Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/2g36Wj1bJC

119

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

CHƯƠNG 8

Em gái lúc nào cũng ngoan .

Lại chia đồ tốt cho anh.

nên anh lại xúc thêm hai muỗng vào ly cô.

Anh vẫn ngủ ngon lành.

35

Trong lòng không từng có chút nghi ngờ.

Nhưng đó mỏng manh, lập tức tình thương vô nguyên tắc dành cho em gái nhấn chìm.

Em nói đó là men tiêu hóa.

thì… là men tiêu hóa thôi.

Anh chọn tin.

Tin hoàn toàn.

36

Anh chỉ ép mình đóng cửa hoài nghi, nhưng không thể ngăn những quan sát lén lút mọc rễ.

Ánh em nhìn anh… có không?

Thời gian dừng lại trên người anh… có lâu không?

Nhưng anh cố nhớ lại, rồi hoang mang:

Hình như… Chi Ngọc bé đã nhìn anh như rồi?

Khi là cô nhóc tí hon níu lấy vạt áo anh?

Chi Ngọc… có … thích anh không?

ấy như một tia chớp giữa đêm hè.

Xé vụn thức anh từng dám chạm .

Rồi tiếng sấm dội theo sau, ầm ầm mức màng tai tê dại, nhịp tim rối loạn.

Anh tự làm mình giật nảy.

Không được .

37

Kết quả là tối hôm đó, em gái lại “cho anh uống thuốc”.

Vẫn là “men tiêu hóa”.

hôm sau tỉnh dậy, anh tinh thần sảng khoái, thậm chí “hiếu tâm” em gái rất xứng đáng được khen thưởng.

Anh dậy sớm làm bánh bí đỏ cô thích nhất.

Nhìn Chi Ngọc cắn bánh bí, ánh lại lén liếc chỗ khác, giác khác thường trong lòng Tạ Phùng Nam càng lúc càng rõ.

Như có thứ đó sắp trồi lên.

Nhưng anh hít sâu một , lại chọn cách quen thuộc nhất—

Bịt tai, nhắm .

Tiếp tục nuông chiều.

38

Cho buổi chiều tối hôm đó.

Tạ Chi Ngọc nói rằng cô quên mang chìa khóa.

Anh tan làm sớm, vội vã chạy về.

Nhưng lại bóng lưng quen thuộc bên vệ đường.

Là Chi Ngọc, cùng cậu con trai vẫn hay chung với cô.

Anh dừng bước, định gọi họ.

Rồi—anh nghe đoạn “tỏ tình” ấy.

Nghe Chi Ngọc nói: “Không ghét.”

Không ghét…

Tức là… thích ?

Nhưng… Chi Ngọc không … thích mình ?

Suy luận bật ra tự nhiên khiến chính Tạ Phùng Nam giật mình.

bao giờ… anh lại đương nhiên xem “em gái thích mình” là chuyện hiển nhiên như ?

Nhưng lại những ánh kia, những cái lại gần, những lần lén “hạ thuốc”…

Hình như… thật sự không trong cho lắm.

bản thân anh?

Nếu em gái thích mình…

Tạ Phùng Nam phát hiện, bản thân hoàn toàn không do dự.

Sẽ lập tức đồng .

Nhưng—

Thằng bé kia vẫn nói thích cô.

Chi Ngọc chối ngay.

… Chi Ngọc định quen người ta ?

Tạ Phùng Nam như bánh răng gỉ sét, kêu “cạch cạch”, không quay nổi.

Thông tin nhiều, loạn.

, anh rời trước.

, khi Chi Ngọc chạy về nhà đứng trước mặt anh, phản ứng tiên anh là:

Giả vờ như , nghe .

Anh cần thời gian để cho rõ.

Nếu Chi Ngọc yêu rồi, tại không dám nói với mình?

Anh tự mình là một người anh khá thoáng.

Nếu Chi Ngọc không yêu ai…

cô có thích chính anh?

Anh ngồi trong phòng khách tối mờ, cuốn sách mở ra lâu lật thêm trang nào.

Tâm trí xoay vòng mấy trăm lần.

Rồi Chi Ngọc lầu.

Cô lấy chiếc ly mình.

Tạ Phùng Nam khựng lại, ngơ ngác vài giây.

Rồi mới đứng dậy theo cửa bếp.

Tưởng rằng lại là “men tiêu hóa”.

Trong lòng anh bình tĩnh lạ thường, thậm chí đã chuẩn tinh thần chấp nhận.

Nhưng bột trong ly lại thành màu hồng mơ hồ ám muội.

Em gái… đổi thuốc rồi.

nói thẳng với anh—là “thuốc đó”.

39

Thuốc đó.

Thuốc… nào?

Thật sự là… loại đó ?

Chi Ngọc nói xong quay người bỏ , để lại anh một mình đứng trước cửa bếp.

Trong như một cuộn len mèo cào.

giác nóng bỏng sâu trong cơ thể lan ra.

Tạ Phùng Nam xưa nay học hành không giỏi lắm.

Toàn dựa vào sự nghiêm túc gồng lên.

Giờ thì… não anh thành bộ mã lỗi.

Anh cố gắng lập luận một cách đơn giản nhất:

Em gái nói rõ không yêu thằng bé kia → người Chi Ngọc thích không cậu ta.

Em gái cho mình uống “thuốc đó” → em gái có “đó” với mình.

Em gái cho thuốc xong, không hành động thêm bỏ → em gái chờ mình chủ động?

Con gái thường ngại.

Tạ Phùng Nam .

Chắc chắn là chờ anh chủ động.

Thì ra là .

Logic… thông rồi.

Tạ Phùng Nam bừng tỉnh.

Cả giới trong phút chốc trưng.

Anh hít một thật sâu, vỗ vỗ hai má nóng bừng, cố gắng để mình trông bình tĩnh một chút.

Rồi anh đứng dậy.

về phía phòng Tạ Chi Ngọc.

40

sắp ngủ rồi.

Cũng chẳng hiểu lúc đó óc nói thẳng là “thuốc đó”—

Chắc tại anh ngoan, ma xui quỷ khiến muốn trêu anh một tí.

vừa đắm chìm trong giác ngọt ngào khi anh vô điều kiện nghe lời , vừa tự khinh mình đúng là đồ tệ bạc.

suy lung tung thì ở cửa có tiếng động rất khẽ.

Có người bước vào.

theo phản xạ nhắm giả ngủ.

Mé giường lún .

Một mùi hương quen thuộc, sạch sẽ, dễ chịu.

Có người ngồi .

Khẽ gọi một tiếng:

“Chi Ngọc.”

Là giọng anh.

Nhưng khác hẳn mọi khi.

Mang theo độ khàn mê hoặc trước giờ từng có.

mơ hồ.

Như một chiếc lông chim nhẹ vuốt qua tai.

mở .

Ánh trăng không lắm, chỉ đủ để phác họa đường nét người ngồi cạnh giường.

Chỉ một cái nhìn—

Toàn bộ máu trong người “ầm” một tiếng dồn hết lên .

Anh trai…

Anh không mặc áo.

Trăng rơi bờ vai thẳng, xương quai xanh rõ ràng, rồi lồng ngực rắn chắc.

Đường nét eo bụng mềm săn, biến mất dưới cạp quần ngủ.

Tùy chỉnh
Danh sách chương