Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/BJ0pmS2Jg

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 6

“Trước đây ta luôn nghĩ nữ nhi phải tìm cho mình phu quân, chăm sóc gia đình, giữ gìn một góc sân nhỏ rồi sống qua ngày. Nếu không phải ngươi thì sẽ là người khác.”

“Nhưng từ nhỏ ta đã theo phụ thân đi khắp nơi, thấy được thế giới bên ngoài. Khi biết ngươi có ý định hủy hôn, ta bỗng hiểu ra, ba năm qua ta đã sống không vui chút nào.”

“Thẩm công tử.”

Ta nhìn hắn với ánh mắt sáng ngời, mỗi từ đều kiên định.

“A Vân không muốn trở thành con chim trong lồng.”

“Phật có nói, duyên đến duyên đi, đều có lúc cả.”

“A Vân mong công tử tìm được một người tốt, một cặp phu thê trời định, nhân duyên này sẽ dừng lại từ đây.”

11

Xe ngựa rời khỏi cổng thành.

Thôi Ninh An bỗng lên tiếng: “Ta thấy Thẩm Hoài Cẩn đối với muội, có vẻ không phải giả vờ, hẳn là có tình cảm thật.”

“Ồ.”

Ta cắn một miếng bánh đường trắng rồi đáp qua loa.

“Vì sao hắn lại gọi huynh là Thôi đại nhân?”

“Khụ!”

Y điều chỉnh sắc mặt, vẻ mặt nghiêm trọng nói:

“Chắc là vì ta là người tâm phúc của Thái phó, hắn không dám dễ dàng đắc tội đâu.”

“Thì ra là vậy, làm ta còn tưởng huynh là Thái phó thật đấy.”

Chưa để y thở phào nhẹ nhõm, ta lại nói tiếp:

“May mà huynh còn rất trẻ, nếu không ta thật sự đã hiểu nhầm rồi.”

Một lúc lâu sau.

Thôi Ninh An lặng lẽ nhặt một miếng bánh đường trắng, rồi thẳng tay nhét vào miệng ta.

“Ăn đi, rời Kinh thành rồi, muốn ăn cũng khó mà ăn được.”

Quả thật.

Nghe có vẻ như y đang nghiến răng.

12

Khi trở về Cô Tô, ta mở một quán bán canh cá ở chợ.

Bà Lý bên cạnh thấy ta một mình, suốt ngày lo lắng giúp ta tìm kiếm một người phu quân.

Mọi việc dần dần thuận lợi, kinh doanh cũng ngày càng phát đạt.

Ta thực sự có ý định tìm một người chấp nhận ở rể để thành thân.

Nhưng mỗi khi đêm khuya, ta vẫn đôi khi nhớ đến Công vệ Thôi Ninh An.

Mùa xuân qua đi, mùa thu lại đến.

Những ngày tuyết rơi liên miên, cuối cùng đã khiến mái nhà sập xuống.

Bà Lý vừa giúp ta dọn dẹp, vừa càu nhàu: “Thời tiết quái quỷ này, suốt ba mươi năm qua chưa từng lạnh như vậy, cuộc sống đúng là ngày càng khó khăn hơn.” Ta múc cho bà một bát canh nóng.

“Nghe nói huyện bên cạnh gặp thiên tai, chắc là cứu tế của triều đình đã đến rồi.”

Nói đến cứu tế, bà Lý lập tức hứng thú.

“Phu quân ta làm việc ở nha môn, nói là đêm qua cứu tế đã đến, còn có một vị quan lớn đi cùng, người này chắc là cô quen biết đó, chính là Công vệ Thôi Ninh An, người từ chỗ chúng ta đi đến kinh thành làm quan.”

“Khi ngài ấy đỗ trạng nguyên, cả thành Cô Tô như trải đầy hoa, các cô nương chưa thành thân đều chen chúc ở phố Tô Châu, chỉ để nhìn ngài ấy một cái.” “Suốt đời ta cũng chưa thấy công tử nào đẹp như vậy.”

“Có câu nói thế này, ‘Thu thủy thần, ngọc cốt bạch’.”

Ta đùa bà: “Dì không sợ phu quân dì nghe được à?”

Trong lúc ồn ào vui vẻ, khuôn mặt của Thôi Ninh An lại hiện lên trong tâm trí ta.

Nếu như Thẩm Hoài Cẩn đã đến Cô Tô, mà Thôi Ninh An là người bảo vệ cho hắn, liệu y có đi cùng không?

Ngực ta bỗng nhiên đập mạnh.

Ta vô thức đưa tay lên sờ mặt mình.

“Sao lại nóng thế này?”

Trong lòng đang thầm lo lắng.

Đột nhiên, một bóng mờ che phủ trên đầu.

Ta tưởng là khách đến nên lập tức lên tiếng:

“Xin lỗi, mái hiên sập rồi, hôm nay không thể tiếp khách quý.”

Nhưng khi ta nói ra, người đến này lại không nhúc nhích gì.

Ta ngẩn ngơ ngẩng đầu lên, đúng lúc va phải ánh mắt của Thôi Ninh An đang mỉm cười.

Ta mở to mắt, vẻ mặt không thể tin nổi.

Sau đó ta không kìm được mà kêu lên: “Thôi công vệ.”

“Phải, là ta.”

Y cứ như vậy đột ngột xuất hiện ở Cô Tô, lại xuất hiện trước mặt ta.

Một cảm giác ấm ức đột ngột dâng lên trong mắt, trong lòng một nỗi chua xót trào lên.

Ngay sau đó.

Liền có bà Lý và phu quân bước vào nói một cách lớn tiếng.

Chỉ một ánh mắt, sắc mặt đã thay đổi dữ dội, hai tay ôm quyền, cúi người hành lễ.

Lo lắng nói:

“Tiểu nhân xin ra mắt đại nhân.”

Đại nhân?

Thái phó?

Niềm vui trong lòng như thủy triều vơi đi.

Mặt ta tái nhợt, tay chân lạnh buốt.

Sắc mặt Thôi Ninh An hoảng hốt, loay hoay muốn giải thích.

Y vô thức vươn tay về phía ta.

Ngay lúc tay sắp chạm vào ống tay áo của ta, ta bỗng lùi lại một bước.

Không giấu nổi sự kinh ngạc.

“Thì ra, huynh thật sự là Thái phó.”

Y gọi: “A Vân, dù ta là ai, ta vẫn chỉ là Thôi Ninh An mà muội quen biết thôi.”

Ta chậm rãi lắc đầu mà lùi lại từng bước.

Mãi đến khi lưng đã chạm vào bức tường lạnh lẽo.

Ta quay người vội vã chạy ra ngoài, không màng tới đường đi.

Tuyết trắng ào ạt vùi lấy ta.

Nước mắt hòa vào tuyết tan, một lúc lâu khiến ta cảm thấy lạnh đến tê tái.

13

Thôi Ninh An cũng vội vàng rời đi.

Tùy chỉnh
Danh sách chương