Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/3VcDXCRvwO

302
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
7
Tôi một trở về nhà, bắt đầu tính toán tài sản được chia.
Có một điều Kỷ Thần nói đúng: Tôi không còn là cô gái mới tốt nghiệp ngày nào .
Thay hy vọng vào một câu chuyện “tổng tài bá đạo yêu tôi,” tôi càng muốn dùng tiền bạc để tạo cảm giác an toàn cho .
Tôi sở hữu 40% cổ phần trong công ty của Kỷ Thần, khoản chia cổ tức hàng đủ để tôi sống mà không lo nghĩ.
Nhưng tôi lại không muốn tiếp tục dây dưa với anh ta.
Đặc biệt là nghĩ tới việc anh ta thật sự có kết hôn với Tô Vũ sau này, tôi càng thấy ghê tởm phải nhìn mặt anh ta.
Nhìn vào bảng tài sản chi tiết trên giấy, tôi bất chợt nghĩ tới một người.
Lục Nhiên.
Anh ấy là bạn đại của tôi và Kỷ Thần, từng theo đuổi tôi mãnh liệt còn đại .
Do mối quan hệ giữa tôi và Kỷ Thần, hai người luôn không ưa nhau, và bây giờ còn trở thành đối thủ cạnh tranh trong sự nghiệp.
Tôi nhấc điện thoại, cho Lục Nhiên.
Điện thoại rất được kết nối.
“Kỷ phu , có việc gì vậy?” Giọng anh ấy dứt khoát và lạnh nhạt như trước.
Kể từ tôi kết hôn với Kỷ Thần, anh ấy thậm chí nhìn tôi cũng không thuận mắt, anh ấy cho rằng tôi chọn sai người.
Tôi im lặng vài giây, nói: “Tôi và Kỷ Thần ly hôn .”
Đầu dây bên kia khựng lại.
“Cô ly hôn hay không, liên quan gì đến tôi? Tôi không làm kẻ đỡ đầu cho cô đâu.”
Tôi: “…”
“Tôi chỉ muốn hỏi, tôi có 40% cổ phần công ty của Kỷ Thần. Sau ly hôn, tôi không muốn giữ nó . Anh có hứng thú không?”
Đầu dây bên kia im lặng một lúc.
“Thật sự ly hôn?”
“Ừ.”
“Không phải đang đùa tôi chứ?”
Tôi thở dài, “Lục Nhiên, tôi đang nói chuyện làm ăn với anh.”
“Địa chỉ.”
“Hả?”
“Địa chỉ của cô. Gửi ngay cho tôi, lập tức.”
8
Lục Nhiên đến hơn tôi tưởng.
“Thật sự ly hôn ?” Anh ấy ngồi đối diện tôi, nhìn vào bản thỏa thuận ly hôn đã có chữ ký.
Tôi đầu, “Hợp đồng chuyển nhượng cổ phần, anh có muốn xem không?”
Anh ấy nhíu mày, “Tôi không đến đây cổ phần.”
Tôi sững người.
Không phải cổ phần, vậy cái gì?
Có được 40% cổ phần này, nếu anh ấy muốn đánh sập công ty của Kỷ Thần, sẽ chẳng khó khăn gì.
Chẳng phải đây là điều anh ấy luôn muốn suốt bao nay sao?
Tôi nghi hoặc nhìn anh ấy, nhưng lại thấy anh ấy đang nhìn quanh khắp căn nhà.
Tôi chợt hiểu ra.
“Nếu anh muốn căn nhà này, tôi cũng có giảm giá bán cho anh.”
Căn nhà này trong thỏa thuận ly hôn thuộc về tôi. Tôi nhớ rằng, đó Kỷ Thần muốn mua căn nhà này, Lục Nhiên cũng từng có ý định mua, hai người thậm chí còn đánh nhau nó.
“Được thôi. Nhưng tôi còn muốn thêm thứ khác.” Anh ấy lại nhìn tôi, “Cô có cho không?”
Tôi đầu, “Những gì trên tờ giấy đó, nếu anh muốn, tôi đều có quy đổi ra tiền để đưa anh.”
Dù sao trong cuộc hôn này, tôi cũng chẳng có gì muốn giữ lại .
Thay vào đó, thà biến tất cả thành tiền còn hơn.
Anh ấy nhìn chằm chằm vào tôi.
“Cô nói giữ chứ?”
“Ừ.”
“Được.” Anh ấy cười nhạt, “Vậy hôm nay tôi đây luôn.”
9
Tôi ngẩn ra.
“… đâu?”
“ đây. Ngôi nhà tương lai của tôi.” Anh ấy ngả người ra sau một cách thoải mái, “Dù sao một tháng cô cũng bán căn nhà này cho tôi, nếu sang tên xong mới phát hiện có vấn đề gì làm sao? Tôi muốn kiểm tra trước, tốt nhất là sống đây luôn.”
“Được,” tôi đầu, “Vậy tôi sẽ dọn đi.”
“Cô dọn đi tôi bất tiện lắm.” Anh ấy nhíu mày, “Nhỡ có vấn đề gì với căn nhà này không ai giải thích được.”
Tôi: “…”
“Vậy anh nói phải làm sao?” Người mua là thượng đế, đành nghe theo anh thôi.
“Còn làm sao được ?” Biểu cảm của anh ấy nhiên thoáng bối rối, “Cô không phải nên lại cùng tôi sao? Tiện giới thiệu căn nhà này luôn.”
Được thôi.
Lục Nhiên có vẻ thật sự thích căn nhà này. Chiều hôm đó anh ấy đã cho người chuyển đồ đạc của đến.
Anh ấy còn mua hai chiếc đệm mới, thay hết đệm trong phòng và phòng phụ.
“Anh phòng à?” Tôi hỏi.
“Cô đi. Tôi, tôi… tạm thời không .” Anh ấy nhiên hơi lắp bắp.
Trong một tháng tiếp theo, hôm nay anh thấy vòi nước trông không vừa ý, muốn thay. Ngày mai lại thấy vòi sen không phun nước tốt, cũng muốn thay. Ngày kia bảo bàn ăn không hợp màu, lại muốn đổi.
Ngày nào tôi cũng đi cùng anh, cảm giác như vừa tu sửa lại toàn bộ ngôi nhà.
Nhưng thật kỳ lạ, mỗi lần thay một món đồ nội thất, hình bóng Kỷ Thần trong tôi dường như nhẹ bớt đi một .
Như kiến tha tổ, từng từng , ngôi nhà này được thay đổi, tâm trạng tôi cũng trở nên thoải mái hơn rất nhiều.
Hôm ấy, đang dọn dẹp kho chứa đồ, tôi tình cờ tìm thấy cuốn kỷ yếu kỷ niệm thời thanh xuân của tôi và Kỷ Thần.
Tôi mở ra, nhìn thấy dòng chữ ngay ngắn của Kỷ Thần:
“Lâm Tâm, ngày đầu tiên vào đại , hãy trở thành bạn gái anh nhé?”
Hình ảnh chàng trai trẻ trung đầy sức sống nào và người đàn ông một tháng trước tôi là gà mái không biết đẻ bỗng chồng lên nhau.
Thế nên, con người thật sự sẽ thay đổi, đúng không?
Nghĩ đến đó, nước mắt tôi không kìm được, rơi vài giọt.
Tôi ngẩng đầu lên, cố gắng nuốt ngược những giọt nước mắt yếu đuối này vào, nhưng cuốn kỷ yếu trong tay nhiên bị người khác rút lấy.
“Luôn giữ trong , không thấy khó chịu sao?” Lục Nhiên nhìn tôi, khẽ nói.
“Đã gần một tháng, cô chưa cho thỏa một lần nào.”
“Không cần thiết.” Tôi kìm nén cảm xúc đang dâng trào, “Tôi không muốn rơi thêm giọt nước mắt nào cho những người hay những chuyện không xứng đáng.”
“Đúng là anh ta không đáng.” Lục Nhiên bước đến trước mặt tôi, “Nhưng tôi hy vọng cô có ra.”
“ một trận, mọi chuyện sẽ .” Anh ấy đặt cuốn kỷ yếu xuống, nhẹ nhàng kéo tôi vào vòng tay, “Không sao đâu, tôi sẽ không cười cô.”
Bàn tay anh ấy nhẹ nhàng đặt lên khóe mắt tôi.
“Tâm Tâm, không sao đâu. Trước mặt tôi, cô có .”
10
Hôm đó, tôi đã nức nở trong vòng tay của Lục Nhiên.
Sau đó, dường như tôi thật sự thấy nhẹ nhõm hơn rất nhiều.
Chúng tôi tiếp tục thay đổi từng món đồ trong căn nhà này. Tôi phát hiện ra sở thích của anh ấy chẳng thay đổi gì so với hồi đại .
“Tôi cảm thấy anh chẳng thay đổi nào.” Tôi khẽ thở dài.
“Vậy sao? Tôi cứ tưởng cô chưa từng để ý đến tôi.”
“Sao lại không chứ?” Tôi cười nhẹ, “Hồi đó anh giỏi như vậy, có bao nhiêu cô gái thích anh mà.”
“Vậy à?” Anh ấy giúp tôi lắc chiếc vỏ chăn vừa giặt xong. “Nhưng tôi lại luôn cảm thấy thất bại.”
Lúc này, điện thoại của tôi bỗng đổ chuông.
Là Kỷ Thần.
Suốt một tháng , anh ta không hề liên lạc với tôi.
Tôi nhấc máy.
“Tôi để nhắc cô, ngày mai đừng quên đến cục dân .” Giọng anh ta lạnh như băng.
Phía đầu dây bên kia, tôi nghe thấy tiếng Kỷ cười khanh khách.
“Yên tâm.” Tôi nói, “Sẽ không đến muộn đâu.”
Đầu dây bên kia nhiên im lặng.
“Ôi, , đừng chạy!” Là giọng của Tô Vũ.
“Cô đồng ý thẳng thừng như vậy à?” Kỷ Thần nhiên nói, “Chúng ta đã lớn lên bên nhau từ nhỏ, bao nhiêu hôn , tôi đối với cô không tốt sao? Cô đã nghĩ kỹ một tháng, không hiểu được sao?”
“Ly hôn với tôi, cô sẽ không bao giờ tìm được người nào tốt như tôi …”
Tôi cúp máy.
“Chồng cũ à?” Lục Nhiên hỏi.
“Ừ,” tôi đầu, “Ngày mai thức làm thủ tục ly hôn.”
Lạ thật, ngày này cuối cùng cũng đến, nhưng trong tôi lại bình thản đến kỳ lạ.
Đúng như Lục Nhiên nói, một trận xong, mọi chuyện thực sự đã .
Tôi bước lại gần anh ấy, “Một tháng trôi cũng thật. Ngày mai xong chuyện, tôi sẽ thức sang tên căn nhà này cho anh, cổ phần cũng vậy.”
“Cuối cùng cũng đợi được đến ngày này.” Tôi khẽ thở dài.
Đang nói, tôi bất chợt lại và bị nhét một quả dâu tây vào miệng.
Tôi: “?”
Anh ấy từ lúc nào đã đeo tạp dề và bắt đầu rửa dâu tây vậy?
“Đúng vậy, cuối cùng cũng đợi được .” Lục Nhiên cầm đĩa dâu tây, đôi mắt sáng rực.
11
Chỉ không ngờ rằng, ngày ly hôn, Kỷ Thần lại đến muộn.
Tôi đã chờ anh ta một tiếng đồng hồ, không biết bao nhiêu cuộc điện thoại, cuối cùng anh ta mới chậm rãi xuất hiện.
“Xin lỗi, tôi đưa con đi chơi quên mất thời gian.” Anh ta nói với vẻ thờ ơ.
Phía sau anh, Tô Vũ bế Kỷ , vẻ mặt đầy thách thức nhìn tôi.
“Xin lỗi nhé, Lâm Tâm, cứ đòi bố chơi cùng, nên A Thần mới không rời đi được.”
Tôi đứng lên, “Không sao, chóng làm xong đi.”
Đi được hai bước, tôi lại nhìn Kỷ Thần đứng nguyên tại chỗ, nhíu mày.
“Mau lên.”
“Cô thật sự không có lương tâm.” Không ngờ anh ta vừa đi vừa nói.
“Mấy nay tôi đối xử với cô như vậy, cô không hề có lưu luyến nào sao? Nói ly hôn là ly hôn, thật uổng công tôi hết với cô.”
“Nếu hết của anh là lén lút sinh con với người khác và tôi là gà mái không biết đẻ, chân thành đó cứ đem cho chó ăn đi.”
“Đó chỉ là nói lúc tức giận, cô không biết sao?” Kỷ Thần sang tôi, “ nói lúc tức giận mà cô cũng coi là thật à? Đã một tháng , cô còn giận, khó dỗ vậy sao?”
Tôi thật sự bật cười.
Anh ta dỗ dành tôi?
Rõ ràng là anh ta bắt tôi phải tự kiểm điểm.
viên xử lý giấy tờ khá nhẹn, vừa chuẩn bị đóng dấu lên giấy ly hôn Kỷ Thần nhiên kêu lên: “Đợi đã!”
“À… cái này… máy của các người không phải thỉnh thoảng sẽ bị hỏng vào lúc quan trọng như này sao?”
viên nhìn anh ta đầy khó hiểu.
“Không đâu, máy chúng tôi dùng rất tốt.”
“Hai người đã quyết định kỹ chưa?”
Tôi đầu, sang nhìn Kỷ Thần.
Anh ta siết chặt nắm tay, mặt đi, cũng đầu.
“Vậy làm phiền đóng dấu lên.” Tôi mỉm cười, “Vợ tương lai và con của anh ấy đang đợi ngoài kia, có hơi vội, thật ngại quá.”
này vừa thốt ra, ánh mắt của viên nhìn Kỷ Thần cũng thay đổi hẳn.
Kỷ Thần sững người, còn chưa kịp nói chữ “Đợi”, dấu đỏ đã được đóng lên giấy ly hôn.
Tôi chóng nhận lấy, như được báu vật, cảm ơn viên lập tức người rời đi.
“Lâm Tâm!” Không ngờ, Kỷ Thần lại bất ngờ đuổi theo.
“Tôi biết em sĩ diện, cảm thấy tôi lừa dối em, nên mới dùng ly hôn để trừng phạt tôi.” Anh ta kéo lấy tay tôi. “Dù có ly hôn, em là cổ đông của công ty, thật ra chúng ta ly hôn hay không, cũng chẳng khác biệt gì.”
“Chuyện đứa bé cứ coi như bỏ với việc ly hôn. Đợi em hết giận, chúng ta tái hôn lại.”
Tôi nhìn anh ta bằng ánh mắt như nhìn một kẻ thần kinh.
Lúc này, bên ngoài nhiên rộn ràng hẳn lên.
Một dàn nhạc giao hưởng nhỏ xuất hiện phía bên kia đường, bắt đầu chơi một bản hòa tấu vui vẻ.
“Phụp!” Một tấm băng rôn lớn rơi xuống.
“Chúc mừng cô Lâm Tâm thoát khỏi bể khổ, bước vào hạnh phúc mới!”
Nhìn thấy người nào đó đang đeo kính râm đứng dưới tấm băng rôn, tôi bật cười “phì” một tiếng.
Điện thoại của tôi rung lên ngay lúc đó.
“Nhớ thực hiện hứa của em.”
Tôi nghiêng đầu.
Tôi đã hứa với anh ấy chuyện gì?
Chẳng lẽ là việc chuyển nhượng cổ phần với giá giảm?
Tôi mỉm cười, cúi đầu trả “Được”, vừa lúc nghe thấy giọng Kỷ Thần bỗng vỡ vụn.
“Không phải, Lục Nhiên sao lại đây?!”