Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/10sSYZqHxa
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Cuối cùng, ông cụ Tiết đành nghĩ tới chuyện tìm cho Tiết Dực một người vợ đủ “áp chế” để quản anh, còn nếu không ổn, thì sinh cho ra một đứa con nối dõi để đích thân ông nuôi dạy.
9
Ăn cơm xong, Tiết Dực bị ông cụ gọi vào thư phòng, tôi ngồi một mình trên xích đu ngoài vườn sau, nhấm nháp trà hoa.
“Cô Lê cũng thích uống trà hoa à?”
Phía sau vang lên giọng của Tiết Thành, anh ta không ngần ngại ngồi luôn lên xích đu bên cạnh, trên mặt là nụ cười thân thiện.
Nghe thấy giọng anh ta, tôi chẳng còn hứng, đặt tách trà xuống, giọng lạnh nhạt:
“Giám đốc Tiết nên gọi tôi là chị dâu họ mới đúng.”
Nghe tôi nhắc tới chức vụ của mình, nụ cười trên mặt Tiết Thành lập tức đông cứng, trong mắt ánh lên nét giận dữ và bất mãn, nhưng anh ta cố nén lại.
“Tôi không muốn gọi chị là chị dâu.”
Tiết Thành đột nhiên dịch lại gần tôi hơn, nhìn tôi bằng ánh mắt đầy “sâu tình”:
“Tôi gọi em là Lạc Lạc được không?”
Tôi: …
Thật ra, chiêu trò quyến rũ của Tiết Thành rất thấp cấp, cái kiểu tưởng mình vừa đẹp trai vừa sâu sắc ấy khiến tôi chỉ thấy buồn nôn.
Tôi nhíu mày, chẳng thèm đáp, cúi đầu định lấy tách trà hoa tạt vào mặt anh ta, thì Tiết Thành lại dùng chất giọng “bubble” tự cho là quyến rũ, cười nửa miệng:
“Thật ra từ lần đầu tiên gặp em, anh đã thích em rồi. Lạc Lạc, Tiết Dực chẳng có gì hay cả, em đến với anh đi, anh sẽ cho em một tương lai sáng lạn…”
Chưa kịp nói hết câu, anh ta đã bị tôi tạt nguyên tách trà hoa vào mặt.
“A! Nóng quá!”
Trà vẫn còn hơi nóng, Tiết Thành bị tôi tạt đầy mặt, la lên rồi vội vã bật dậy, trông thật thảm hại.
Tôi lùi lại mấy bước, kéo giãn khoảng cách an toàn, khoanh tay trước ngực lạnh lùng cười:
“Thứ nhất, tôi không nghĩ Tiết Dực là đồ bỏ đi. Anh ấy chỉ bị cả nhà mấy người, một lũ chim khách chiếm tổ quạ, cố ý dạy hư mà thôi. Tôi tin sau này Tiết Dực vào tập đoàn, năng lực làm việc của anh ấy dư sức bỏ xa anh tám con phố.”
“Thứ hai, anh đừng tưởng cái kiểu giọng khí bóng ấy quyến rũ gì. Tôi khuyên anh nên bớt đọc tiểu thuyết đi, mua thêm cái gương soi lại mặt mình xem, anh có điểm nào sánh được với Tiết Dực?”
Nói xong, tôi bật cười khinh miệt rồi quay người bỏ đi.
Nhưng vừa xoay người, tôi đã nhìn thấy Tiết Dực đứng cách đó không xa, lặng lẽ nhìn tôi.
Không rõ anh đã đứng đó từ bao giờ, khuôn mặt không biểu lộ cảm xúc gì, chỉ chăm chú dõi theo tôi, trong mắt còn ánh lên tia sáng lấp lánh.
Lúc này, Tiết Thành cũng nhận ra sự có mặt của Tiết Dực.
Mặt anh ta bị trà nóng làm đỏ lên, ánh mắt thoáng qua một tia độc ác, biểu cảm trở nên méo mó, hướng về phía Tiết Dực:
“Anh, vợ anh không ra gì đâu, vừa nãy cô ta định quyến rũ em, bị em từ chối thì lại lấy trà tạt vào mặt em. Loại phụ nữ lẳng lơ thế này…”
Tiết Thành còn chưa nói hết câu, đã bị Tiết Dực tung một cú đá bay thẳng ra xa.
Tiết Thành hét thảm một tiếng, Tiết Dực còn chưa nguôi giận, lao tới vừa đấm vừa đá, vừa chửi bới:
“Đồ ngu, dám bôi nhọ vợ tao! Thật nghĩ vợ tao mắt mù chắc? Để một người tài sắc vẹn toàn, phong lưu hào hoa, khí chất ngời ngời, đẹp trai đến mức quốc sắc thiên hương như tao không cần, lại đi thích cái mặt mốc của mày chắc?”
Tôi đứng bên cạnh xem mà cũng ngơ ngác:
Sao mà anh ấy tự khen mình lắm thành ngữ đến thế?
10
Tiết Dực uống chút rượu, nên trên đường về nhà là tôi lái xe.
Từ lúc lên xe, Tiết Dực cứ lén liếc trộm tôi.
“Có gì thì nói đi.”
Tôi tay nắm vô lăng, ngón tay khẽ gõ nhịp.
“Không có gì…”
Tiết Dực tự dưng lộ ra vẻ ngượng ngùng, nhưng cố gồng mình giữ vẻ mặt nghiêm túc, quay mặt ra phía cửa sổ, cười ngây ngốc.
Tôi không hỏi nữa, sắc mặt dần trở nên nghiêm trọng, vì tôi vừa phát hiện phanh xe bị hỏng.
Biệt thự nhà họ Tiết nằm trên đỉnh núi, đường về toàn là dốc quanh co uốn lượn, phanh bị hỏng chẳng khác nào nửa bước vào cửa Diêm Vương.
Tôi siết chặt tay lái, cố giữ giọng bình tĩnh bảo Tiết Dực:
“Gọi cảnh sát ngay, xe bị hỏng phanh rồi. Gọi cả cứu thương nữa. Tôi sẽ cố giữ tay lái, anh đừng sợ.”
Nghe vậy, Tiết Dực lập tức quay lại nhìn tôi, thấy trán tôi túa mồ hôi lạnh, sắc mặt anh cũng nghiêm lại.
Anh không chần chừ, rút điện thoại gọi cảnh sát, gọi luôn cứu thương, báo địa chỉ xong thì dịu giọng nói với tôi:
“Đừng hoảng, đoạn đường này anh rành lắm. Qua thêm sáu khúc cua nữa sẽ có một rừng trúc dày, em lái xe về phía đó.”
Nói xong, Tiết Dực cũng chăm chú nhìn đường cùng tôi.
Xe mất phanh, lại là đường dốc xuống núi, tốc độ cực nhanh, tôi căng thẳng đến mức cả cánh tay run lên.
Một khúc, hai khúc, ba khúc… cuối cùng tôi cũng thấy rừng trúc phía trước.
“Chuẩn bị nhé.”
Tôi toàn tâm nhìn về phía rừng trúc trước mặt, dặn Tiết Dực.
Khi xe mất kiểm soát lao vào rừng trúc, Tiết Dực nhào qua che chắn cho tôi.
Túi khí bung ra, cú va chạm mạnh khiến tôi lịm đi trong chốc lát.
“Lê Lạc! Lê Lạc!”
Mơ màng mở mắt, tôi thấy Tiết Dực mặt đầy máu, sốt ruột gọi tên tôi.
“Đừng sợ, anh bế em ra ngoài.”
Tiết Dực cố gắng kéo tôi ra khỏi ghế lái, nghiến răng bế tôi rời khỏi xe.
“Em có sao không? Đau ở đâu không?”
Tiết Dực hoảng loạn hỏi.
Nhìn anh mình mẩy lấm lem, khuôn mặt căng thẳng đầy lo lắng nhìn tôi, tôi bỗng xúc động, nước mắt nóng bừng, nhào vào ôm chặt lấy anh.
“Không sao rồi, không sao đâu, đừng sợ.”
Giọng Tiết Dực run run, người anh cũng khẽ run, nhưng vẫn ôm siết lấy tôi, không ngừng xoa lưng trấn an.
11
Cả hai chúng tôi đều được đưa vào bệnh viện.
Tôi không sao, chỉ trầy xước nhẹ, còn Tiết Dực vì che chắn cho tôi mà đầu bị va đập, chấn động nhẹ, thêm tay phải bị gãy.
Tôi biết Tiết Dực rất ám ảnh với tai nạn giao thông, vì bố mẹ anh cũng mất vì tai nạn xe.
Vậy mà khoảnh khắc xe gặp nạn, anh không chút do dự nhào đến bảo vệ tôi.
Nghĩ tới đây, tim tôi đập loạn lên, như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.
Tôi biết mình đã rung động.
Chuyện tai nạn lần này, cảnh sát cũng vào cuộc, ông cụ Tiết cũng cử người điều tra.
Càng điều tra, càng phát hiện nhiều bí mật, bất ngờ kéo ra sự thật về vụ tai nạn của bố mẹ Tiết Dực năm xưa.
Hóa ra, cái chết của bố mẹ Tiết Dực không phải là tai nạn, mà là mưu sát.
Kẻ chủ mưu phía sau, chính là chú hai Tiết Sơn.
Bố Tiết Dực quá xuất sắc, xuất sắc đến mức ông cụ Tiết suýt quên mình còn một đứa con riêng – là Tiết Sơn, người mà năm xưa do bị bảo mẫu tính kế, ăn cắp tinh trùng, sinh ra bằng phương pháp thụ tinh ống nghiệm.
Vì vậy, Tiết Sơn đã lên kế hoạch gây ra vụ tai nạn xe của bố mẹ Tiết Dực, mong chiếm lấy vị trí đó.
Không ngờ, dù thế, ông cụ Tiết vẫn không định giao tập đoàn Tiết cho ông ta, nên Tiết Sơn lại một lần nữa lên kế hoạch cho vụ tai nạn xe của tôi và Tiết Dực.
“Ngày mai em đi cùng anh ra mộ… thăm bố mẹ nhé.”
Tôi nhẹ nhàng nắm lấy tay Tiết Dực, nhìn anh sau khi biết được sự thật thì tâm trạng vẫn trầm xuống.
Lần này, hiếm khi Tiết Dực không còn kiểu bất cần đời nữa, anh siết chặt lấy tay tôi, mắt nhìn mơ màng về phía bức ảnh gia đình.
12
Một tuần sau, Tiết Dực xuất viện.
Tối mười giờ, khi tôi vừa định đi ngủ, Tiết Dực ôm theo cái gối bước vào phòng.
“Anh làm gì thế?”
Tôi hỏi.
“Đau đầu, đau tay, chỗ nào cũng đau, a đau quá đau quá…”
Vừa kêu than, Tiết Dực vừa trườn lên giường nằm xuống rất tự nhiên, còn tự đắp chăn cho mình.
Tôi: …
Tôi vốn cũng hơi buồn ngủ, chẳng buồn đôi co, quay lưng tắt đèn chuẩn bị ngủ.
Ai ngờ vừa nằm xuống, Tiết Dực lại rên rỉ:
“Sao nóng thế nhỉ!”
Tôi giả vờ không nghe, nhưng anh cứ lải nhải bên cạnh, làm tôi nhức đầu, nhắm mắt tìm lấy điều khiển, chỉnh điều hòa xuống 16 độ, lạnh lùng bảo:
“Mười sáu độ, hết nóng chưa?”
Trong bóng tối, tiếng thở của Tiết Dực dường như nặng hơn, như thể tức giận.
Tôi lại chuẩn bị ngủ, thì nghe tiếng lạo xạo cởi đồ và tiếng lẩm bẩm:
“Không được, vẫn nóng quá, thôi cởi luôn ra cho mát!”
Tôi: ?
Tôi mở mắt ra, định bụng hay là vứt Tiết Dực ra ngoài ngủ luôn cho rồi, thì nghe anh kêu khát nước.
Tôi vốn có thói quen để một cốc nước ở đầu giường.
Bị làm phiền liên tục, tôi cũng tỉnh táo hơn, nghĩ đến chuyện mấy hôm trước anh cứu mình, tôi miễn cưỡng ngồi dậy, bật đèn ngủ, đưa cốc nước cho Tiết Dực.
Kết quả là, vừa quay đầu đưa nước, tôi liền thấy Tiết Dực cởi trần nằm đó.
Phải công nhận, thân hình của Tiết Dực thật sự rất đẹp.
Làn da trắng, lại tập gym thường xuyên nên các đường nét cơ bắp rất rõ ràng, đúng kiểu mặc đồ thì gầy, cởi đồ thì săn chắc.
Bụng sáu múi từng khối rành mạch, đúng chuẩn gu của tôi.
Tự dưng tôi thấy cổ họng khô khốc, vội điều chỉnh lại cảm xúc, né tránh ánh nhìn, rồi đưa cốc nước cho Tiết Dực.
Tiết Dực uống cạn ly nước.
Thấy anh uống xong, tôi chuẩn bị tắt đèn đi ngủ.
Ai ngờ, Tiết Dực đang nằm trên giường bỗng bắt đầu vặn vẹo người.
Vừa lăn lộn, anh vừa la lên:
“Lê Lạc, em cho anh uống cái gì thế? Anh nóng quá!”
Tôi: ?
Tôi đang cố nhớ xem mình có bỏ gì lạ vào nước không, thì liếc thấy Tiết Dực cứ lăn qua lăn lại về phía tôi, còn lén lút liếc tôi bằng khóe mắt.
Tôi: … Phá án rồi, đúng là tên này tự biên tự diễn.
“Lăn nữa thì ra ngoài ngủ.”
Tôi bực mình, đá nhẹ vào chân Tiết Dực, rồi nằm xuống tiếp.
Tiết Dực, đang lăn lộn như con sâu: …
Sợ thật bị đuổi ra ngoài, Tiết Dực ngoan ngoãn nằm thẳng, ánh mắt vô hồn nhìn trần nhà, nghiến răng:
“Lê Lạc, em đúng là gỗ mục!”
Tôi tắt đèn, xoay người quay lưng lại với anh, nhắm mắt ngủ.
Trong bóng tối, tôi nghe tiếng Tiết Dực cắn chăn nức nở, khóe môi tôi khẽ cong lên.
Một đêm ngủ ngon.
13
Bảy giờ sáng, tôi tỉnh dậy đúng theo đồng hồ sinh học.
Mở mắt ra đã thấy mình và Tiết Dực ôm nhau, đầu anh còn tựa sát vào vai tôi, ngủ ngon lành.
Tôi: ? Cái này là đúng à?
Tiết Dực lại nằm ngủ trong lòng tôi sao?
Một người cao tận 1m89 như Tiết Dực, lại nép vào một đứa chỉ 1m70 như tôi??
Trật tự vũ trụ đảo lộn rồi còn đâu!
“Dậy đi.”
Tôi bất đắc dĩ đẩy nhẹ Tiết Dực ra, định tách ra nhưng anh ôm chặt quá, mà tay phải anh còn đang gãy, tôi cũng không dám dùng sức.
Nhưng bất chợt, tôi cảm nhận được một dòng ấm trào ra dưới thân, sắc mặt tôi thay đổi, theo phản xạ túm lấy tóc Tiết Dực kéo mạnh ra sau, tách anh ra khỏi người mình.
Tiết Dực “á” lên một tiếng đau điếng, uất ức xoa đầu, ánh mắt đầy tủi thân nhìn tôi.
Nhưng tôi không còn tâm trí quan tâm, lập tức bật dậy chạy vào nhà vệ sinh.
Mười lăm phút sau, tôi vệ sinh cá nhân xong, vừa ra khỏi phòng tắm đã thấy Tiết Dực vẫn nửa nằm nửa ngồi tựa đầu giường, mắt lờ đờ ngái ngủ, người thì trần trụi.
Không hiểu sao trong lòng tôi lại nổi lên một cơn tức vô cớ.
Tôi bật cười lạnh, buông một câu: “Đồ vô dụng,” rồi dứt khoát rời đi.