Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/9fAnKCZL1C
119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Tôi dùng đầu ngón vẽ vòng tròn trên vai anh.
Dưới ngón tôi là chiếc áo thun trắng cơ bản tôi mua cho anh, hai ba chục ngàn một .
Rõ ràng rẻ mạt muốn chết, mà ngày nào anh mặc.
Anh luôn cố gắng hết sức để đóng tròn vai một bạn trai.
Việc làm hoàn hảo, cho tôi đầy đủ cảm giác an toàn.
Giống …
Anh thật sự yêu tôi .
Nhưng tôi hiểu rõ, đó là không thể.
Anh vì mười triệu kia mà thôi.
Tôi điều chỉnh lại cảm xúc, chọc chọc hông anh.
“, Trần Ký Nam. Hỏi anh một .”
“ ?” Anh bị chọc thì né qua một bên.
“ thật đi, anh tiếp cận tôi…”
“Có mục đích ?”
“Tôi biết mà, kiểu tôi — IQ cao, EQ tốt, vẽ đẹp, diễn giỏi, có mặt mũi, có tài nguyên, ăn lưu loát, phản ứng nhanh, phòng khách , ra chiến trường xong…”
“Vì muốn kiếm tiền.” – Trần Ký Nam thản nhiên cắt ngang lời tôi.
Quả nhiên.
Tôi âm thầm đảo mắt một tiếp tục hỏi: “Nhưng dạo … có hơi rủng rỉnh tiền không?”
Anh nâng tôi một chút, điều chỉnh tư thế tôi lòng anh, một lúc sau “ừ” một tiếng. “ khá nhiều.”
Hehe, tiểu thần thú quả nhiên phát tài .
Tôi hạ thấp giọng, ghé sát tai anh thì thầm: “Khụ khụ… đó… tiền có chính đáng không đấy?”
“Nếu là tiền sạch, thì dắt anh em cùng làm ăn đi chứ!”
Trần Ký Nam ngẩng đầu nhìn tôi một , lại vùi đầu xuống.
“ giang hồ, đừng hỏi nhiều.”
???
Thằng nhóc dám dùng chính lời thoại của tôi à?
Tôi đuổi nó ra khỏi sư môn !
3
còn ba ngày nữa là hợp đồng hết hạn.
thật thì… tôi khá tiếc.
Bảo sao giờ đây các doanh nghiệp càng lúc càng nhấn mạnh dịch vụ chất lượng cao.
Nếu là khách hàng, tôi sẵn sàng chi tiền thôi!
Xét cho cùng, Trần Ký Nam thật sự quá toàn diện.
Tôi nghĩ, nếu anh còn muốn tiếp tục, tôi có thể đề nghị gia hạn hợp đồng, tăng lương 20 triệu.
Tôi không tin anh giống lão Mã, không hứng thú với tiền.
Dù cho giờ anh có tiền thì sao?
Tiền mà… dù bao nhiêu vẫn cứ thấy thiếu.
Nhưng không ngờ , sau khi kết thúc buổi đàm phán về việc hợp tác chuyển thể phim với Nam Sơn Văn Hóa, tôi lại gặp Trần Ký Nam một lần nữa.
Anh đang ngồi ở khu nghỉ chung tầng một , trên bàn đặt hai cốc cà phê.
Không còn mặc áo thun trắng tôi mua cho nữa, mà là vest chỉnh tề, giày da sáng bóng.
Đối diện là một cô trẻ mặc đồng phục sở, trang điểm tinh tế, tông màu rực rỡ.
Một cảnh tượng đơn giản , mà lại xương cá mắc ngay cổ họng tôi, không , nuốt không xong, cứ đâm thẳng tim, ngực tôi.
Cô mỉm cười đưa cho anh một bức màu hồng, trên đó còn dán một bông hồng hồng phấn xinh tươi rực rỡ.
Trần Ký Nam nhận lấy, mở ra, rút tờ giấy bên đưa mũi ngửi, từ tốn đọc nội dung .
Đọc xong, anh mỉm cười rạng rỡ, đó cất túi, sau đó còn đưa búng nhẹ trán cô .
Anh cười dịu dàng cưng chiều, cô thì cười ngọt ngào dễ thương.
Tôi nhắm mắt thật chặt, đầu lại vang câu hát quen thuộc: “Không dám mở mắt ra, mong đây là ảo giác của tôi.”
Hai cô đeo thẻ nhân viên đi ngang qua tôi, một : “ thành phố là biết chơi ghê ha.”
kia tiếp lời: “ đó, cô ký SuMi kia ở cạnh tổng giám đốc Trần bao lâu mà giờ vẫn còn chơi trò tình thú kiểu .”
“Chắc do tổng giám đốc cưng chiều quá thôi, không chơi thêm tí mẻ thì sao chịu nổi áp lực ở phòng ký chứ.”
Những lời tám đơn giản đó lọt tai tôi lại sấm dội giữa trời quang.
Tôi vội vàng chặn một cô lại:
“Xin lỗi… cho tôi hỏi, cô gọi anh ấy là ?”
Tôi không thể tin nổi, Trần Ký Nam.
“Anh Trần đó hả?”
“Một gây dựng cả chúng tôi, giàu đẹp trai lại còn có năng lực.”
“Ngồi đối diện ảnh là cô ký riêng, trai xinh đẹp, nhìn con mắt luôn.”
Khoan …
Không là anh em bạn bè à?
Đợi … 666 là sao đây?
Trước mặt tôi, một mẫu nam khốn khổ, lương cứng ba triệu, có vẻ bị cuộc sống dồn đến chân tường… Thì ra ra ngoài lại là tổng giám đốc đẹp trai, nhiều tiền, đầy khí chất của một ?
còn là đang hợp tác với tôi ghê chứ.
Haha…
Tư bản là đỉnh thật.
Hóa ra vai hề là tôi à.
Tôi tức đến sắp nổ phổi, mà vẫn xỏ đôi giày da bé xíu, cố tỏ ra bình tĩnh bước ra khỏi .
Trần Ký Nam, anh ghê gớm thật.
Một bên là ký riêng chơi trò “tổng tài bá đạo yêu say đắm nơi sở”, một bên là cosplay mẫu nghèo khú đú, cúi đầu làm “cún ngoan vì tiền” cho tôi.
Thật là — cô hoa mặc áo bông hoa — hoa đến mức vô biên!
Không, gọi là cún ngoan nghe còn oan. Loại anh ấy, ở làng tôi gọi là… chó Giỏi!
Nghĩ lại cảnh hôm đó anh đang ngồi nửa đường Rolls-Royce mà xuống xe quét chiếc xe đạp cộng…
Tôi còn tưởng có bệnh não làm .
Ai dè hóa ra sống quen cuộc sống cao sang, chạy đến chỗ tôi để tìm cảm giác bị “ngược”.
là một vở hài kịch hoang đường pha lẫn chua chát.
Có khi tôi nên trao giải cho Trần Ký Nam . Không thì thật có lỗi với diễn xuất điêu luyện của anh ta!