Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/AUjruFF5OR
302
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Những ngày đó trôi qua khá êm đềm.
Mạnh Hòa Dụ dành riêng một góc nhỏ trong thư phòng tầng cho tôi không gian sáng tác. Những không lên lớp, tôi thường ở đó vẽ . Anh thường ngồi cách vài , xử lý công hoặc đôi lặng nhìn tôi vẽ, thỉnh thoảng lại đùa: “Mai này nhớ ký tên , anh giữ bộ sưu tập của họa sĩ nổi tiếng tương lai.”
Biết tôi đang theo học b.ắ.n s.ú.n.g và võ, anh đề nghị huấn luyện phụ giúp. Khi thấy tôi toàn mặc đồ thể thao đơn giản, anh không nói gì, chỉ âm thầm nhờ các nhãn hàng gửi những bộ quần áo thời cao cấp đã phối sẵn.
Gu thẩm mỹ của anh rất ổn. Lần đầu tiên, tôi mới phát hiện thì ra mình cũng có thể ăn mặc đẹp thế.
Tôi bắt đầu nghĩ, có mọi thứ cứ bình lặng trôi như thế.
Cho một ngày, tôi nhận ra không khí trong có gì đó khang khác.
gõ cửa phòng tôi.
“ Tô, chuẩn dọn dẹp toàn bộ. Chúng tôi muốn mời tạm chuyển sang khách sạn trong vài hôm, tối đa một tuần. Tài xế và người hầu đi cùng nên không ảnh hưởng gì sinh hoạt của .”
Tôi gõ nhẹ móng tay lên khung cửa, hơi do dự, rồi hỏi:
“Còn anh Mạnh thì sao? Anh ấy cũng ở khách sạn à?”
Câu hỏi buột miệng thốt ra, khiến lòng tôi bất giác nặng trĩu.
nào… ngay cả Mạnh Hòa Dụ cũng đã bắt đầu cảm thấy phiền vì hiện diện của tôi?
Chẳng phải tôi chỉ mới ở đây tháng thôi sao?
đáp:
“Ngài ấy chuẩn đi công tác. Khi trở về đích thân đón lại.”
Tôi siết c.h.ặ.t t.a.y áo, cố kìm nén cảm giác mất mát và miễn cưỡng gật đầu:
“Vâng. Khi nào thì đi?”
“Có thể khởi hành ngay.”
Tôi đáp lại bằng một nụ gượng rồi xin phép phòng thay đồ.
Cánh cửa đóng lại lưng. Tôi khẽ bật tự giễu:
“Cũng chẳng có gì mới mẻ. Chuyện như thế này… tôi từng trải qua rồi.”
tháng sống cùng Mạnh Hòa Dụ, có những tôi ngỡ rằng mình đã tìm thấy một người đồng điệu.
Những phản ứng vô thức, ánh mắt anh khi ngắm của tôi… tất cả khiến tôi nghĩ rằng anh cũng đang cố kìm nén một điều gì đó.
Thôi vậy… biết đâu anh bận .
Tôi đeo lô, xuống tầng.
vắng vẻ lạ thường. Người giúp gần như không còn ai, chỉ còn và tài xế đứng đợi ở cổng.
Đột nhiên, một suy nghĩ thoáng qua trong đầu tôi.
Chẳng … Mạnh Hòa Dụ phá sản rồi sao?
Tôi suýt bật . Cố tìm chút hài hước trong tình cảnh này, lại chính mình sặc nước.
Tôi ra hiệu cho chờ rồi ngược trong, định tìm ly nước.
này không lớn cũng không nhỏ. Tôi vẫn chưa quen hết các ngóc ngách.
Khi đi ngang qua một căn phòng khép hờ, tôi bỗng khựng lại vì nghe thấy tiếng thủy tinh vỡ bên trong.
Chẳng phải mọi người đều đã rời đi sao?
là… mèo? Hoặc chó?
Tôi lưỡng lự, rồi với tay một con d.a.o nhỏ trong bếp, nhẹ nhàng đẩy cửa.
cánh cửa là một cầu thang dẫn xuống dưới lòng đất.
Tầng hầm sao?
Đèn hành lang vẫn sáng, những bức treo dọc tường bố trí tỉ mỉ.
Tôi siết chặt con dao, một tay cầm điện thoại, từ từ xuống.
Cuối cầu thang là một cánh cửa khác, trông rất tinh xảo.
Tôi ngập ngừng. Có nên mở nó ra không?
Vừa định người thì…
Một tiếng rên rất khẽ vang lên.
tôi nhận ra ngay. Là giọng của Mạnh Hòa Dụ.
Không chần chừ thêm, tôi lập tức đẩy cửa .
Một người đàn ông ngồi gục dưới sàn.
Là anh.
08
Sàn nhà vương vãi những mảnh thủy tinh vỡ nát. Tay phải của Mạnh Hòa Dụ đang nắm chặt một mảnh sắc lẹm, tay trái m.á.u me be bét, như thể vừa đ.ấ.m liên tục tường.
Tôi đứng chôn chân ở ngưỡng cửa, đấu giữa rút lui tới.
Cuối cùng, tôi chọn phương án… vừa nhát gan vừa an toàn – đứng tại chỗ và gọi nhẹ:
“Anh Mạnh…? Anh ổn chứ?”
Mạnh Hòa Dụ giật mình. Cơ thể anh căng cứng như dây đàn lên quá nốt.
Anh lại, nở một nụ gần như gượng gạo:
“Tiểu Nhiễm? Sao em lại ở đây? không đưa em đi sao?”
Nụ của anh vẫn ôn hòa như mọi khi, bàn tay vẫn run không ngừng.
Tôi chần chừ vài giây, có chút hối hận vì đã lên tiếng. “Vậy… tôi ra ngoài, anh nhớ xử lý vết thương nhé.”
Vừa xoay người định đóng cửa, thì tôi nghe anh thì thầm, như đang van xin:
“Đừng đi…”
Tôi khựng lại. “Hả?”
“Tôi không hại em đâu. Đừng sợ.”
“Chỉ là mất ngủ… mấy hôm rồi toàn gặp ác mộng.”
“Tiểu Nhiễm, em có thể ở lại đây… chỉ một thôi, không?”
…
Tôi trở lại, đi lên hộp y tế. vẫn đứng đợi ở cổng.
“ Tô… tính sao?”
“Tôi ở lại chăm sóc anh ấy. Có anh Mạnh cũng vừa gọi báo ông rồi.”
“Vâng… ngài ấy không bệnh gì nặng đâu. Chỉ là… sắp ngày giỗ phu nhân thôi.”
“Vết thương trong lòng ngài ấy… không ai hiểu hết.”
Tôi khẽ gật đầu.
——————-
Tôi xuống tầng hầm, băng bó cho anh.
“Em không hỏi gì à?”
“Không. nếu anh muốn kể, tôi nghe.”
“…Chẳng có gì để kể cả.”
“Vậy thì anh im lặng cũng .”
Mạnh Hòa Dụ không thể ngủ, nên tôi sách ra đọc cùng anh. Hoặc đôi khi cùng xem phim trên máy tính bảng.
Dù sao… tôi cũng là kẻ thường xuyên mất ngủ.
ngày , anh dần lại vẻ bình thản thường ngày. Khi rời tầng hầm, mọi người trong cư xử như chẳng có chuyện gì xảy ra.
Chỉ là, giữa tôi và anh, đã lặng thay đổi — bằng một cảm xúc mơ hồ, chưa định nghĩa rõ ràng, không thể xem là vô nghĩa nữa rồi.
09
“Tiểu Nhiễm, em có thể giúp anh một không?”
Tôi vừa hoàn thành bức cuối kỳ trong phòng vẽ trên tầng thì thấy Mạnh Hòa Dụ đã ngồi sẵn ở bên cạnh từ nào, ánh mắt mang theo ý dịu dàng.
“Chắc chắn rồi.”
Anh khẽ nhướn mày, vẻ trêu ghẹo hiện rõ: “Anh còn chưa nói là chuyện gì mà em đã đồng ý rồi à?”
“Với địa vị và tầm ảnh hưởng của anh, em nghĩ em chẳng thể hỗ trợ gì về mặt công quan hệ xã hội. Nếu cần giới thiệu ai, em cũng chẳng quen biết ai đáng giá. Vậy nên khả năng cao là… em, bản thân em.”
Tôi nghiêng đầu, nửa nửa đùa.
“Muốn em bạn đồng hành, mẫu vẽ ? là… bạn gái đi cùng tiệc tối?”
Anh , lộ vẻ hài lòng: “Thông minh đấy. Dì anh tổ chức một buổi tiệc và anh muốn mời em đi cùng. Dì là quý bà bảo hộ, đặc biệt yêu thích mai mối, lần nào cũng giới thiệu cho anh hàng tá ‘ứng cử ’.”
“Những năm trước anh chỉ biết cớ thoái thác. giờ thì khác, bên anh có em rồi.”
Tôi vui vẻ gật đầu đồng ý.
Dù lớn lên thiếu vắng dạy dỗ bài bản, tôi chưa từng thiếu điều kiện để học hỏi. Vì thế, những kỹ năng cần thiết để hòa nhập với môi trường thượng lưu, tôi đều đã tự mình rèn luyện.
Sáng hôm , Mạnh Hòa Dụ cho người mang tới một chiếc váy dạ hội.
Một thiết kế cao cấp của Marchesa, màu hồng phấn mộng mơ, lớp voan bồng bềnh xếp tầng cùng hoa văn thêu tay tinh xảo – vừa kiêu kỳ, vừa nữ tính.
Stylist tận nơi tóc và điểm cho tôi, phối hợp theo phong cách chiếc váy.
Tôi xách tà váy ra ban công tầng hai. Nghe tiếng động, anh ngẩng đầu lên.
Khi ánh mắt anh chạm tôi, đồng tử giãn ra, không giấu kinh ngạc. Ngay đó, anh nhanh chóng lên cầu thang, dừng lại một bậc dưới tôi, khom người như một quý ông:
“Công chúa xinh đẹp, liệu em có thể trao cho anh vinh dự hộ tống em tới buổi tiệc không?”