Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/9ADpYREO9p
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Quản gia đến báo huyện bên cạnh vì tuyết rơi dày cản đường, khiến cứu trợ lương thực không thể vận chuyển vào được.
Lũ lụt gây ra bạo loạn.
Tình hình khẩn cấp, y chỉ kịp để lại một câu: “Chờ ta quay lại.”
Ta không trả lời.
Nhưng ngày hôm sau.
Ta khỏi bệnh và xuống giường, mở lại quán canh cá.
Chỉ có điều, ta đã giảm giá từ ba đồng một bát xuống còn một đồng một bát.
Và kèm theo bát canh một chiếc bánh.
Một ngày nọ, có một lão ông tóc bạc đi ba bước cũng run rẩy, đến quán.
Ông ta ngồi xuống, mở miệng liền ra lệnh:
“Tiểu cô nương, làm cho lão một bát canh cá mì.”
Ta đồng ý, mang bát mì lên bàn.
Nhưng rồi nghe ông ta nói: “Lão không có tiền trả cho cô, cô có cho lão ăn không?”
Ta cười.
“Được ạ, ông cứ tự nhiên ăn, không đủ thì ăn thêm.” “Quái lạ, mở quán buôn bán mà lại không lấy tiền à?”
Nói xong, một thực khách ngồi gần liền lên tiếng:
“Ông già à, chắc ông không biết, A Vân cô nương tốt bụng lắm, thương xót bọn dân nghèo không có đủ ăn, một đồng là ăn thoải mái, ăn no thì thôi, mà không có tiền thì cũng có thể xin được một bát canh nóng.”
“Đúng vậy đúng vậy, nàng ấy thật sự là người tốt.”
Mọi người xung quanh đồng thanh khen ngợi.
Lão ông nhướng mày, hỏi lý do.
Ta im lặng một chút, rồi thản nhiên giải thích:
“Bởi vì người ta yêu là một vị quan tốt, vì dân vì nước. Dù ta không xứng với hắn, nhưng cũng mong có thể làm gì đó cho hắn.” “Ồ? Sao lại nói không xứng? Lão thấy cô cũng rất tốt mà.”
Nhắc đến đây, ta có chút ngại ngùng.
“Ta chỉ là một nữ nhân buôn bán ở chợ, làm sao xứng với công tử nhà danh môn, ông lão đừng đùa với ta nữa.”
Không ngờ ông lão lại vung gậy mạnh, đứng dậy bước đi. “Con gái ngốc, nếu con bé bỏ đi, ta nhất định sẽ xé da của nó.”
Nhìn thấy ông lão đi nhanh như vậy, ta ngơ ngẩn đứng nhìn.
14
Kể từ hôm đó, ta bệnh nặng không dậy nổi.
Ta đóng cửa và từ chối tiếp khách, không muốn ra ngoài gặp ai.
Bà Lý đến thăm bệnh.
Ta nghe bà ấy miêu tả tình hình cứu trợ thiên tai, nhịn hết lần này đến lần khác, đến cuối cùng cũng hỏi ra câu:
“Khi nào đại nhân sẽ rời khỏi Cô Tô?”
Bà Lý liếc nhìn ta một cái kỳ lạ, rồi lắc đầu nói không biết.
Nhưng tối hôm đó.
Tiếng bước chân quen thuộc vang lên trên tuyết.
Y đứng im dưới mái hiên mà không nói gì.
Ta dựa vào giường, cúi đầu xoay nhẹ ngọn nến.
Nhưng tâm trí ta đã bay ra ngoài sân.
Thôi Ninh An do dự một hồi lâu.
Rồi lại nói một đống chuyện vô nghĩa.
Cái gì là hồ trong phủ đã đóng băng, sen đã tàn, thậm chí là tình hình chính trị trong triều.
Nỗi bức bối trong lòng không thể nào dứt được.
Ta cắt ngang lời y.
“Đại nhân.”
“Ta đây.”
“Vì nếu đại nhân nhàm chán, muốn lấy ta làm trò tiêu khiển thì ta sẵn sàng nghe theo, chỉ là mong đại nhân sau khi hết hứng thú thì đừng làm phiền ta nữa.”
“Muội…”
Giọng y gọi tên ta như thể đang chịu đựng một nỗi đau khôn xiết.
“Ta chưa bao giờ coi muội là trò tiêu khiển cả. Việc cứu trợ thiên tai lần này, ta vốn không cần phải đến.”
Những lời chưa nói hết.
Làm trái tim trống rỗng của ta bỗng nhiên đập loạn.
Bóng đêm mờ mịt, tuyết rơi lặng lẽ.
Bên trong và bên ngoài căn phòng là hai thế giới khác nhau.
Lẽ ra là một không gian yên tĩnh tuyệt đối.
Nhưng ta vẫn cảm thấy ánh nến nhảy múa, âm thanh ồn ào vọng lại.
Trái tim đã rối loạn đến tột cùng!
15
Nửa tháng sau.
Ta đang chuẩn bị thu dọn quầy hàng.
Thôi Ninh An, người đã biến mất suốt nửa tháng, bỗng nhiên xuất hiện trước mặt ta trong bộ quan phục.
Trông y có vẻ đã gầy đi nhiều, môi tím tái vì lạnh.
Chỉ có đôi mắt vẫn sáng long lanh.
Ta không hỏi gì cả, chỉ múc một bát canh nóng rồi đẩy về phía y
“Ăn đi.”
Nhưng vừa mở miệng, ta đã nghẹn ngào.
Y cúi đầu, cầm bát lên và ăn một cách nghiêm túc, ăn hết sạch.
Đặt bát không xuống, y đột nhiên đứng dậy cúi người hành lễ với ta.
Trong phòng lúc này vẫn còn người chưa rời, họ tụ tập lại với nhau để sưởi ấm.
Thấy cảnh tượng này thì mọi người đều dừng lại, mắt mở to nhìn chăm chú.
“A Vân” Thôi Ninh An nhẹ gọi: “Ta họ Thôi, tên là Hàn, tự là Ninh An, người Cô Tô, chức vụ Nội các Thái phó, chưa từng cưới thê hay lấy thiếp, gia thế trong sạch, không có thói hư tật xấu.” Ta mặt đỏ bừng.
“Huynh nói những điều này làm gì?”
“Ông nội nói, nếu ta không thể cưới được muội thì ông sẽ lột da ta.”
Y cười khổ.
“À? Ông lão đó?”
“Đúng vậy, ông nội nghe nói ta có người trong lòng, liền nhân lúc ta không có ở nhà nên lén đến gặp muội. Ông còn nói rằng muội nấu canh cá rất ngon, nếu muội không chê thì ta cũng có thể làm rể.”
Ta hoảng hốt, vô thức cắt lời y.
“Huynh điên rồi.”