Một giây trước khi con dấu thép của cục dân chính đóng xuống, sinh linh bé nhỏ trong bụng tôi nhẹ nhàng đá tôi một cái.
Rất nhẹ.
Như một chiếc lông vũ lướt qua.
Nhưng tôi biết, đó không phải là ảo giác.
Tờ đơn ly hôn trong tay bỗng trở nên nặng như nghìn cân.
Bên cạnh tôi là Tống Nghiêm — người đàn ông mà tôi mới kết hôn chưa đầy ba tháng, sắp sửa trở thành chồng cũ — đang cúi đầu chỉnh lại nếp nhăn vốn không hề tồn tại trên tay áo bộ vest đắt tiền của anh ta.
Đường nét bên mặt anh căng ra như mặt sông đóng băng, lạnh lùng, cứng rắn, không một gợn sóng.
Nhân viên là một chị gái ngoài bốn mươi, mắt không thèm ngước lên, hỏi một cách công thức:
“Anh Tống Nghiêm, cô Tô Từ, hai người tự nguyện ly hôn, không có tranh chấp về tài sản, quyền nuôi con… xác nhận chứ?”
“Xác nhận.” Giọng Tống Nghiêm như viên đá lạnh rơi vào chậu thép không gỉ, vang lên trong trẻo mà lạnh buốt.