Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/1g74MprWoc

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 3

5.

Tối hôm đó, tôi lấy cớ trong nhà không đủ chỗ ngủ, nên rời khỏi căn hộ ấy.

Tôi biết rõ — sau khi tôi đi rồi, mấy người đó thể nào cũng bắt đầu “bung xõa” hết mức. Quả nhiên, thang máy còn chưa xuống tới tầng một, tôi đã nhìn thấy từ camera giám sát: cả đám đang lục tung nhà tôi lên.

Bác gái thì loay hoay lục tủ tìm vàng bạc trang sức, em gái họ thì mặc quần áo của tôi, đeo đồ trang sức của tôi, đứng trước gương làm dáng điệu đà như minh tinh.

Em trai họ thì mò ra kệ, tìm thấy một chiếc mũ bảo hiểm mô tô.

Chiếc mũ đó là hàng tôi đặt riêng qua bạn quen — loại hàng hiệu xịn thì giá mấy chục ngàn , còn chiếc tôi mua chỉ là hàng nhái, giá vài ngàn , nhưng ngoại hình thì giống đến mức khó phân biệt.

Sợ nó không biết phân biệt hàng thật giả, tôi còn cẩn thận thuê người giả chữ ký của một tay đua nổi tiếng, lại dán thêm logo của một đội mô tô đang hot trên mạng.

Buff chồng buff, đảm bảo không dính câu mới lạ.

Quả nhiên chưa đầy bao lâu, thằng “heo” đó đã nhắn tin cho tôi, hiếm hoi gọi một tiếng:

“Chị ơi, chị là người của đội xe này hả?”

Tôi trả lời tỉnh bơ:

“Ừ, sao vậy?”

“Em luôn mơ được vào đội này. Chị giúp em giới thiệu có được không?”

“Nếu đuổi được đội trưởng cũ đi, cho em làm đội trưởng luôn thì càng tốt!”

“Tốt thôi, nhưng mà… chị còn không biết em biết chạy xe đấy.”

“Biết chứ! Em mới mua một con mô-tô sport nhái, định gia nhập đội xe mà!”

“Thế đợi chị xử lý xong việc với chị gái em rồi chị đưa em đi nhập hội nhé.”

“Thôi mà, chuyện của chị em thì để bố mẹ em lo. Em đã lên thành phố rồi, cho em đi chơi với đội xe vài hôm đi!”

“Ừ được, nhưng nhớ giữ an toàn đó.”

Nhất định phải giữ an toàn nhé… người em trai “đáng yêu” của chị.

Sáng hôm sau.

Tôi ngủ một mạch đến khi tự tỉnh giấc, mở điện thoại ra thấy hàng chục cuộc gọi nhỡ.

Tôi chọn một số gọi lại, vừa kết nối liền nói trước:

“Bác gái, mau thu dọn đồ đạc đi, chúng ta ra sân bay.”

Bác gái vốn đang định nổi đóa mắng tôi, nhưng nghe thấy hai chữ “sân bay” thì lập tức chuyển hướng:

“Sân bay? Là sao?”

“Thì còn gì nữa, Trịnh Quang Huy đâu phải người ở đây. Muốn đến nhà ảnh thì tất nhiên phải bay rồi!”

“Ồ… Vậy nhà cậu ta ở đâu?”

“Thành phố Vân Hằng – làm xuất nhập khẩu mà, dĩ nhiên là ở nơi vừa gần biên giới vừa phồn hoa.”

“Xa thế à… Vậy vé máy bay chắc đắt lắm nhỉ?”

“À phải rồi, vé máy bay! Tháng này lương chị chưa nhận, bác gái chuyển cho cháu ít tiền, để cháu đặt vé máy bay.”

“Bao nhiêu?”

“Nhà mình đông người vậy mà, chắc tầm 10 ngàn  đi. Đến nơi còn phải bắt taxi nữa mà.”

Vừa nghe tới “mười ngàn ”, bác gái đã nhảy dựng lên:

“Trời đất ơi! Làm gì tôi có nhiều tiền thế!”

“Không sao đâu bác, vậy để khi nào cháu nhận được lương rồi mình đi cũng chưa muộn. Dù gì cũng chỉ còn nửa tháng nữa là có lương rồi. Bác gái cứ yên tâm ở lại căn hộ của cháu nghỉ ngơi đi. Đến lúc cháu đặt xong vé máy bay, cháu sẽ liên hệ lại.”

Nghe ra ý tôi muốn cúp máy, bác gái bắt đầu sốt ruột:

“Ê ê! Chuyển liền! Giờ bác bảo em con chuyển cho con luôn!”

Tôi lấy lý do đặt vé máy bay, bảo họ chụp và gửi toàn bộ chứng minh nhân dân của từng người.

Ngay khi nhận được, tôi lập tức chuyển hết cho Tạ Gia Cường — kèm luôn cả bản sao sổ hồng mà tôi đã lén photo từ Tết.

Anh ta có đường dây chuyên xử lý vay online. Thủ tục nhanh, giải ngân gọn, nhưng… lãi suất thì cao ngất trời, và phía sau là đội đòi nợ “chuyên nghiệp” đúng nghĩa đen.

Tạ Gia Cường nhắn hỏi:

“Muốn vay bao nhiêu?”

Tôi suy nghĩ một chút rồi nhắn lại:

“100 được không?”

“Được.”

Chưa đến một tiếng sau, điện thoại vang lên âm thanh ngọt ngào nhất thế gian:

“Bạn có một khoản tiền 100 ngàn vừa được chuyển vào tài khoản Alipay của bạn.”

Tôi và bác gái, bác trai, em gái họ hẹn nhau gặp trực tiếp tại sân bay. Bác gái muốn tôi đến đón họ, nhưng tôi viện cớ không kịp thời gian nên từ chối.

Tại sân bay, vừa liếc mắt đã thấy em gái họ đang mặc chiếc áo khoác của tôi.

Cô ta cười gượng:

“Chị ơi, hôm nay lạnh quá…”

Em có mượn tạm áo của chị mặc, chị không phiền chứ?”

Tôi cũng cười giả lả đáp lại:

“Em mặc còn đẹp hơn chị ấy chứ. Vừa vặn thì cứ giữ mà dùng, chỉ cần đừng chê là đồ cũ chị từng mặc qua là được.”

Câu này tôi nói nước đôi — người có chút lòng tự trọng nghe xong thể nào cũng thấy ngượng. Nhưng đáng tiếc… cả nhà họ lại chẳng phải người bình thường.

Em gái họ nghe vậy càng làm bộ thân mật, khoác tay tôi như chị em tốt:

“Chị lúc nào cũng thương em nhất!”

Lên máy bay, bác gái mới phát hiện tôi đặt toàn bộ ghế hạng thương gia (first class). Ban đầu bà vui ra mặt, lập tức cởi giày, co chân lên ngồi khoanh như ở nhà. Nhưng chưa kịp hưởng thụ bao lâu thì lại nhớ ra — tiền vé là tiền của bà.

Bà lập tức ôm ngực than:

“Không được rồi… không được rồi… tôi tức đến nghẹt thở mất thôi!”

Tôi nghiêng đầu cười dịu dàng:

“Bác ơi, đừng trách cháu hoang phí nhé. Cháu theo anh Trịnh Quang Huy quen rồi — ảnh đi xa mà không dùng máy bay riêng thì ít nhất cũng phải đi đầu tư. Giờ bảo cháu ngồi khoang phổ thông, cháu chịu không nổi đâu!”

Bà ta lúc này còn đang có việc nhờ tôi, không dám làm căng. Đành gượng cười “Ờ ờ đúng rồi”, sau đó quay lưng lại… lén cấu mạnh vào đùi bác trai.

Tôi nhìn vào tấm kính cửa sổ, thấy rõ khuôn mặt bà ta phản chiếu mờ mờ, khẩu hình môi rõ rành rành hai chữ: *“con đ”**.

Chửi đi, chửi nữa đi.

Cái cảm giác bà vừa ghét tôi đến nghiến răng, mà lại chẳng thể làm gì được — đúng là… gây nghiện thật đấy.

Bác gái vừa biết khoang thương gia có thể gọi đồ ăn bất cứ lúc nào, không cần đợi phục vụ theo giờ, liền hào hứng gọi tiếp viên hàng không đến, bắt đầu trổ tài “gọi món như ngôi sao truyền hình thực tế”…

Tiếp viên hàng không hơi sững người, rồi lễ phép nói:

“Xin lỗi quý khách, những món đó hiện không có trong danh sách phục vụ hôm nay. Đây là thực đơn chúng tôi đã chuẩn bị sẵn, mời quý khách chọn lựa.”

Bác gái tỏ vẻ khó chịu, hất thực đơn ra một bên:

“Gì mà chọn! Mang hết lên đây cho tôi! Tôi bỏ ra từng ấy tiền, không ăn thì cũng chui hết vào túi mấy người à?”

Tiếp viên vẫn giữ phong thái chuyên nghiệp, mỉm cười lịch sự rồi rời đi.

Bác gái thì quay sang lầm bầm sau lưng người ta:

“Mặc trời lạnh còn đeo cái quần tất đen bó sát… thích ve vãn đàn ông thế thì đi làm gái luôn cho rồi, thứ lẳng lơ rẻ tiền!”

Giọng bà ta tuy nhỏ, nhưng nếu tiếp viên nghe thấy thật thì chắc cũng phải mở cửa máy bay mà “thả hàng” ngay giữa không trung cho rồi.

Chẳng bao lâu sau, tiếp viên đẩy tới ba xe thức ăn lớn.

Bác gái, chú và em gái họ – mỗi người một xe, ngồi ăn như mở hội, âm thanh nhồm nhoàm vang khắp khoang thương gia, khiến những hành khách xung quanh nhăn mặt khó chịu.

Một người đàn ông lịch sự khẽ hắng giọng – đó vốn là cách rất nhã nhặn để nhắc nhở…

Nhưng đáng tiếc, ba con “heo đói” ấy vẫn mải nhai lấy nhai để, chẳng buồn để ý đến ai.

Người đàn ông kia đeo đồng hồ hàng hiệu, đi giày da thủ công, khí chất toát lên vẻ thành đạt, nhìn qua cũng đoán được không phải người tầm thường. Tôi lập tức “gợi ý” cho em gái họ:

“Em à, nói nhỏ thôi, đừng làm phiền đến vị tiên sinh đây.”

Nghe vậy, em gái họ lập tức nhìn sang, ánh mắt bừng sáng như lửa ma trơi trên bãi tha ma.

“Ba mẹ ơi, dù chúng ta đã suốt một ngày chưa ăn gì… cũng nên ăn nhỏ tiếng thôi, kẻo thất lễ quá… Em… em ngại lắm.”

Cô ta cố tình liếc sang người đàn ông một cái đầy ám chỉ.

Cả tôi và người đàn ông ấy đều thoáng rùng mình.

Khi máy bay hạ cánh, người đàn ông vì phép lịch sự đã tiện tay lấy hành lý cho người ngồi gần. Trùng hợp thay, đó lại là vali của em gái họ tôi.

Cô ta lập tức nở nụ cười ngọt ngào:

“Cảm ơn anh nhiều ạ~”

Ánh mắt cô ta gần như muốn kéo tơ quấn quanh người đàn ông ấy.

Còn anh ta thì… lập tức nhíu mày đầy chán ghét, còn phủi nhẹ vai mình như thể có gì bẩn vừa bám vào. Hành động ấy như muốn phủi sạch cả đám ánh nhìn thèm thuồng vừa bám lấy mình.

Tôi phải cố bấm mạnh vào đùi mới ngăn được tiếng cười sắp bật ra.

Cửa khoang vừa mở, người đàn ông bước nhanh như gió, vượt chướng ngại vật mà bỏ mặc em gái tôi ở đằng sau.

Em tôi đứng chôn chân, giậm chân tại chỗ, vẻ mặt đầy tiếc nuối:

“Phí của trời thật…”

6.

Ra khỏi sân bay, tôi nói với bác gái là lúc đi có mượn được một khoản tiền từ bạn bè, nên toàn bộ chi phí sau này tôi sẽ lo hết.

Nghe thế, bác gái lập tức lên tinh thần.

Bác gái bảo:

“Ối giời, mệt quá rồi, hay mình tìm đại một khách sạn năm sao nghỉ chân cái đã.”

Sau khi nhận phòng xong, bà lại bắt đầu than:

“Ăn mặc thế này đi gặp nhà thông gia thì nghèo nàn quá, đúng không? Nhìn chú mày kìa, ôi trời ơi, quê mùa muốn xỉu!”

Chú đứng bên cạnh xấu hổ xoắn tay, chẳng nói nên lời.

Tôi cười nhẹ:

“Thế còn chần chừ gì nữa? Ra ngoài mua sắm thôi! Đây là thiên đường tiêu dùng đấy, ai mà dám tiết kiệm là không nể mặt tôi rồi!”

Bộ ba ấy thật sự không nể nang gì — chưa đầy nửa ngày, phung phí gần 200 ngàn  như chơi.

Tôi thì chẳng mua gì, chỉ âm thầm thu gom toàn bộ hóa đơn mua sắm về.

Về lại khách sạn.

Tôi nói với bác trai:

“Chú à, khách sạn này có casino đó. Họ còn tặng ít chip miễn phí nữa. Dắt bác gái đi chơi mấy ván cho vui, giải trí một chút cũng tốt mà.”

Bác gái vừa nghe có “tặng quà” thì mắt sáng rỡ, lập tức chạy tới:

“Bao nhiêu chip vậy?”

Tôi đáp:

“Không nhiều đâu ạ, chỉ tầm 5.000 thôi.”

Thật ra khách sạn nào tặng chip nhiều vậy chứ — tôi móc tiền mua đấy.

Bác gái đảo mắt liên tục, giọng đầy nghi ngờ:

“Thế mình lấy số chip đó rồi đổi thành tiền mặt được không?”

Tôi mỉm cười:

“Không được đâu bác, họ tặng thì chỉ để chơi thôi, không quy đổi được. Coi như chơi vài ván giải trí, thua cũng không tiếc mà nếu thắng thì đúng là… trúng số trên trời rơi xuống!”

“Em gái này, em cũng đi đi, bên đó nhiều ông chủ lớn lắm. Người ta nói đi casino với phụ nữ có thai là… đem lại vận may. Biết đâu em đi cùng lại mang tài lộc về cho chú và bác gái ấy chứ?”

Bị tôi nói thế, cả ba người lập tức động lòng.

Khách sạn điều xe chuyên dụng, đưa họ qua biển thẳng sang Macau.

Sáng hôm sau họ mới lục đục quay về, tiếng ồn lớn đến mức đánh thức cả giấc ngủ chập chờn của tôi.

Nghe em gái họ kể lại, hôm qua chỉ dùng 5.000 tiền chip mà thắng được hơn cả trăm ngàn .

Tôi cười nhẹ:

“Đúng là vận tốt thật đấy! Phụ nữ mang thai đúng là quý khí khác người.”

Ban ngày, cả đám ngủ bù đến chiều. Đến tối, không cần tôi nhắc, họ tự động lên xe khách sạn tiếp tục hành trình qua sòng bài.

Ngày thứ tư cũng thế.

Cả ba người đã chìm sâu trong cơn say đỏ đen, hoàn toàn quên mất lý do đến Vân Hằng là để làm gì.

Tôi chủ động gọi điện nhắc khéo:

“Bác gái à, giờ chắc là có thể đến gặp gia đình anh Trịnh rồi đó.”

Ai ngờ bác gái cười khẩy:

“Cho họ chờ đi! Con gái bác đang mang giọt máu nhà họ, việc gì phải chạy theo nịnh bợ. Thôi thôi, không nói nữa, đang ván quan trọng đây!”

Ngày hôm sau, cả ba người không quay lại khách sạn nghỉ ngơi như trước.

Tôi xuống hỏi lễ tân.

Lễ tân mỉm cười trả lời:

“Thưa quý khách, ba vị khách ấy hiện đã tích đủ điểm để được ở miễn phí tại khách sạn đối tác bên phía sòng bài, nên đang nghỉ bên đó rồi ạ. Quý khách không cần lo lắng.”

“Vâng, cảm ơn nhé.”

Tôi hiểu rõ quy tắc — chỉ khi đánh lớn, đánh nhiều, sòng bài mới bắt đầu tặng phòng miễn phí.

Điểm càng cao thì chất lượng phòng càng xịn, thời gian được ở miễn phí cũng càng dài.

Xem ra… họ sa đà còn nhanh và sâu hơn cả dự đoán của tôi.

Mọi thứ bên này đã ổn thỏa, cũng đến lúc tôi nên “quan tâm” đến người em trai họ đáng yêu của mình một chút rồi.

Tôi gọi cho Tạ Gia Cường:

“Anh sắp xếp cho đội xe một trận đua đi.”

Giọng anh ấy ngừng lại một chút :

“Hà Niệm.”

“Sao thế?” – tôi hỏi.

“Cây cung một khi đã giương lên… thì không có mũi tên nào quay đầu lại được nữa đâu.”

Tôi khẽ cười:

“Em sẽ không quay đầu. Cũng không cần phải quay đầu.”

Mười năm trước, tôi đã bị xô ngã vào vực thẳm không đáy — nơi không còn đường quay lại nữa.

Và cũng chính mười năm trước, là Tạ Gia Cường kéo tôi ra khỏi mép vực tự sát.

Khi ấy anh nói:

“Chết em còn không sợ, thì sống có gì phải ngại? Với lại… em chết rồi, thì bọn họ được lợi gì? Oan có trả được không? Hận có dứt được không?

Chết rồi em cam tâm à?”

Không.

Không cam tâm.

Nên tôi chọn sống.

Sống để trả hết món nợ máu này.

Tùy chỉnh
Danh sách chương