Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/9pUB6jBLsY
119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Sắc mặt tôi thay đổi. Vu khống! là vu khống! Tô Tiểu Ngôn chỉ gầy như que củi mới thôi, rõ ràng là tội của mẹ ruột bé, sao lại bắt tôi gánh thay cô ta? Hơn nữa bây , Tô Tiểu Ngôn tôi nuôi béo ú thế , bụng tròn như quả dưa hấu , làm gì giống que củi nữa chứ!
Thím Vương thấy sắc mặt tôi thay đổi, nụ cười trên mặt cũng trở nên gượng gạo: “Tiểu Ninh, cháu đừng thấy phiền rồi ghét…”
“Không không không, làm sao cháu lại ghét thím Vương ạ.”
Vẻ mặt tôi vô cùng khó xử, quay người, mở cửa ra. Cửa vừa mở là có nhìn thấy ngay khuôn mặt bầu bĩnh của nhóc con. Trên mặt bé không hề có một giọt nước nào, bé chỉ há miệng gào. Vừa nhìn thấy tôi, bé lao tới dưới chân tôi, giành túi rác với tôi: “Cơm, cơm của con.”
Túi rác không dày lắm, sức của nhóc con lớn, xé một là rách ngay. bé cực tinh, thoắt tóm lấy cứt chó, miệng thì vẫn kêu cơm cơm. thì tôi có mặt không biến sắc mà nắm chặt bàn cầm cứt chó của bé rồi. Quay đầu nhìn Vương há hốc mồm, tôi nở nụ cười mệt mỏi: “Trước , ở với mẹ ruột, Tiểu Ngôn có một thói quen xấu là thích ăn cứt chó. Không cách nào khác, con chỉ có ngày nào cũng giành cứt chó với bé, nhưng hễ con giành là bé lại khóc…”
Thím Vương nói năng lộn xộn: “Ư, ồ, a.”
Tôi gọi vào nhà: “Tô , đừng đánh răng nữa, bế thằng nhóc con của đi, tôi đi vứt cứt chó .”
Cuối cùng, nhóc con – khóc oa oa – bị Tô bế đi với vẻ mặt tái mét.
Cánh cửa lớn đóng lại, tôi mỉm cười với thím Vương. Lần chắc tôi có trả lại sự sạch danh của mình rồi.
Thím Vương cũng cười: “Ba của Tiểu Ngôn cũng ở nhà à?”
“Dạ phải, hôm nay mới , Tiểu Ngôn lâu rồi không gặp ba, hôm nay ba , bé đút nho ba ăn.” Tôi tiếp tục nói: “Ai mà biết Tô Tiểu Ngôn lại trộn thêm một viên cứt chó tươi vào nho, ba nó không phát hiện ra, thế là luôn vào miệng. thì đánh răng mãi không xong…”
Thím Vương nở nụ cười cứng đờ.
Xin lỗi nhé Tô , thà hy sinh bạn hơn hy sinh mình. Hy sinh danh của thì độ đáng tin cậy của mọi người tôi việc không ngược đãi nhóc con sẽ tăng lên đáng kể. Vừa nghĩ , cảm giác tội lỗi bay biến sạch. Tôi lại bất lực mà cười với Vương: “Ha ha…”
Thím Vương lại cười, nhưng lần , cười xen lẫn ba phần ngượng ngùng, hai phần đồng cảm, ba phần ghét bỏ, hai phần phấn khích: “Ha ha.”
Trở sau vứt rác xong, tôi nhìn nhóc con vẫn thút thít chằm chằm bằng ánh không mấy thiện cảm. Chính là đồ nhóc thối hại tôi mất hết danh . Chắc m.ô.n.g của bé phải bị tôi đánh ít nhất là ba bữa một ngày.
“Ninh Ninh…” Tô lờ đờ đi phía tôi.
Tôi vô thức lùi lại, tránh ta. Cứ nghĩ ta ăn cứt chó là tôi lại…
Tô lộ vẻ tổn thương:”Ninh Ninh?”
Tôi gượng gạo cười: “À… Ừm… đi dạo rồi.”
Nhóc con cực kỳ thính tai. Vừa nghe thấy đi dạo là không quấy cũng không khóc nữa, vặn m.ô.n.g mà chạy tủ giày, tự thay đôi giày có chít chít bước. Thấy tôi chậm chạp, bé dậm chân: “Đi dạo, đi dạo!”
Tôi xách bình nước , vôi vàng kéo cổ nhóc con ra ngoài. Ra khỏi thang máy, tôi kéo nhóc con rẽ vào một con đường mà bình thường chúng tôi ít đi. Nhóc con có trí nhớ tốt, tưởng tôi đi nhầm đường nên ra sức kéo quần tôi phía khác: “Đi dạo, đi dạo…”
Tôi vỗ nhẹ lên đầu tròn vo của bé: “Hôm nay đi đường , ở có cầu trượt. Em bé ngoan ngoãn ăn cơm sẽ chơi cầu trượt.”
“Cầu trượt?” Tô Tiểu Ngôn mở to hơn, tròn xoe như quả nho biết phát sáng.
“Đúng vậy.” Tôi nghiêm túc gật đầu.
“Đi.” Nhóc con buông tôi, hai chân chạy nhanh phía trước.
Tôi theo sau, đưa nhóc con khu vui chơi. Bây là sau bữa tối, nhiều phụ huynh có con đều đưa con chơi.
Ở nhà, nhóc con nghịch như quỷ sứ, nhưng ra ngoài thì bé lại khá nhút nhát, rụt rè. Tôi kéo bé vào khu vui chơi, xếp hàng chơi cầu trượt cùng bé, phải mười mấy phút sau thì bé mới hoàn toàn thả lỏng.
“Con có tự trượt nhé, tôi sẽ đợi con ở , không đi đâu cả.” Tôi chỉ vào đám phụ huynh tụ tập nói dưới cột đèn đường.
Tô Tiểu Ngôn mím môi suy nghĩ hơn mười giây mới buông tôi ra, lặp lại: “Không đi?”
“Đúng. Tôi đợi con ở , không đi.”
Thấy nhóc con xếp hàng chơi cầu trượt xong xuôi, tôi nhanh chóng bắt với các phụ huynh bên cạnh. nói dở, Tô Tiểu Ngôn chạy ào tới: “Uống nước.”
Tôi mở bình nước rồi đưa nó bé.
Một bà bên cạnh thấy Tô Tiểu Ngôn mũm mĩm, đáng yêu, không nhịn mà xoa đầu bé: “Con của cô đáng yêu ghê, đi mẫu giáo chưa? Cô ở đơn vị mấy thế?”
Tôi cười khẽ: “Sang năm là bé đi học rồi ạ. Chúng tôi ở đơn vị ba, căn 503.”
“Hả?” Hai phụ huynh đám đông hơi đổi sắc mặt.
Một người số không nhịn mà đánh giá tôi bằng ánh đầy ý tứ: “Tôi cũng ở đơn vị ba. là con riêng của chồng cô phải không, sao ngày nào tôi cũng nghe thấy thằng bé khóc vậy?”
Cuối cùng tôi cũng đợi câu hỏi rồi.
Tôi cố gắng kiềm chế ánh biết ơn, đè nén sự phấn khích, ấp úng với vẻ mặt khó xử: “Tô Tiểu Ngôn nhà tôi có một con ch.ó làm bạn. Thằng bé… Thằng bé thích chơi với cứt chó lắm, mỗi lần chó ị là bé lại xúm vào, tôi không chơi thì bé khóc.”
Bà kia lặng lẽ buông bàn mũm mĩm của nhóc con ra.