Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
4
Tối hôm sau, chín giờ.
Tôi nhìn đồng hồ treo tường, bấm gọi cho Tiết Dực.
Cuộc gọi đầu không ai nghe máy, đến cuộc thứ hai thì chuông đổ gần một phút, Tiết Dực mới uể oải bắt máy.
Vừa kết nối, bên kia vang lên tiếng nhạc sàn ầm ĩ, chẳng có chút ý tứ giảm âm lượng vì đang nghe điện thoại.
Tôi nhíu mày, cố gắng giữ kiên nhẫn nhắc nhở:
“Tiết Dực, chín giờ rồi.”
Nhưng đầu dây bên kia Tiết Dực càng thêm ngang ngược, uể oải nói:
“Thì sao nào?”
Nghe giọng điệu khiêu khích ấy, tôi không nói thêm gì, lặng lẽ đứng dậy đi lấy vài thứ ở phòng chứa đồ.
Bên kia, Tiết Dực còn cố tình chọc tôi:
“Lê Lạc, để anh nói cho em biết nhé, hôm qua bị em chém ngất là do anh chưa chuẩn bị thôi, hôm nay mà em dám đến, anh sẽ cho em biết tay!”
Nghe vậy, tôi bật cười khinh khích:
“Ba phút, cũng ra gì phết nhỉ.”
Tôi vừa dứt lời, Tiết Dực lập tức nổi đóa.
“Hôm đó là lần đầu, anh chưa có kinh nghiệm thôi! A a a! Lê Lạc, em cấm được nói ra ngoài đấy!!!”
Tiết Dực gào lên như sắp rách cổ, ra sức cảnh cáo tôi.
Ngay sau đó, nhạc bên phía anh ta tắt phụt, rồi vang lên giọng mấy người bạn trong phòng hôm qua, sốc tới mức vỡ giọng:
“Anh Dực nhanh vậy hả?!”
“Vãi, anh Dực yếu thế?”
“Anh Dực nếu không ổn thì uống thuốc đi!”
Tiết Dực: …
Tút… tút…
Anh cúp máy.
Tôi cũng chẳng tức giận, thu dọn hết đồ vào túi, cầm chìa khóa xe rồi lái xe đến “Jazz Color”.
5
Vẫn là căn phòng hôm qua.
Vừa thấy tôi, Tiết Dực theo phản xạ ngồi thẳng người.
Nhưng ngay sau đó lại trở về dáng vẻ bất cần, hai tay khoác lên lưng ghế, chân dài vắt lên bàn trà, nhìn tôi đầy khiêu khích:
“Lại ra ngoài chơi à, bà Tiết?”
Tôi không đáp, chỉ quay người lấy khóa chữ U trong túi ra, khóa chặt cửa phòng.
Mặt Tiết Dực cứng đờ, lập tức ngồi nghiêm chỉnh.
Tôi lại lôi từ trong túi ra mấy cây phi tiêu, ném thẳng về phía Tiết Dực.
“Vãi, Lê Lạc, em tính mưu sát chồng đấy à!”
Tiết Dực trợn tròn mắt, bật dậy tránh được cây phi tiêu đầu tiên.
Không trúng, tôi tiếc nuối, lại lấy tiếp một cây phi tiêu khác, tiếp tục ném về phía Tiết Dực.
“A a a!”
Lần này không chỉ mình Tiết Dực hét lên, mà cả ba người bạn trong phòng cũng hét theo.
“Chị dâu bình tĩnh đi, bọn em vô tội mà!”
Tôi mặc kệ, Tiết Dực né đến đâu, phi tiêu của tôi bay tới đó, không hề nể tình.
Bốn người đàn ông ôm đầu chạy loạn khắp phòng.
“Anh Dực, anh mau nhận sai đi!”
Một người suýt bị phi tiêu sượt qua, sắp khóc luôn rồi.
“Nhận cái gì mà nhận! Đàn ông đại trượng phu, nhất quyết không nhận lỗi!”
Vì trốn phi tiêu mà mái tóc vuốt ngược của Tiết Dực cũng rối bời, cả người nhìn khá thảm hại, nhưng miệng thì vẫn cứng.
Rồi một cây phi tiêu sượt qua tai anh ta.
Tiết Dực: !!
“Lê Lạc, anh sai rồi!”
Tiết Dực lập tức quỳ trượt đến trước mặt tôi, ôm chặt lấy tay tôi nhận lỗi.
Tôi bình tĩnh cúi mắt nhìn Tiết Dực đang run rẩy dưới chân mình, dịu dàng nói:
“Tiết Dực, đây là lần thứ hai rồi.”
Ý là, quá tam ba bận.
“Biết rồi biết rồi, hu hu.”
Tiết Dực không nhịn được, bật khóc thành tiếng, rõ ràng lần này thật sự sợ rồi.
Lúc chúng tôi rời khỏi phòng, Tiết Dực cúi đầu ủ rũ theo sau, ba người bạn của anh thì chân run ôm chặt cửa, nhìn theo chúng tôi với ánh mắt vừa kính nể vừa sợ hãi.
6
“Lên giường nằm ngay.”
Tôi vừa tắm xong, quay sang ra lệnh cho Tiết Dực cũng vừa tắm sạch sẽ.
“Hôm nay anh… có thể không nằm dưới được không?”
Tiết Dực lí nhí hỏi, ánh mắt mong chờ.
Tôi không nói gì, chỉ nhìn anh bằng gương mặt vô cảm.
Năm giây sau, Tiết Dực ngoan ngoãn lên giường nằm xuống.
Nhưng vừa nằm xong, anh lại ngồi dậy.
“Ờm, cái thuốc hôm qua, còn không?”
Tiết Dực liếc trộm tôi, vành tai đỏ rực như sắp nhỏ máu.
Tôi im lặng một lúc rồi nói:
“Hết thuốc rồi.”
Nghĩ ngợi một chút, tôi an ủi anh:
“Không cần uống thuốc đâu, ba phút là vừa đẹp.”
Tôi chẳng quan tâm quá trình ra sao, tôi chỉ cần kết quả cuối cùng.
Nhưng vừa nghe xong, Tiết Dực đã sốt ruột:
“Hôm qua là lần đầu của anh, nên hơi nhanh… Anh không có vấn đề gì đâu! Tại hôm qua em dùng xong là đuổi anh đi, lúc đó anh còn chưa xong mà, anh còn làm tiếp được! Nhưng em bảo đi thì anh đi, sau đó anh tự xử nửa đêm luôn, thật sự không có vấn đề gì hết!!”
Tiết Dực giải thích mà như bắn rap, nói không kịp thở.
Tôi bình thản đáp:
“Ờ.”
Tiết Dực: …
Anh như tan vỡ luôn.
Nửa tiếng sau, tôi vẫn chưa đạt được thứ mình muốn, bực bội lại tặng cho Tiết Dực một cái tát.
“Sao lại đánh anh nữa?”
Tiết Dực ôm mặt, tội nghiệp hỏi.
Dù giọng ấm ức nhưng tôi vẫn tinh ý nhận ra trong mắt anh thoáng qua vẻ khoái chí.
“Anh uống thuốc rồi à?”
Tôi lạnh mặt hỏi.
Rõ ràng hôm qua ba phút là xong, hôm nay nửa tiếng rồi vẫn chưa có động tĩnh, chắc chắn có gì đó bất thường!
“Không.”
Tiết Dực lắc đầu, rồi hơi ngẩng cằm lên, như vừa lấy lại tự tin, tự hào nói:
“Anh đây chẳng cần mấy thứ đó!”
Tôi: …
Đang lúc tôi nghĩ hay là đi làm thụ tinh ống nghiệm cho xong, thì Tiết Dực lại động đậy.
“Ai cho anh động?”
Tôi nghiến răng, cố kìm nén giọng, suýt nữa lại muốn tát anh thêm phát nữa.
Tôi: …
Nhưng nghĩ lại, không thể “thưởng” cho anh ta được.
“Tôi chỉ muốn cho em nghỉ một chút mà…”
Tiết Dực ấm ức, lại còn hơi thắc mắc vì sao tôi vừa giơ tay lên rồi lại bỏ xuống.
Anh thử hỏi dò tôi:
“Em không đánh anh à?”
Tôi: …
Xác nhận rồi, tên này đúng là có “sở thích bị ngược”.
Tôi mạnh mẽ đè Tiết Dực xuống, thêm một tiếng đồng hồ nữa mới đạt được thứ mình muốn.
“Tiết Dực.”
Tôi mệt rã rời gọi anh một tiếng.
“Gì vậy?”
Tiết Dực đang dọn dẹp chiến trường, ngước lên nhìn tôi khó hiểu.
Tôi gom hết sức còn lại, nghiêm túc bảo:
“Lâu quá cũng là vấn đề đấy, anh có muốn đi khám không?”
Tiết Dực nghiến răng:
“…Lê Lạc!!!”
7
Ngày thứ ba, chín rưỡi tối.
Ngoài dự đoán, khi tôi tan làm về đến nhà, Tiết Dực đang ngồi trên ghế sofa phòng khách chơi game.
“Không ra ngoài à?”
Tôi thay dép, hỏi bâng quơ.
Nghe tôi hỏi, Tiết Dực bật cười lạnh:
“Nhờ phúc bà Tiết đây, giờ ai còn dám đi chơi với anh nữa? Không sợ bị em ném phi tiêu thành nhím à?”
“Ừ, thế thì tốt.”
Tôi đáp dửng dưng, làm như không nghe thấy sự uất ức trong giọng anh, rồi đi thẳng lên lầu.
“Mai ba gọi chúng ta về nhà ăn cơm.”
Tiết Dực vừa đi vừa nói, giọng trầm trầm.
“Biết rồi.”
Tôi trả lời, tiếp tục lên lầu.
Khi sắp về đến phòng, tôi phát hiện Tiết Dực vẫn còn theo sau.
“Anh làm gì đấy?”
Tôi đứng chắn trước cửa, không cho anh vào phòng.
Bị hỏi, Tiết Dực ngớ người, buột miệng:
“Không phải… em định… cái đó nữa sao?”
Đến mấy chữ cuối, vành tai Tiết Dực đỏ ửng thấy rõ, còn có chút ngượng ngùng.
“Tôi hết kỳ rụng trứng rồi, không làm nữa.”
Tôi nói đều đều, rồi thẳng tay đóng cửa, tiện thể khóa trái lại.
Tiết Dực: ???
“Lê Lạc, em coi anh là công cụ thật đấy à?!”
Hoàn hồn lại, Tiết Dực tức đến mức đứng ngoài cửa gào lên.
Nhưng chẳng ai để ý.
8
Bố mẹ Tiết Dực mất sớm, nên bây giờ ở nhà cũ họ Tiết chỉ còn ông cụ Tiết và gia đình chú hai của anh, tức chú Tiết Sơn.
Lúc ăn cơm, ông cụ Tiết bảo tuần sau Tiết Dực phải đến công ty làm việc, nói anh đã kết hôn rồi thì cũng nên tu chí làm ăn, dù gì tập đoàn Tiết cũng sẽ do anh kế thừa.
Ông vừa nói xong, sắc mặt cả nhà chú Tiết Sơn lập tức thay đổi.
Nhưng chú Tiết Sơn rất nhanh đã lấy lại bình tĩnh, như thể lúc nãy lộ vẻ mặt là do tôi nhìn nhầm.
“Tiểu Dực còn trẻ, chưa cần vào công ty vội, cứ để nó chơi thêm vài năm nữa.”
Chú Tiết Sơn cười nói.
Ông cụ Tiết thì không đồng ý:
“Đã hai mươi bảy tuổi rồi, còn trẻ gì nữa? Tiết Thành còn nhỏ hơn Tiết Dực ba tuổi, vừa tốt nghiệp đã vào làm ở tập đoàn Tiết rồi.”
Nói xong, ông cụ lại liếc chú Tiết Sơn đầy ẩn ý, trầm giọng:
“Năm xưa tập đoàn Tiết cũng giao cho Khởi Minh quản lý, giờ để Tiết Dực tiếp nhận, cũng là về lại chỗ cũ thôi.”
“Vâng, cha nói phải.”
Chú Tiết Sơn ngoài mặt vẫn điềm đạm, nhưng ngón tay cầm đũa đã siết chặt đến trắng bệch.
Thím hai Lý Nhu thì giận dữ lườm Tiết Dực một cái.
Còn Tiết Dực thì ngồi tựa lưng vào ghế, một tay khoác lên lưng ghế, lạnh lùng nhìn lại.
Tôi thì im lặng, mắt cúi thấp.
Trước khi cưới, tôi đã thuê thám tử tư điều tra về Tiết Dực, nên biết rõ chú hai anh – người con ngoài giá thú này – tham vọng đến mức nào.
Năm xưa, sau khi ba mẹ Tiết Dực gặp tai nạn xe qua đời, bà nội anh chịu không nổi cú sốc, cũng ra đi theo.
Ông cụ Tiết trong thời gian ngắn mất vợ, mất con trai và con dâu, lại đúng lúc tập đoàn Tiết gặp biến động, cuối cùng ông cũng ngã bệnh.
Ngay khi đó, chú Tiết Sơn ra sức chăm sóc, phục vụ bên cạnh ông cụ Tiết, khiến ông có phần cảm động, nên mới đồng ý cho gia đình ba người họ chuyển về nhà tổ Tiết.
Ban đầu, hai vợ chồng chú còn tỏ ra hết lòng quan tâm, đối xử với Tiết Dực như con ruột.
Nhưng khi họ đã đứng vững ở nhà họ Tiết và tập đoàn Tiết, tham vọng bắt đầu lộ rõ.
Họ dần dần dẫn dắt Tiết Dực đi vào con đường hư hỏng.
Ông cụ Tiết, vì thương con trai cả đã mất, càng dồn hết cưng chiều lên người Tiết Dực, nên cậu ấy mới bị nuông chiều thành kiểu bất cần đời như bây giờ.
Ông cụ nhiều lần muốn quản giáo, nhưng Tiết Dực chẳng sợ bị mắng, bị đánh.