Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/7pimguE7o0

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 4

Sáng sớm đã bị mắng, Tiết Dực: ?

14

Cả nhà ba người của Tiết Sơn đều đã bị bắt, ông cụ Tiết cũng ngã bệnh, nên Tiết Dực phải tiếp quản tập đoàn Tiết.

Anh bắt đầu bận rộn, đi sớm về khuya, nhưng dù thế nào, cũng luôn cố gắng về nhà trước mười giờ tối, chỉ là lúc đó tôi thường đã ngủ mất rồi.

Ngày xưa tôi kết hôn với Tiết Dực là vì có thỏa thuận với ông cụ Tiết: tôi giúp ông quản được Tiết Dực và sinh ra người thừa kế cho nhà họ Tiết, đổi lại ông sẽ giúp tôi đoạt lại tất cả từ tay cha ruột tôi – Sài Hải.

Giờ được ông cụ Tiết hậu thuẫn, tôi dần dần nắm quyền, gạt bỏ tên cha ích kỷ ấy, công việc ngày càng bận rộn.

Thế nên mấy ngày gần đây, dù ngủ chung giường với Tiết Dực, nhưng hai đứa đều bận, lệch giờ sinh hoạt, chẳng có gì xảy ra.

Chỉ là sáng nào dậy cũng phát hiện Tiết Dực chẳng hiểu sao lại chui vào lòng tôi mà ngủ.

Thấm thoắt đã nửa tháng trôi qua.

Tối hôm đó, Tiết Dực tắm xong nhẹ nhàng vào phòng, thấy tôi còn chưa ngủ, ánh mắt anh dịu lại, hỏi sao tôi còn thức.

“Đợi anh.”

Tôi gấp sách, đặt sang bên, nắm lấy cổ tay anh kéo lên giường.

“Em…”

Tiết Dực vừa định nói, tôi đã kéo tuột áo ngủ của anh xuống.

“Đợi, đợi đã, làm thế này không ổn đâu? Tay anh còn chưa khỏi hẳn mà.”

Miệng anh thì ngại ngùng, nhưng tay trái lại rất “thật thà” cởi quần ngủ.

Nhưng chỉ có một tay thì làm mãi chẳng xong, lại bị tôi đè lên, luống cuống mãi không tụt xuống được, Tiết Dực sốt ruột, lầm bầm:

“Cái tay chết tiệt này, mau cởi ra đi chứ!”

Tôi chịu không nổi nữa, dứt khoát tự mình kéo luôn quần ngủ của anh xuống, vừa làm vừa thuận miệng hỏi:

“Tay anh chưa lành thì có liên quan gì?”

Nói xong, tôi lập tức đẩy ngã Tiết Dực xuống giường.

Lại bị tôi chủ động, Tiết Dực: …

15

Về chuyện lần nào cũng do tôi chủ động, Tiết Dực từng phản đối mấy lần, nhưng phản đối đều vô hiệu.

Sau một tuần liền làm không nghỉ, tôi bắt đầu ngủ sớm, không đợi anh về nữa.

Ba ngày liền không gặp mặt, chỉ giống như bạn cùng phòng, Tiết Dực bèn cố tình về sớm, đứng trước mặt tôi cởi trần, dùng một tay chống đẩy, khoe body 360 độ không góc chết.

Nhưng tôi vẫn thờ ơ, thậm chí chẳng buồn liếc nhìn.

“Lê Lạc!”

Bị tôi phớt lờ hết lần này đến lần khác khi đang “xòe đuôi” khoe cơ, Tiết Dực nóng nảy.

“Gì đấy?”

Tôi buồn ngủ đến mức không muốn mở mắt.

“Em, em, sao em không cưỡng ép anh nữa?”

Tiết Dực ngại ngùng ho nhẹ, cố che đi vành tai đỏ ửng.

“Ờ, tại kỹ thuật của anh dở quá.”

Tôi kiếm đại một lý do.

Thực ra là vì mấy lần làm chuyện đó đều quá lâu, rất hao sức, nên hết kỳ rụng trứng là tôi không có hứng nữa.

“Em…”

Tiết Dực lập tức đỏ mặt, không tin nổi:

“Kỹ thuật anh dở?! Kỹ thuật anh dở?! Lê Lạc, anh có được phát huy gì đâu? Lúc nào anh vừa động là em đã đánh anh, ép anh nằm im, rồi giờ lại bảo anh dở?!”

Trước những lời oán trách của Tiết Dực, tôi vẫn nhắm mắt giả vờ ngủ, coi như không nghe thấy.

Tiết Dực than vãn một lúc, phát hiện tôi “ngủ” luôn rồi, suýt khóc.

“Được lắm, em cứ đợi đấy!”

Anh nghiến răng rời khỏi phòng, nhưng hai phút sau lại rón rén quay lại, nhẹ nhàng đắp chăn cho tôi, rồi nằm bên giường nhỏ giọng dọa:

“Lê Lạc, rồi em sẽ phải hối hận cho xem! Hừ!”

Nói xong, lại kiêu ngạo rời khỏi phòng.

Nghe tiếng anh nhẹ nhàng khép cửa, tôi hé mắt nhìn chiếc chăn điều hòa được đắp lên người, khóe môi không nhịn được mà khẽ cong lên.

16

Sáng hôm sau, tôi vừa chuẩn bị ra khỏi nhà thì Tiết Dực cũng vừa từ trên lầu đi xuống.

“Anh chưa đi làm à?”

Tôi nhìn Tiết Dực, rõ ràng là cả đêm không ngủ mà trông lại đầy khí thế, có chút ngạc nhiên.

Bình thường giờ này anh ấy phải ra khỏi nhà từ sớm rồi.

Nghe tôi hỏi, Tiết Dực càng ngẩng cao cằm, kiêu ngạo nói:

“Hừ, tối qua anh đã học cấp tốc cả đêm lý thuyết các tư thế rồi. Lê Lạc, tối nay anh nhất định sẽ rửa nhục!”

Nghe xong, tôi cũng đoán ra được đêm qua anh ta không ngủ là vì bận gì trong phòng làm việc.

Nhìn bộ dạng khí thế hừng hực của Tiết Dực, tôi cố nhịn cười:

“Nhưng hôm nay em phải đi công tác.”

Tiết Dực: ?!

Anh sững sờ, trơ mắt nhìn tôi kéo vali ra khỏi cửa, chỉ biết đứng đó la oai oái như chuột chũi.

Tôi đi công tác suốt gần một tháng, từ đầu Tiết Dực còn lạnh nhạt, nhưng càng về sau thì ngày nào cũng báo cáo chi tiết cho tôi lịch trình và từng bữa ăn của anh.

Khi Tiết Dực gửi ảnh bữa sáng qua, tôi nhẹ nhàng nhắn lại trên điện thoại:

【Hôm nay em về.】

Nhìn khung chat với Tiết Dực, dòng chữ 【Đối phương đang nhập tin nhắn…】 cứ nhấp nháy liên tục, cảm giác mệt mỏi vì bận rộn mấy ngày liền của tôi cũng tan biến.

Mười phút sau, Tiết Dực cố tỏ ra lạnh lùng nhắn lại:

【Vậy thôi, tối nay anh khỏi đi uống rượu với bạn vậy.】

Nhìn tin nhắn cố gắng “giữ giá” ấy, tôi bật cười.

Uống rượu? Từ ngày tôi và Tiết Dực xác định kết hôn thương mại, ký hợp đồng, ba điều khoản lớn, quyết định phải sớm sinh con thừa kế, anh đã không đụng đến một giọt rượu nào, thuốc lá cũng không, dù có đi “Jazz Color” thì cũng chỉ uống sữa.

Có người hỏi, anh sẽ bày ra vẻ mặt kiêu ngạo, bảo không còn cách nào, ở nhà bị quản chặt.

Anh tưởng tôi không biết, nhưng thật ra mọi hành động của anh đều nằm trong tầm kiểm soát của tôi, sao tôi lại không biết chứ?

Nghĩ tới đây, tôi thấy lòng mình dịu lại.

Cuộc hôn nhân thương mại này, xem ra cũng không tệ lắm.

17

Chuyến bay của tôi về sớm hơn dự kiến một tiếng.

Vừa về đến nhà, Tiết Dực đã nhắn tin:

【Có cần anh ra đón không? Đừng hiểu lầm, chẳng qua anh vừa tiện đi ngang qua sân bay thôi, tiện thể hỏi thôi.】

Tôi trả lời ngay:

【Không cần.】

Về đến nhà rồi còn đón gì nữa.

Mười giây sau, Tiết Dực lại nhắn tiếp:

【Ờ, anh chỉ hỏi vậy thôi, chứ thực ra cũng không có ý định đón đâu.】

【Em đừng nghĩ nhiều, anh vốn dĩ cũng chẳng tính ra đón đâu, làm sao có chuyện ấy chứ haha!】

【Bây giờ anh đang bận đàm phán một thương vụ lớn, thật sự không có thời gian ra đón đâu haha!】

Nhìn ba tin nhắn Tiết Dực gửi dồn dập, tôi bật cười lắc đầu, nhắn lại:

【Vì em đã về nhà rồi.】

Dòng chữ 【Đối phương đang nhập tin nhắn…】 cứ hiện liên tục hơn một phút, cuối cùng Tiết Dực mới trả lời:

【Em nói với anh làm gì? Anh đâu có về nhà nhanh vậy đâu, anh bận lắm, Lê Lạc.】

Nhìn tin nhắn vẫn còn cố cứng miệng ấy, tôi mỉm cười không đáp nữa, đặt điện thoại xuống rồi đi tắm.

Tắm xong tôi mới sực nhớ, mấy ngày này đúng vào kỳ rụng trứng của mình.

Nghĩ đến đây, sắc mặt tôi khẽ đổi.

Tháng trước hình như tôi chưa có kinh nguyệt?

Một tháng vừa rồi bận tối mắt tối mũi, đầu óc quay cuồng, tôi nghiêm túc nhớ lại, xác nhận đúng là tháng trước không thấy, liền lập tức đặt mua que thử thai.

Lúc đang chờ kết quả trong nhà vệ sinh, tôi nghe thấy tiếng Tiết Dực về.

Anh rón rén đến trước cửa phòng tắm, chắc chắn tôi đã về thật, rồi lại vội vã chạy ra ngoài.

Lúc này, que thử thai hiện lên hai vạch.

Rõ ràng là kết quả trong dự kiến, vậy mà tôi vẫn sững người hồi lâu.

Một lúc sau, tôi nhẹ nhàng đặt tay lên bụng dưới.

Mình… có em bé rồi sao?

Tôi ở trong phòng tắm yên lặng khá lâu, rồi mới định đi báo tin cho Tiết Dực.

Ra khỏi phòng tắm, đúng lúc Tiết Dực vừa tắm xong từ phòng khách đi vào.

Vừa tắm xong, anh không mặc đồ ngủ mà diện áo sơ mi trắng, quần tây đen, còn đeo cà vạt đen, sống mũi cao nổi bật với cặp kính gọng vàng, tóc được chải chuốt lại, trên người phảng phất hương nước hoa dịu nhẹ, cả người toát lên vẻ lạnh lùng, cao quý, kiềm chế.

Tất cả đều chuẩn gu của tôi.

Thấy tôi nhìn chằm chằm, Tiết Dực hơi mất tự nhiên, kéo cổ áo chỉnh lại cà vạt, vừa cởi cúc áo vừa nằm xuống giường, động tác trơn tru đến mức hoàn hảo, nhưng vẫn cứng miệng nói:

“Thật ra tối nay anh cũng không có hứng…”

“Nếu anh không muốn, vậy sau này khỏi làm nữa.”

Nhìn Tiết Dực vẫn còn cứng miệng, tôi nổi hứng muốn trêu anh một chút.

Nghe vậy, Tiết Dực sững sờ, tay đang cởi cúc áo cũng khựng lại.

Anh nhìn tôi có vẻ hoảng, thấy tôi hoàn toàn nghiêm túc và bình tĩnh thì càng cuống hơn.

Chỉ thấy anh lập tức quỳ trượt tới trước mặt tôi:

“Anh muốn! Anh muốn! Anh rất muốn! Vợ ơi, sau này anh không cứng miệng nữa đâu, hu hu!”

Tiết Dực vừa khóc vừa ôm chặt lấy eo tôi, dụi mặt vào bụng tôi nũng nịu.

Tôi sợ anh ôm chặt quá làm đau bụng, nhẹ nhàng đẩy ra, nhưng Tiết Dực tưởng tôi giận, lại càng siết chặt hơn.

“Anh đừng ôm chặt thế…”

“Không, anh cứ muốn ôm chặt cơ!”

Tiết Dực vừa khóc vừa nhận sai.

Tôi cố nhịn cười, cúi xuống nói nhỏ:

“Ôm chặt thế lại làm đau em bé bây giờ!”

“Hu hu… Hả?”

Tiếng khóc của Tiết Dực khựng lại, ngơ ngác ngẩng đầu nhìn tôi.

18

Mười phút sau, tôi bị anh “bảo vệ đặc biệt”, nằm trên giường, bất lực nhìn anh hứng khởi múa quyền trước mặt.

“Á á á, anh sắp làm bố rồi! Hô hô ha hây!”

Đánh hai quyền xong, Tiết Dực lại nhào tới ôm lấy mặt tôi hôn tới tấp:

“Vợ ơi em giỏi quá! Mua! Yêu em! Yêu em! Yêu em!”

Hôn xong lại quay ra múa quyền, múa xong lại nhào tới hôn tiếp.

Tôi bị anh hôn đầy nước miếng, chỉ biết thở dài trong lòng:

Lạy trời, mong con đừng giống ba nó quá!

19

Ba tháng sau, tôi hẹn bạn thân đi ăn.

“Cho anh đi cùng không? Anh lo cho em lắm.”

Lúc bạn tới đón, Tiết Dực bám chặt cửa, mắt rưng rưng như thể tôi là bà chủ bạc tình.

“Không.”

Tôi lạnh nhạt từ chối.

Ba tháng nay, Tiết Dực coi tôi như búp bê sứ dễ vỡ, nâng như nâng trứng, hứng như hứng hoa, nửa đêm tôi đi vệ sinh anh cũng phải đứng canh ngoài cửa.

Đặc biệt là lúc ăn cơm, anh ấy chỉ thiếu điều muốn đút cho tôi ăn, ánh mắt dán chặt vào tôi, thành ra suốt hai tháng nay tôi chẳng dám ra ngoài ăn hàng.

Nên hôm nay, kiểu gì cũng không thể cho anh đi cùng.

Nghĩ vậy, tôi dứt khoát lên xe bạn thân, không ngoảnh lại.

Đến nhà hàng, món vừa được dọn ra, bạn thân đã ghé sát lại, cố nhịn cười thì thầm:

“Lạc Bảo ơi, chồng cậu quấn chặt như xác ướp, đội khăn trùm đầu, đeo kính râm, bịt khẩu trang, đang lén lút ngồi bàn góc nhìn cậu chằm chằm kìa.”

Tùy chỉnh
Danh sách chương