Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/3fs8kJxM4O
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
14.
Ta vẫn luôn nghĩ mình là đứa trẻ bị cha mẹ ruồng bỏ, vì từ lúc có ký ức, họ chưa bao giờ xuất hiện.
Nhưng có lẽ không phải như thế.
Ta vừa trải qua một giấc mơ rất dài, trong mơ, ta thấy mình ngày còn bé.
Ở một trấn nhỏ bên bờ sông Giang Nam, ta cưỡi cổ cha đi chợ, mẹ khẽ nắm tay, tay kia cầm bánh kẹo và hồ lô đường.
Bà lau mồ hôi cho cha, cười hiền nhắc ông đi chậm chậm:
“Nhiễm Nhiễm gật gù trên cổ chàng rồi, cẩn thận rơi mất.”
Người cha cao to đẹp trai nắm chặt chân ta, thấy ta không trả lời, hừ hai tiếng:
“Còn nói về nhà tìm Tiểu Vọng ca ca chơi, thế mà ngủ say hơn heo con.”
Mẹ cười đánh nhẹ ông: “Ai lại bảo con mình là heo chứ?”
“Thì sao, con gái của Tô Minh Triết ta, dù có là heo con thì cũng là cô heo đáng yêu, xinh đẹp nhất!”
Cảnh chợt chuyển, ta lớn hơn chút, đang ngồi trong sân ngắm người ta viết chữ.
Cậu bé kia chỉ lớn hơn ta vài tuổi, nhưng đã viết chữ thảo cực đẹp.
Hắn nghiêm túc viết hai chữ trên giấy:
“Tô Nhiễm.”
“Tạ Vọng.”
Hắn chỉ vào hàng chữ, giọng còn ngây thơ:
“Chữ này của muội, chữ kia của ta. Đợi muội viết tốt tên mình, ta sẽ dạy muội tên của ta.”
Ta hí hửng nâng bút lông: “Được!”
Cảnh lại chuyển, cha ta khoác giáp, bị trọng thương, giam trong đại lao.
“Hoàng thượng sớm có thành kiến, cộng thêm Trần đại nhân trước điện vu khống, nói ta công cao lấn chủ, có ý tạo phản.”
Ông rưng rưng nắm tay mẹ:
“Hãy dẫn Nhiễm Nhiễm chạy thật xa. Hôm nay họ chụp mũ cho ta, e ngày mai sẽ… tịch biên tài sản.”
Nói không sai, chỉ là hoàng thượng ra tay còn nhanh hơn.
Chiều hôm ấy, chúng ta chưa kịp thu dọn hành lý, quan binh đã xông vào.
Người cầm đầu, Trần đại nhân, lạnh lùng phán: “Bất kể già trẻ nam nữ, giết không tha.”
Tức thì lửa bùng lên.
Mẹ ta giấu ta trong hầm, lấy thân mình che miệng hầm.
Đợi suốt một ngày, ta mới dám bò ra ngoài.
Cũng ngày hôm ấy, thi thể cha mẹ ta bị treo trên tường thành để thị chúng, tội “tạo phản.”
…
Ta đã nhớ ra tất cả.
Trần đại nhân chính là kẻ ta vừa giết.
Ta nào phải vì Tạ Vọng, mà vì chính mối thù nhà.
15.
Lần nữa, ta theo Tạ Vọng vào cung.
Cảm giác bây giờ khác hẳn.
Hoàng thượng suy yếu đến nỗi không gượng dậy nổi, cho dù ta không ra tay, e ông cũng không qua nổi mùa đông.
Mấy ngự y quỳ bên long sàng, cung kính với Tạ Vọng: “Hôm nay bệ hạ đã uống thuốc rồi.”
Là thuốc hay độc, giờ đã chẳng còn quan trọng.
Tạ Vọng ẩn nhẫn nhiều năm, đổi họ thay tên, chỉ chờ giây phút này.
Ta nắm chặt kiếm, đi qua từng lớp rèm, cuối cùng dí lưỡi kiếm vào cổ hoàng thượng.
Ông gầy đến mức không gánh nổi long bào vàng rực, đôi mắt xám mờ, đờ đẫn nhìn ta.
Ta hỏi: “Ông còn nhớ tướng quân Tô Minh Triết không?”
Ông ta mờ mịt, vừa cười vừa nhắm mắt: “Kẻ chết trong tay trẫm nhiều lắm.”
Cũng chẳng sao.
Ta siết chuôi kiếm, máu ấm từ cổ ông phun ra.
Câu cuối cùng, ta ghé sát tai hoàng thượng nói nhỏ:
“Tất cả bọn họ, đều đang chờ ông dưới hoàng tuyền.”
Ngoại truyện nam chính:
1.
Nhà tướng quân Tô bên cạnh vừa có thêm một tiểu muội.
Tiểu muội ấy tay chân bé xíu, nằm ngủ trong nôi, cơ thể ấm áp, đôi mắt tròn như trái nho nhìn ta chằm chằm, chẳng khóc cũng chẳng quấy.
Ta ngại ngùng nép sau mẹ, nhưng vẫn không kìm được, đưa tay ra chạm lên khuôn mặt tròn trịa của muội ấy.
Dễ thương thật.
Giá mà muội ấy là con nhà ta thì tốt biết bao.
Mẹ nói tay chân ta thô kệch, bình thường không cho ta bế muội ấy.
Nhưng ta rõ ràng bế rất chắc mà!
Chỉ cần ôm một chút, Tô Nhiễm sẽ vừa mút tay vừa cười khúc khích.
Hiển nhiên, muội ấy rất thích ta!
2.
Trẻ con lớn nhanh thật.
Trong tiệc sinh nhật đầu tiên của Tô Nhiễm, Tô thúc sắp xếp một trò chơi:
Nhiều thứ như bàn tính, dấu triện, văn phòng tứ bảo… đều bày thành một vòng rộng.
Tô Nhiễm mặc váy màu hồng, ngồi ngay ngắn ở chính giữa, trông như một viên bánh gạo vừa mới ra lò.
Muội ấy chớp chớp mắt nhìn quanh, rồi như có linh tính, nhanh chóng bò về phía ta.
Ta thấy tiểu cô nương nhỏ chảy nước dãi lủng lẳng nơi chân mình, bất đắc dĩ kêu:
“Mẹ~”
Tô thúc cười không ngớt, ôm muội ấy trở về, còn mắng đùa là “con bé mê sắc.”
Tô Nhiễm lại một lần nữa bị đặt xuống.
Muội ấy cầm bàn tính lên xem, rồi quăng đi.
Cầm sách xem, lại hất sang một bên.
Nhặt bánh bao, gặm một miếng rồi vứt luôn.
Rốt cuộc, Tô Nhiễm cầm lấy một con dao nhỏ (chưa mài), lại bò thẳng đến cạnh chân ta, túm chặt ống quần, không chịu buông.
Ta chỉ còn cách bế muội ấy lên, rồi liếc sang mẹ:
Nhìn chưa, con đã nói Tô Nhiễm rất thích con mà.
3.
Về nhà, mẹ nửa đùa nửa thật rằng sẽ hứa hôn ta với Tô Nhiễm.
Mẹ nói, lớn lên hai đứa có thể chính thức thành vợ chồng, như mẹ và cha.
Ta cúi đầu nhìn mũi giày, nghĩ một lúc rồi lắc đầu từ chối.
Nghe đồn tình cảm nam nữ còn phức tạp hơn mấy quyển sách cổ ta đang đọc.
Tô Nhiễm còn nhỏ, trông chẳng thông minh lắm.
Nếu sau này muội ấy không thích ta nữa thì sao?
4.
Chẳng bao lâu, Tô Nhiễm đã bắt đầu biết nói.
Tiếng đầu tiên muội ấy cất không phải “cha,” cũng chẳng phải “mẹ,” mà là “Vọng.”
Liệu có phải “Vọng” trong “Tạ Vọng” không?
Chưa chắc, vì dạo đó chó trước cửa nhà muội ấy sủa ầm ĩ cả ngày…
5.
Tô Nhiễm dường như biết làm nhiều thứ sớm hơn bọn trẻ đồng trang lứa.
Muội ấy không đi qua cửa chính, lại chọn trèo tường cao ngang đầu, nhảy xuống bằng đôi chân ngắn.
Chẳng có gì lạ, Tô Nhiễm té cái “bịch” và ngồi phịch dưới đất.
Hôm đó ta hơi cảm, giọng nói khàn khàn:
“Sáng không thấy muội đến?”
Tô Nhiễm ngồi bên giường, vừa lắc đầu vừa ăn bánh ngọt trong phòng ta, nói ngọng:
“Sáng… chơi… bùn với Tần Tiểu Nhị.”
Ta: “…”
Ta trở mình, trong lòng có chút khó chịu, hừ hai tiếng tỏ ý không vui.
“Ta muốn ngủ.”
Tô Nhiễm chẳng buồn bận tâm.
Ta do dự không biết nên ngủ thật hay giả vờ ngủ. Chẳng rõ bao lâu, nệm cạnh ta lún xuống.
Tô Nhiễm cởi giày, thành thạo chui vào ổ chăn, chõm mặt nhìn ta chằm chặp.
Khi ta nghĩ mình diễn không đạt, Tô Nhiễm bất chợt hôn “chụt” một cái lên má ta:
“Ca ca, mau khỏe lại nhé.”
Muội ấy! Muội ấy! Muội ấy!
Sao Tô Nhiễm muốn ngủ là chìm vào giấc ngay, lại còn ngủ ngon lành như thế?!
Ta bối rối mở bừng mắt, sờ chỗ má vừa tê dại, chầm chậm bước xuống giường.
“Mẹ!”
Ta chạy ra sân sau, nắm chặt tay mẹ, trịnh trọng nói: “Con muốn hứa hôn với Tô Nhiễm!”
Mẹ bèn lấy lời ngày xưa của ta ra chặn: “Nếu mai sau con bé không còn thích con thì sao?”
Trong đầu ta thoáng cảnh Tô Nhiễm vui đùa với Tần Tiểu Nhị, liệu muội ấy có cười tươi gọi hắn là “ca ca” không?
“Vậy càng phải hứa hôn sớm!”
Tô Nhiễm đã hôn ta, chẳng lẽ không chịu trách nhiệm ư? Vậy thì muội ấy là… cô nương hư hỏng!
6.
Cha ta và Tô thúc đều đang đóng quân ở biên ải.
Từ lần về trước, cũng đã hai năm rồi.
Mẹ bảo lần này cha không tiện về, nên sẽ đưa ta sang đó gặp ông.
Tô Nhiễm dúi vào túi áo ta vài bức thư, bắt ta nhất định giao tận tay Tô thúc.
Ta buồn bực: “Lần này đi mấy tháng, muội không tặng gì khác cho ta sao?”
Tô Nhiễm sờ soạng khắp người, không biết moi từ đâu ra được một con chim gỗ.
Tròn tròn, thoáng nhìn cứ như một con gà đang đi bộ.
Đó là đồ chơi quản gia nhà họ Tô tạc cho Tô Nhiễm khi muội ấy hai tuổi.
Năm năm trôi qua, nó trở nên bóng loáng do muội ấy cầm chơi suốt.
Giờ muội ấy dúi con chim vào tay ta, vẻ mặt luyến tiếc: “Ngươi nhất định phải đưa nó trở về an toàn!”
“Biết rồi.”
“Cái gì thế,” Tô Nhiễm bĩu môi lẩm bẩm, “Ta đang nói chuyện với con chim…”
Tim ta tự dưng nhói lên.
7.
Đến biên ải khoảng hai tháng, ta bắt đầu thấy nhớ Tô Nhiễm.
Cha lúc nào cũng bận rộn ở sân tập hoặc trong doanh trại, chỉ bữa tối mới đôi lời nói chuyện cùng ta.
Một đêm nọ, ông vội vã rời lều, ta mới biết Tô thúc bị triều đình triệu gấp.
Kể từ đó, ta chẳng gặp lại ông nữa.
Cả thư từ từ Giang Nam cũng đứt quãng.
Buồn bực mấy ngày, ta an ủi mình rằng có khi Tô Nhiễm vui nên quên ta mất rồi.
Cho tới khi nghe trộm được cha mẹ trò chuyện sau lều.
Cha nói: “Các tướng lĩnh lớn trong quân đã bị điều đi quá nửa.”
Cha lại nói: “Hoàng thượng muốn giết gà dọa khỉ, lấy tội danh vô cớ đổ lên Tô tướng quân.”
Ông còn thêm: “Tô gia, e khó giữ.”
Tiếng ong ong vang lên trong đầu, ta chết lặng.
Cũng may ta còn ít bạc, đem cầm đồ mấy thứ như ngọc bội, mũ mão, cũng đủ lộ phí về Giang Nam.
Hành trình nửa tháng ta rút ngắn còn mười ngày.
Giết bốn con ngựa, ta mới đứng được trước cửa phủ Tô.
Hai con sư tử đá uy nghi bị phá mất đầu, bước vào chỉ thấy đổ nát tan hoang.
Không thấy Tô Nhiễm đâu.
Ta tìm mấy ngày trong thành, cuối cùng gặp muội ấy bên một con hẻm cạnh quán cháo.
Tô Nhiễm dơ bẩn, như con thú nhỏ đói khát, thèm thuồng nhìn bát cháo đậu đỏ, lại quay sang cảnh giác với ta: “Ngươi là ai?”
Ta nghĩ Tô Nhiễm bị đả kích mà thần trí rối loạn, chỉ hỏi ngược: “Muội đoán xem?”
Rồi lấy khăn sạch lau mặt cho muội: “Sao lại trở thành dáng vẻ ăn xin thế này?”
Tô Nhiễm xấu hổ nắm chặt áo rách, lí nhí: “Ta không phải sao?”
Ta sững sờ, mới hiểu ra muội ấy đã quên hết.
Muội ấy chẳng còn nhớ mình là đại tiểu thư Tô gia lừng lẫy, được Tô tướng quân cùng mọi người yêu chiều, càng quên mất… muội ấy là thê tử tương lai của ta.
8.
Ta sợ có kẻ truy tìm Tô Nhiễm, đành đưa muội đến thị trấn lân cận ẩn mình, mướn tạm căn quán trọ xập xệ.
Tô Nhiễm rất ngoan, ngấu nghiến gặm bánh bao, khen ngon tới tấp.
Ta xoa đầu muội, nhớ tới bộ dạng xưa kia muội ghét ăn bánh bao, lòng dạ rối bời.
Ta an ủi Tô Nhiễm, bảo chỉ cần chờ cha mẹ ta về, mọi chuyện sẽ ổn.
Ta thực sự tin thế.
Nhưng đợi mãi chẳng thấy tin tức.
Không chỉ vậy, nhà họ Tạ cũng bị phong tỏa.
Ta vừa mừng vì không dẫn Tô Nhiễm về, vừa tìm cách liên lạc những người thân tín của cha.
Họ nói, quân địch đánh úp doanh trại giữa đêm, cha mẹ ta đều chết dưới kiếm giặc.
Đêm ấy, ta ôm Tô Nhiễm, nghĩ ngợi thật nhiều.
Giết gà dọa khỉ, cuối cùng lại rơi vào nhà họ Tạ…
9.
Ba tháng sau khi cha mẹ mất, ta được Thừa tướng thu dưỡng.
Đổi tên thành “Trình Hạ Ngôn,” lấy theo tên đứa con trai đã qua đời của ông.
Ta chấp nhận tất cả, chỉ để trả thù.
Thừa tướng hiểu rõ điều đó.
Vì thế, ông chỉ dạy ta mưu kế, còn đưa Tô Nhiễm đến nơi an toàn.
Tổ chức sát thủ mà ta tiếp cận, vốn cũng do ông dựng nên.
Năm mười bốn tuổi, ta được ông đưa vào quân doanh, còn ông về quê an nhàn.
Mười năm sau, ta thành vương gia ngoại tộc, nắm giữ phần lớn binh quyền.
Hoàng thượng sợ ta lớn mạnh, bèn vội phong Hồng Duật làm thái tử, hòng làm “ngư ông đắc lợi.”
Nhưng thực ra, ta và Hồng Duật chưa hề tranh giành.
Hắn cần ngai vàng, ta chỉ cần ông vua ấy chết.
Hơn nữa, ngày hắn đến tìm ta hợp tác, cũng rất thành tâm.
Hắn bảo: “Ta không phải con ruột của hoàng thượng.”
Nghe như thế, ta và hắn quả là cộng sự hoàn hảo.
Khi mọi thứ đều sẵn sàng, Thái tử lừa Tô Nhiễm tới.
Ban ngày, muội ấy siêng năng quét dọn, lau đến bóng loáng đầu sư tử đá trong phủ.
Đêm xuống, lại lén trèo qua cửa sổ phòng ta, cuối cùng kẹt cứng ở giữa.
Không còn cách nào, ta nhịn cười ngẩng đầu:
“Kẻ trộm à?”
Ngoài cửa, màn đêm đẹp vô ngần.
Lúc ấy, ta nghĩ: Có lẽ đã đến lúc chuẩn bị hôn sự của chúng ta rồi.
[ HOÀN]