Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/1VneA8ayh8

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 2

3.

Tôi lái chiếc BMW trả lại chỗ thuê xe.

“Không phải nói là dùng cả tuần sao?” – Chủ tiệm, Tạ Gia Cường – cũng là bạn tôi, thấy tôi mang xe về sớm thì tiện miệng hỏi.

“Mọi chuyện diễn ra thuận lợi hơn dự đoán.” – Tôi rút hộp thuốc, lấy một điếu rồi đưa cho hắn.

“Tách” – bật lửa phát ra tiếng, ánh lửa lập lòe bùng lên.

Cả hai chúng tôi đứng tựa vào thân xe, nhả khói lững lờ trong cái lạnh đầu năm.

“Cảm ơn nhé.” – Tôi nói.

“Hà tất phải khách sáo. Tiền thuê còn dư tôi sẽ chuyển lại qua WeChat.”

“Thôi khỏi. Cứ giữ lại, lần sau tôi còn dùng tiếp.”

‘Ting’ – điện thoại rung, thông báo một khoản chuyển tiền đến từ WeChat.

“Chuyện lần sau thì để lần sau nói. Tôi không thích nợ ai điều gì.” – Hắn nói.

Tôi bấm xác nhận nhận tiền: “Còn tôi thì ngược lại – tôi không thích ai nợ tôi.”

Điếu thuốc vừa hút hết, tôi đứng dậy chào tạm biệt.

Giữa những ngày cận Tết, đường phố trong thành phố trống trải đến lạ. Cái không khí đón năm mới như lớp vỏ bọc tươi sáng… nhưng bên trong chỉ là sự lặng lẽ hiu quạnh.

Tôi tựa trán vào kính xe buýt, thì nhận được tin nhắn từ “bạn trai”:

“Chị à, cái cô em họ của chị… không phải cùng ngành với em đấy chứ?”

“?”

“Kỹ năng quá điêu luyện, em thật lòng bái phục.”

“… Về sau mấy kiểu tin tình báo thế này, miễn gửi cho tôi.”

“Được rồi, biết rồi. À mà mấy ngày nay bọn họ tìm đủ mọi cách bắt tôi mua đồ cho cả nhà,”

“Tôi nói với họ là ví tiền và thẻ đã bị chị lấy mất rồi, bảo họ kêu em họ chị ứng trước. Dù gì tôi với cô ta cũng ‘quan hệ như vậy’ rồi còn gì.”

“Cô ta tuy hơi không vui, nhưng vẫn chịu bỏ tiền. Mà chị biết không, chỉ mấy ngày thôi mà bác trai, bác gái và hai đứa em họ chị đã tiêu gần 100 ngàn  của cô ta rồi đấy.”

Tôi hỏi:

“Họ mua những gì?”

“Gì cũng có. Mà bác gái chị còn mua nguyên bộ đồ lót nhái Victoria’s Secret nữa cơ. Ha ha ha!”

Tôi còn chưa kịp phản ứng mà qua màn hình cũng có thể cảm nhận rõ tiếng cười điên đảo của hắn.

“À, còn nữa,” hắn nhắn thêm, “thằng em họ chị mới tậu một con mô-tô dáng sport nhái.”

Cuộc trò chuyện kết thúc khi tôi nhắc hắn xóa hết tin nhắn đi.

Một tuần sau.

Tôi lại nhận được tin nhắn từ “bạn trai”.

Hắn báo đã rút lui thành công.

“Vất vả rồi. Chị vừa chuyển cho em một khoản, đi chơi nghỉ ngơi đi.”

“Cảm ơn chị! Mai mốt có vụ nào hấp dẫn nữa, nhớ gọi em nhé!”

Không ngoài dự đoán, khi tôi về đến nhà thì thấy bốn người – bác trai, bác gái, em trai họ và em gái họ – đang ngồi ngay ngắn trên bậc thềm trước cửa.

Bác gái là người đầu tiên trông thấy tôi, liền huých nhẹ bác trai. Chú nhìn thấy tôi thì vội vàng bước lại:

“Hà Niệm, con tan làm rồi à?”

Bác gái hắng giọng, chú ngập ngừng nói:

“Ờ… Hà Niệm, con có liên lạc được với… cái cậu…”

“Thôi ông tránh ra, nói không nên hồn!” – bác gái đẩy chú sang một bên, bước đến gần tôi, giở giọng thân thiết:

“Hà Niệm à, con có biết Tiểu Trịnh ở đâu không? Nó nói về quê gấp, chẳng để lại số liên lạc gì hết, mà tụi bác thì…”

Lúc ấy, em gái họ – nãy giờ vẫn im lặng – bất ngờ bật khóc:

“Chị ơi… em biết em sai rồi… là em tệ bạc… là em giành anh ấy khỏi tay chị… nhưng mà… em đã có thai rồi…”

Vừa nói, em gái họ vừa lấy ra một tờ giấy siêu âm, nhưng cô ta rút tay lại cực nhanh, tôi chỉ kịp nhìn thấy hai chữ “túi thai”.

“Chị ơi, chị nói xem giờ em phải làm sao đây… hu hu hu hu!”

Đúng lúc đó, em trai họ đang cầm điện thoại chơi game bên cạnh thì điện thoại reo.

Cậu ta bắt máy:

“Đúng rồi đúng rồi! Chính là khu này đấy. Mang đồ ăn lên tận nơi đi, nói với bảo vệ là tôi là cư dân, tôi không đời nào chạy ra tận cổng lấy đâu! Biết đây là khu nào không? Biết trong này toàn người đẳng cấp nào không? Nhanh lên! Muộn một giây là tôi đánh giá 1 sao ngay đấy!”

Nói xong cuộc gọi, cậu ta ngẩng đầu lên nhìn tôi:

“Người về đến nơi rồi mà không biết mở cửa à? Muốn để tụi này chết cóng ngoài này hay gì?”

Bốp!

Cậu ta đá một cú mạnh vào cửa chống trộm, phát ra âm thanh chói tai:

“Mở cửa nhanh! Ông đây muốn vào!”

“Quân Quân!” – Chú tôi gọi tên cậu ta, giọng mang ý cảnh cáo.

Nhưng đổi lại chỉ là một tiếng khịt mũi đầy khinh khỉnh.

Tôi mỉm cười nhạt:

“Không sao đâu bác trai, em ấy nói đúng. Là do cháu thiếu sót.”

Tôi dùng vân tay mở khoá, dẫn bốn người họ vào nhà.

Ngoại trừ bác trai, ba người còn lại vừa bước vào đã bắt đầu lục tung mọi ngóc ngách, chẳng biết đang tìm “bạn trai biến mất” của tôi hay thứ gì khác.

Em trai họ xộc thẳng vào phòng ngủ chính của tôi, nguyên cả người và đôi giày bẩn thỉu leo lên giường tôi, đạp cả lên bộ chăn ga trắng, để lại đầy dấu bẩn lem luốc.

Em gái họ và bác gái thì chia nhau lục lọi phòng ngủ phụ.

Bác gái cau mày:

“Cái giường này nhỏ quá… Thôi, hai mẹ con ta ráng nằm tạm vậy.”

Nói xong, bà lại quay ra phòng khách gọi lớn:

“Này ông già, ông với Quân Quân qua phòng kia ngủ chung nhé.

À đúng rồi, Hà Niệm, chỗ con còn chăn nào khác không? Cái này mỏng quá, đắp dễ bị cảm lạnh lắm.”

Em gái họ phụ họa theo:

“Mẹ! Lạnh thì bật điều hòa đi chứ đắp chăn dày khó chịu lắm!”

Hừ, đúng là nhà này “cao tay thật”—mới vừa bước vào đã ngang nhiên cư xử như chủ nhà, tự sắp xếp chỗ ăn chỗ ngủ một cách gọn gàng, hợp lý đến từng chi tiết.

Em trai họ đi ra cửa lấy đồ ăn giao đến:

“Hà Niệm, ra trả tiền!”

Chú lập tức gắt lên:

“Quân Quân! Con nói chuyện với chị mày kiểu gì thế hả!”

Tôi mỉm cười:

“Không sao đâu bác trai, em còn nhỏ, chưa hiểu chuyện.”

Tôi bước ra cửa:

“Bao nhiêu vậy anh?”

Anh shipper đáp:

“1 ngàn  890.”

“Bao nhiêu cơ ạ?”

Tôi tưởng mình nghe nhầm.

Anh ta cúi nhìn lại đơn hàng:

“À, xin lỗi chị, tôi nhìn nhầm…”

Tôi thở phào – cũng đúng, ai mà đi đặt một đơn hàng gần hai ngàn  chứ?

“Là 1 ngàn  980, tôi đảo số mất.”

“…”

Tôi quay sang nói với anh ta:

“Anh đợi tôi chút nhé.”

Tôi quay vào nhà, đi thẳng đến chỗ bác gái:

“Bác gái, bác có hai ngàn  không ạ? Thẻ của cháu tháng này quẹt hết hạn mức rồi, giờ không có tiền mặt, bác giúp cháu ứng trước được không?”

Bác gái lập tức ra vẻ khó xử:

“Hà Niệm à, không phải bác không muốn giúp cháu đâu…”

“Cháu cũng biết mà, chú mày thì chẳng có tài cán gì, chỉ là nông dân chân lấm tay bùn. Hai năm nay dồn tiền sửa nhà ở quê, giờ đào đâu ra tiền nữa chứ… Mà thằng Quân nó bảo chưa từng được ăn hải sản. Đã đến thành phố lớn rồi thì cũng muốn nếm thử một lần. Ờ… mà cái đơn này có hủy được không? Nhà mình còn chưa đụng đến mà.”

Em trai họ – đã 25 tuổi đầu – giờ lại nằm lăn ra đất ăn vạ như đứa con nít:

“Con không biết! Con muốn ăn! Con phải được ăn!”

Tôi phớt lờ cảnh tượng nhốn nháo ấy, nhẹ giọng nói với bác gái:

“À, cháu còn định bảo là ngày mai dẫn bác với mấy em đi gặp anh Trịnh Quang Huy ấy. Anh ấy làm trong lĩnh vực xuất nhập khẩu, bác biết không – đừng nói là bữa ăn hai ngàn , bữa hai chục ngàn  với ảnh cũng chỉ như hạt bụi thôi!

Còn cái căn hộ nhỏ xinh này, là anh ấy mua cho cháu đó bác. Bác có biết giá một mét vuông ở khu này là bao nhiêu không?”

Bác gái nghe đến chữ “tiền”, mắt lập tức sáng rực:

“Bao nhiêu?”

Tôi đưa tay làm dấu.

“6 ngàn?”

“Chậc! Là 60 ngàn!”

“Trời ơi!” – Bác gái sốc đến mức ngã phệt xuống giường.

Cốc cốc.

Anh giao hàng đợi lâu quá, gõ cửa nhắc lần nữa.

Tôi quay lại, mỉm cười:

“Bác gái, chuyện này…”

Bác gái vẫn bán tín bán nghi:

“Hà Niệm, cháu đừng có gạt bác nhé.”

Vừa nói, bà ta vừa lục ví ra vẻ không muốn, móc tiền đưa tôi:

“Đây là tiền dành để… lo hậu sự cho bác với chú cháu đấy…”

Hừ, người khác trả thì là cao lương mỹ vị không tiếc tay, còn đến lượt mình móc tiền ra thì gọi là ‘tiền lo đám tang’.

Tôi cười lạnh trong lòng nhưng ngoài mặt vẫn vỗ về dịu dàng:

“Bác cứ yên tâm, không thiệt đâu mà!”

4.

Tôi chuyển hai ngàn  cho anh giao hàng.

Bác gái lập tức lên tiếng:

“Ơ kìa! Không phải còn phải thối lại 20 tệ à?”

Tôi đáp tỉnh bơ:

“Bác ơi, đó là tiền tip. Ở thành phố này, đi ăn uống hay gọi dịch vụ đều phải có tiền tip cho nhân viên phục vụ. Hai chục là còn ít đấy, đừng để người ta cười cho.”

Nghe nói không phải trả lại tiền, anh giao hàng lập tức phấn khởi, cười tươi nói một câu “Chúc quý khách ngon miệng”, rồi quay lưng chuồn ngay lập tức.

Tôi quay lại bàn ăn thì thấy đống hộp đồ ăn đã bị khui sạch sẽ.

Hơ… đúng là “hết hồn”, cả bàn đầy những món sơn hào hải vị: bào ngư, hải sâm, vi cá, bong bóng cá…

Hai đứa em họ như thể đang tham dự yến tiệc hoàng gia, mỗi đứa một cái bát to, đầy ắp tôm cua cá mực, vừa nhai vừa nghịch điện thoại.

Dù vậy, trên bàn vẫn còn kha khá đồ ăn chưa đụng tới, như mấy con tôm sú to tướng, hay mấy con bào ngư béo múp.

Tôi không khách sáo, gắp luôn hai con tôm, lột sạch vỏ, nhét toàn bộ phần thịt tôm vào bát mình, rồi đưa phần đầu tôm sang cho bác gái:

“Bác ơi, thử đi! Tôm này ấy mà, phải ăn đầu mới là chuẩn. Bác nhìn này, cái phần gạch trong đầu này còn ngon hơn cả gạch cua đấy. Còn phần thịt thì thật ra nhạt lắm, ăn không ra gì đâu.”

Bác gái nheo mắt nhìn mấy khúc thịt tôm trắng nõn trong bát tôi, bán tín bán nghi:

“Thật không đấy?”

Tôi giả vờ giận:

“Chà, bác không tin cháu hả? Bác ăn thử xem gạch có tươi không, còn thịt thì nhạt thật đấy!”

Nói xong, tôi cố ý chọn một con tôm đã hơi bở, dúi vào tay bà.

Bác gái nếm thử, thấy quả đúng là thịt nhạt thật, gật gù rồi cười híp mắt, hút sạch phần đầu tôm còn lại.

“Ăn đi, ăn đi… toàn kim loại nặng đấy mà.”

Tôi cười nhạt, vừa nói vừa gắp con tôm thứ ba vào bát mình.

Ăn xong, bác gái lại với tay định gắp bào ngư.

Tôi cũng lấy một con, cắn một miếng rồi cố ý cau mày làm bộ khó chịu:

“Bào ngư này không phải loại lòng đào đâu, ăn nhạt nhẽo lắm. Trịnh Quang Huy trước kia hay đưa cháu qua Hồng Kông ăn loại bào ngư lòng đào đấy—một con thôi đã 1 ngàn  988 nghìn rồi. Ăn quen đồ xịn rồi, giờ ăn mấy thứ này cứ như…”

Em gái họ nghe thấy tôi nhắc đến Trịnh Quang Huy thì lập tức dỏng tai lên:

“Cái này thì sao chứ?”

Tôi bĩu môi:

“Rác rưởi cả. Không ăn cũng chẳng mất mát gì.”

“Chị nè… Em với anh ấy ở bên nhau, chị thật sự không giận sao?”

Tôi bật cười:

“Em nói cái gì kỳ vậy? Chúng ta là chị em ruột thịt, chị em như tay chân, đàn ông chẳng khác gì quần áo. Em thử vô tủ đồ của chị mà xem, chị có bao nhiêu cái áo?”

Bác gái đảo tròng mắt như chuột, ánh nhìn láo liên tính toán:

“Hà Niệm à, nếu mà không liên lạc được với thằng Trịnh, thì con còn ai hợp hợp giới thiệu cho em con không?”

“Mẹ! Mẹ nói gì vậy! Con nhận định anh ấy rồi, hơn nữa, trong bụng con còn có con của ảnh nữa đó!”

Nhìn bộ dạng em họ tôi mà buồn cười—diễn như thật, chắc tự nó còn tin là thật luôn rồi.

Chỉ là… tôi vừa mới tra trên mạng xong: thai 30–40 ngày mới bắt đầu hình thành túi thai, mà từ lúc tôi đưa “bạn trai” về đến giờ chưa tới nửa tháng.

Thế đứa bé trong bụng cô ta từ đâu ra?

Chắc… thụ tinh xuyên không?

Tôi giả bộ xúc động, nhìn nó nói:

“Em yên tâm! Ngày mai chị sẽ đưa em đến tận nhà ảnh đòi lại công bằng!”

Tùy chỉnh
Danh sách chương