắm lấy cánh tay tôi.
Tôi còn chưa kịp phản ứng thì đã bị kéo ngã nhào vào lòng anh.
Chu Cảnh Dịch không cho tôi cơ hội né tránh hay đẩy ra.
Ngay lúc tôi nhào vào lòng anh, anh đã cúi xuống hôn tôi.
Đầu lưỡi anh mang vị đắng dịu của cà phê đen.
Khi tôi tròn mắt sững sờ, Chu Cảnh Dịch giơ tay che mắt tôi lại.
“Trần Mạt, nhắm mắt.”
“Há miệng.”
13
“Đừng cử động lung tung, anh sẽ không làm gì em đâu.”
“Đã bảo đừng nhúc nhích…”
Toàn thân tôi cứng đờ, không dám động đậy.
Nụ hôn kết thúc, tôi vẫn còn đơ người ra.
Chu Cảnh Dịch tựa người lên ghế sofa, còn tôi… không biết từ lúc nào đã ngồi vắt ngang trên đùi anh.
Anh ta giơ tay lau đi chút nước nơi khóe môi tôi:
“Tạ Vọng chưa từng dạy em hôn thế nào à?”
Bất chợt nghe đến tên Tạ Vọng, đầu óc tôi mới chợt tỉnh táo trở lại.
[ – .]
“Chu Cảnh Dịch… em và Tạ Vọng quen nhau gần hai năm rồi, anh biết mà.”
“Biết, sao?”
“Vậy tại sao anh vẫn tìm em?”
“Anh thích.”
Chu Cảnh Dịch nói xong, không hiểu sao trong mắt lại thoáng qua vẻ bực dọc.
Anh bóp cằm tôi, rồi lại cúi xuống hôn.
Lần này sâu và nặng hơn.
Cuối cùng, khi kết thúc, anh cắn nhẹ một cái lên môi dưới tôi.
“Trần Mạt, đã chia tay rồi thì đừng có mà suốt ngày nhớ đến bạn trai cũ.”
“Đừng quên, bây giờ em đang ở với ai.”
Tôi ôm môi, lí nhí: “Rõ ràng là anh nhắc đến trước mà…”
“Thì em cũng không được nhắc.”
“Ờ…”
Suốt cả chặng đường Chu Cảnh Dịch đưa tôi về trường, anh ta gần như không nói câu nào.
Tôi xuống xe, nhưng xe anh vẫn chưa rời đi.
Chỉ đến khi tôi bước vào cổng trường, xe mới quay đầu đi.
Từ hôm đó trở đi, mỗi ngày Chu Cảnh Dịch đều đích thân đến cổng trường hoặc quán trà sữa đón tôi.
Vì vậy, đám người từng bám theo tôi không có cơ hội ra tay.
Nửa tháng sau.
Tôi vẫn như mọi khi, bước ra từ cổng trường, thì bất chợt phát hiện xe của Chu Cảnh Dịch vẫn chưa đến.
Mà từ chiếc xe việt dã màu đen bên đường, lại có mấy gã đàn ông bước xuống.
Tôi xoay người chạy ngược vào cổng trường theo phản xạ, nhưng đã bị chặn lại.
Trời sắp tối, tôi như nhìn thấy tên cầm đầu cầm d.a.o trong tay.
Khoảnh khắc ấy, tôi dựng tóc gáy, toàn thân run rẩy.
Vừa định la lên cầu cứu thì… chùm đèn xe chói lòa bất ngờ chiếu tới.
Kiểu dáng xe vô cùng quen thuộc, chính là chiếc Rolls-Royce của Chu Cảnh Dịch.
Tôi mừng rỡ trong lòng, vô thức hét to gọi tên anh.
Xe còn chưa dừng hẳn, Chu Cảnh Dịch đã mở cửa bước xuống.
Từ phía sau, mấy vệ sĩ to cao cũng nhảy xuống theo.
Đám người chặn tôi lập tức bỏ chạy.
Hai chân tôi mềm nhũn, suýt nữa ngã xuống đất.
Chu Cảnh Dịch kịp thời đỡ lấy tôi: “Không sao rồi, Trần Mạt.”
Anh nhẹ nhàng vỗ về sau lưng tôi, rồi ôm chặt lấy tôi.
Tôi sợ đến mức đứng không vững, chỉ có thể bám chặt lấy tay áo anh, gục vào lòng anh.
“Chu Cảnh Dịch, chân em mềm quá… đứng không nổi nữa rồi…”
“Không sao, anh bế em lên xe.”
Chu Cảnh Dịch xoa đầu tôi, cúi người bế tôi lên.
Nhưng vừa quay người lại, tôi đã nghe thấy tiếng của Tạ Vọng.
“Trần Mạt.”
Bóng đêm sâu thẳm, Tạ Vọng lặng lẽ đứng cạnh xe.
Khuôn mặt anh ẩn trong bóng tối, không thể nhìn rõ ánh mắt kia đang mang theo cảm xúc gì.
Xin chào mọi người ~ đọc xong cho iem xin 1 lượt theo dõi nhé hihi