Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/8AKY6eIodQ

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 1

1.

Mặt trời thiêu đốt như lửa, đất trời chẳng khác nào một cái lồng hấp khổng lồ, hun nấu từng sinh linh nơi trần thế.

Tôi rảo bước nhẹ nhàng rời khỏi đội sản xuất.

Lúc ngang qua đầu làng, tôi trông thấy Trần Tây Thành đang tập hợp cùng mấy người khác.

Giữa cái nắng đổ lửa, ai nấy đều mặc áo cộc tay hoặc áo ba lỗ, chỉ riêng anh ta khoác thêm một chiếc áo khoác dài tay xanh lam đã bạc màu vì giặt quá nhiều.

Không phải anh ta không thấy nóng, mà là chiếc áo ba lỗ bên trong vá tới mấy chỗ.

Chiếc áo khoác kia là món duy nhất trong tủ đồ mà anh ta còn có thể diện ra ngoài.

Hôm nay anh ta chăm chút vẻ ngoài đến vậy, là vì có thông báo: nhóm trí thức trẻ được phân về đội sản xuất chúng tôi sẽ đến sớm hơn dự kiến.

Làng tôi là một đội sản xuất, bên dưới có ba tổ sản xuất nhỏ.

Trần Tây Thành là đội phó của tổ Hai, được thông báo đột xuất, phải cùng người của hai tổ còn lại lên trấn đón trí thức trẻ.

Tuy rằng quần áo mọi người đều cũ kỹ chẳng hơn gì nhau, nhưng vóc dáng thẳng thớm của Trần Tây Thành vẫn nổi bật giữa đám đông.

Anh ta nhìn thấy tôi, vừa chào hỏi qua loa mấy người khác, vừa bước về phía tôi, cười dịu dàng hơn hẳn thường ngày:

“Mạn Thanh , lần này lên trấn, anh sẽ mua cho em kẹo sữa Đại Bạch Thố nhé.”

Mua kẹo phải có tiền, còn cần cả tem đường, mà cái nào cũng quý như vàng.

Kẹo sữa Đại Bạch Thố thì lại càng đắt đỏ, một cân phải hơn hai đồng.

Mà anh ta, dù là đội phó, mỗi ngày cật lực lắm mới được mười một công điểm, quy ra tiền cũng chỉ ba, bốn hào là cùng.

Nghe vậy, mấy chàng trai đứng cạnh không khỏi trêu đùa:

“Trần Tây Thành à, nếu có tiền thì chi bằng mua cho mình bộ quần áo mới, để đám trí thức trẻ kia thấy làng ta cũng có trai tài sắc nhé?”

Không thể không thừa nhận, khuôn mặt của Trần Tây Thành quả thật có thể đem khoe.

Cũng chính vì thế, tôi đã nhiều lần nhẫn nhịn anh ta hết lần này đến lần khác.

Cũng có người nói với tôi:

“Mạn Thanh  à, Tây Thành giấu tiền riêng sau lưng cô đấy, cô không tra thì cũng nên dùng gia pháp xử lý rồi!”

Tiền riêng – một từ vừa mập mờ vừa khó nói thành lời.

Trần Tây Thành là con nuôi của cha mẹ tôi, chúng tôi lớn lên bên nhau.

Người trong làng mặc định sau này chúng tôi sẽ lấy nhau, cho nên cũng mặc định chấp nhận cái kiểu thân thiết nửa chừng, mập mờ ấy.

Nhưng lần này, tôi không định sẽ lại đỏ mặt ngượng ngùng cho qua như kiếp trước.

Tôi trừng mắt nhìn đám người kia, giận dữ nói:

“Ai còn nói bậy, làm lỡ chuyện lấy vợ của anh tôi sau này, coi chừng tôi kiện lên đội trưởng và bí thư đấy!”

Hiện giờ tôi còn chưa gả cho Trần Tây Thành, chưa thành bà chằn trong miệng thiên hạ, nên lời tôi nói chẳng có chút sức nặng nào.

Nhưng như thế là đủ. Tôi chỉ muốn cho mọi người thấy rõ ranh giới giữa tôi và Trần Tây Thành.

Mấy người kia không sợ, nhưng Trần Tây Thành thì cuống cả lên.

Anh ta luống cuống giải thích:

“Mạn Thanh , đừng nghe bọn họ nói linh tinh. Tiền của anh đều do em giữ mà. Đừng giận anh, được không?”

Sự dè dặt và nịnh nọt trong giọng anh ta khiến lòng tôi nhói lên.

“Tôi không giận, đừng tiêu tiền bậy, trên đường nhớ cẩn thận.”

Tôi mỉm cười trấn an anh ta.

Trần Tây Thành quả nhiên thở phào nhẹ nhõm, cũng mỉm cười với tôi.

Chỉ là anh ta không biết —

nụ cười này, là dành cho Trần Tây Thành chưa từng gặp Hạ Tuyết Liên.

Về sau, sẽ không còn nữa.

Trần Tây Thành của những ngày xưa, chịu ơn cha mẹ tôi, thật sự đã đối xử với tôi rất tốt.

Tất cả tiền công đổi từ công điểm anh ta làm ra, đều đưa hết cho tôi.

Có lần tôi đến tháng, làm bẩn quần, chính anh ta là người ra bờ sông giặt giúp.

Chuyện ấy lan ra, khiến cả làng bàn tán, nói tôi được nuông chiều đến mức kiêu căng.

Nhưng… chỉ có duy nhất lần đó.

Bởi vì anh ta rất ít khi động tay vào việc nhà, nên lần hiếm hoi làm một chuyện như vậy, trong mắt người khác lại thành một “người đàn ông tốt hiếm có”.

2.

Kiếp trước cũng là ở đầu làng.

Khi ấy, Trần Tây Thành nói sẽ mua kẹo sữa Đại Bạch Thố cho tôi.

Tôi mỉm cười đồng ý, lòng tràn đầy mong đợi chờ anh ta trở về.

Kết quả là, anh ta mang hết chỗ kẹo ấy cho nữ trí thức trẻ bị hạ đường huyết – Hạ Tuyết Liên.

Thậm chí còn vay mượn tiền để mua cho cô ta hai đôi dép cao su, thay đi đôi giày da kiểu tiểu thư tư sản mà Hạ Tuyết Liên đang mang, để tránh bị người trong đội sản xuất dị nghị.

Giúp người vốn không phải sai.

Từ nhỏ, cha mẹ tôi đã dạy tôi học theo tinh thần Lôi Phong.

Nhưng anh ta lại để Hạ Tuyết Liên ở luôn trong nhà tôi — và cái tát ấy, giáng thẳng vào mặt tôi.

Trần Tây Thành bị ám ảnh bởi sự sạch sẽ, nên tôi luôn giữ nhà cửa gọn gàng tinh tươm.

Đến cả chuồng heo tôi cũng quét dọn mỗi ngày.

Thời đó, nước máy chưa phổ biến, còn làng nghèo như chúng tôi thì càng không thể có.

Người trong làng đều phải gánh nước từ giếng cổ giữa trung tâm làng về dùng.

Nhà chỉ có hai người là tôi và Trần Tây Thành, nhưng số nước gánh về mỗi ngày còn nhiều hơn cả nhà sáu miệng ăn.

Tôi chỉ còn cách dậy từ tờ mờ sáng, tranh thủ gánh nước trước khi lên đồng. Nếu để tới giờ cao điểm, nước đông người lấy, mà bắt anh ta phải chờ, anh ta sẽ khó chịu.

Lần này, nhóm trí thức trẻ đến đột ngột, lại trúng vào thời điểm mùa vụ bận rộn, nên đội sản xuất chỉ có thể dọn lại căn phòng từng dùng làm bếp ăn tập thể để tạm làm ký túc xá cho họ.

Nhưng căn phòng tập thể ấy quá nhỏ, miễn cưỡng lắm cũng chỉ đủ chỗ cho một nửa số người.

Số còn lại, đành phải phân về ở nhờ từng nhà trong làng.

Sau khi cha mẹ tôi qua đời, nhà tôi còn trống một gian phòng.

Phòng đó, tôi và Trần Tây Thành vẫn luôn để nguyên như cũ, mỗi ngày đều dọn dẹp sạch sẽ, như thể cha mẹ vẫn còn sống ở đó.

Kiếp trước, sau khi Trần Tây Thành lên trấn đón đám trí thức trẻ, bí thư của đội sản xuất đã tìm đến tôi:

“Mạn Thanh  à, bác biết con thương cha mẹ nên cứ giữ nguyên căn phòng đó.”

“Nhưng mấy trí thức trẻ về là để xây dựng nông thôn, mình không thể để người ta không có chỗ ở được.”

Sau khi cha mẹ mất, dân làng cũng từng giúp đỡ chúng tôi rất nhiều.

Ai cũng khó khăn, nhưng họ vẫn sẵn lòng đưa tay ra khi chúng tôi hoạn nạn.

Tôi không có lý do để từ chối.

Người phản đối khi đó là Trần Tây Thành.

Anh ta bị ám ảnh sạch sẽ.

Khi ấy, Trần Tây Thành nói với tôi:

“Mạn Thanh , đây là nhà của chúng ta, anh không muốn có người ngoài sống chung.”

Tôi hiểu điều anh ta muốn nói.

Anh ta là người hiền lành có tiếng trong đội, nên chắc chắn không thể tự mình đứng ra từ chối.

Vì không muốn khiến Trần Tây Thành khó xử, tôi lấy lý do cha mẹ đã hy sinh vì tập thể, để giữ lại căn phòng đó.

Thế nhưng chỉ chớp mắt sau, anh ta đã để Hạ Tuyết Liên dọn vào ở.

Tất cả mọi người đều có được cái kết tốt đẹp — chỉ có tôi là không.

Ai cũng nghĩ rằng Trần Tây Thành chiều chuộng tôi đến hư hỏng.

Từ đó về sau, bất cứ chuyện gì xảy ra, mọi người trong đội sản xuất đều mặc định tôi là người gây chuyện, còn bênh vực Trần Tây Thành và Hạ Tuyết Liên.

Sau khi sống lại, việc đầu tiên tôi làm chính là đến đội sản xuất, chủ động đề nghị nhường lại căn phòng trống để các trí thức trẻ ở.

Đội trưởng đội sản xuất khi ấy ngạc nhiên không thốt nên lời.

Bởi vì kiếp trước tôi không chịu nhường phòng, nên sau đó bí thư mới phải đến tìm tôi để “làm công tác tư tưởng”.

Bí thư hỏi tôi tại sao lần này lại đổi ý.

Tôi cúi đầu, lúng túng đáp:

“Anh tôi thích sạch sẽ, không muốn có người lạ ở chung.”

“Nhưng…” – tôi ngẩng đầu, nhìn thẳng vào mắt ông ấy, ánh nhìn kiên định – “Cha mẹ tôi đều là liệt sĩ. Là con của họ, tôi không nên sống ích kỷ.”

Bí thư gật đầu khen:

“Mạn Thanh , cháu là một cô gái tốt.”

Tôi lắc đầu:

“Cháu không tốt. Cháu không nên vì ý muốn của anh trai mà quên mất tâm nguyện ban đầu của mình.”

Bí thư nói:

“Có được nhận thức như vậy là rất đáng quý, cố gắng giữ vững nhé, biểu hiện tốt sẽ được ghi nhận.”

Đội trưởng đứng bên cạnh hỏi tôi:

“Trần Tây Thành thật sự từng nói không muốn người khác ở trong nhà à?”

Tôi giả vờ xấu hổ, khẽ gật đầu, rồi nhỏ giọng nhờ ông ấy giữ kín:

“Anh cháu ngại, không biết từ chối người khác nên mới để cháu ra mặt. Mong hai bác đừng nói lại với anh ấy. Cháu sẽ tự thuyết phục anh đồng ý.”

Sắc mặt đội trưởng lập tức trầm xuống.

Tôi biết vì sao ông ấy giận.

Bí thư đưa tôi ra tận cửa, rồi vội vàng quay lại trong.

Tôi đứng nép ở góc tường, lặng lẽ nghe được tiếng đội trưởng đang mắng:

“Khốn thật! Miệng thì đòi tôi viết thư giới thiệu vào Đảng, miệng thì nói muốn cống hiến cho tập thể, vậy mà sau lưng lại giở trò cản trở công tác tiếp nhận trí thức trẻ!”

“Thôi ông Vương, đừng tức nữa,” Bí thư nói, “Đội mình đâu phải chỉ có mình cậu ta là có văn hóa. Mạn Thanh  xưa giờ vẫn hiểu chuyện, việc nhà đều do con bé quán xuyến, lại còn hay giúp mấy cụ già neo đơn trong làng.”

“Ông nói đúng, Mạn Thanh  năm đó cũng thi đỗ cấp ba, chỉ là nhường lại suất học cho Tây Thành. Nếu nói ai mới là con gái ruột của vợ chồng lão Trần, thì chỉ có thể là Mạn Thanh  thôi, đúng là dòng dõi cách mạng chân chính.”

Tôi không nghe tiếp nữa.

Chỉ mỉm cười, rồi rảo bước rời khỏi đội sản xuất, lòng nhẹ như mây trời.

Tùy chỉnh
Danh sách chương