Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/9fAnKCZL1C
119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
4
Buổi chiều, Trần Ký lại nhà tôi. Mang theo , việt quất, một túi nho và một bó hoa cầm tay.
Tôi nhìn chằm chằm bó hoa hồng phấn, y hệt loại tôi vừa nay…
Im lặng rất lâu.
Gì đây? cảm hứng từ thư ký nhỏ rồi chuyển thẳng cho tôi ?
Còn nâng cấp từ một bông lên cả bó — không phải là đổi mới thì là gì?
Một lúc sau, tôi lạnh lùng nói với anh từ: “Golden Spense.”
Trần Ký chỉnh lại bó hoa, đặt ngay ngắn ở cửa.
Rồi đem trái cây cất vào tủ lạnh, cầm , ngồi phịch xuống ghế sô pha bên cạnh tôi.
Sau đó mới hỏi: “Lúc nãy nói gì với anh?”
Heh, đương nhiên là tôi sẽ không nói lại.
Đồ bồn cầu viền vàng nhà anh!
Anh thay bộ vest mặc buổi , bây giờ mặc áo thun xanh tím than ngắn tay, trông rẻ tiền không khác gì chiếc áo trắng tôi từng mua cho.
Tóc tai cũng không còn chỉnh tề , xõa nhẹ, nhìn vào có vẻ mềm mượt, chắc sờ vào sẽ mượt lông mèo.
Khoan… dừng! Tôi nghĩ vớ vẩn gì ?!
Tôi hắng giọng một cái, không ngờ một mở sẵn và cắm ống hút lại đưa miệng tôi.
Tôi theo phản xạ cúi xuống đón , nhưng rồi lập tức dừng lại.
Tôi giật , đặt mạnh lên . “Thôi , đừng giở mấy trò mờ ám đó nữa.”
“Tối nay anh tới nhà tôi một chuyến, tôi có chuyện cần nói.”
Trần Ký nhìn một lúc lâu, rồi mới “ừ” một tiếng.
Không biết trong đầu nghĩ gì nữa.
“Vừa hay, tối nay anh cũng có chuyện muốn nói với .”
Tôi khựng lại một nhịp.
Theo thỏa thuận đầu, còn ba ngày nữa, mối quan hệ của chúng tôi sẽ chấm dứt.
mà anh không kịp chờ, muốn chấm dứt trước thời hạn rồi?
Cún ngoan hèn mọn bị chơi chán rồi, giờ muốn quay tổng tài bá đạo tập trung sự nghiệp ?
Tôi nhìn cái bồn cầu viền vàng này, cảm anh ta càng lúc càng “bồn” thật sự.
“ rồi, hết phần của anh rồi, lùi .”
Tôi đứng dậy bước vào ngủ. Không ngờ lại bị một tay giữ cổ tay.
Tôi giãy mấy lần không , quay lại nhìn Trần Ký đầy khó hiểu.
Anh mím môi, ánh mắt nghiêm túc: “Hôm qua chẳng phải bảo chiều nay anh mua sắm với ?”
, đúng là có nói thế thật…
Tôi quên béng chuyện đó rồi.
Sau vụ , ai mà còn nhớ mấy chuyện này chứ?
Thật sự, anh này… việc cũng tận tâm quá đấy.
“, cái đó… khỏi .”
“Anh .”
Trần Ký dùng chút sức, kéo tôi sát phía anh, trán chạm trán, khoảng cách gần mức hơi thở hòa quyện.
Anh nhìn tôi với vẻ mặt đầy cố chấp, mở miệng hỏi: “ ? Không vui ?”
Tôi lùi lại bước, rút tay khỏi tay anh nắm.
“Không có gì đâu, là đau bụng, muốn nghỉ một lát.”
Tôi không để ý phản ứng của anh nữa, quay người bước nhanh , tựa lưng vào cửa , đưa tay che trái tim đập thình thịch không ngừng.
Tim tôi là loại phát khi gặp lửa ? dễ bốc cháy ?
Tôi không thể mở miệng chất vấn anh.
Dù , đây vốn là mối quan hệ hợp đồng – mỗi người đều có mục đích riêng.
Tôi không có tư cách đem những sự thật trần trụi kia phơi bày giữa người chúng tôi.
Vì có những lời, một khi nói … khiến tôi trông giống một con hề nhảy nhót.
5
Tôi ngủ một mạch khi trời tối. Bước khỏi , tôi sững người nhìn vào những thứ bày sẵn trên .
Thuốc giảm đau tách thành từng viên lẻ, bình giữ nhiệt đầy nước đường đỏ ấm nóng, bên cạnh là túi nilon đựng đủ loại băng vệ sinh với đủ kích cỡ.
Tôi chợt lòng mình hơi hoang mang.
Anh nhớ kỳ kinh nguyệt của tôi. Và mỗi tháng đều những việc .
Trước đây tôi từng nghĩ đó là vì anh có thiên phú.
Nhưng giờ tôi lại , đó là vì anh có kinh nghiệm.
nhiều rồi, thì sẽ quen tay thôi, gì có thiên phú gì chứ.
Buổi tối, Trần Ký lại nhà tôi hẹn.
Mặc sơ mi, quần tây, tay cầm một chiếc cặp công văn.
Chia tay mà cũng phải chỉnh tề ? Thú vị đấy.
Tôi ngồi đối diện với anh. Anh đưa tay vào cặp thứ gì đó, hình là một túi hồ sơ.
Tôi tinh mắt phát hiện bên trong chiếc cặp có ánh lên một màu hồng nhạt. Không phải là phong thư màu hồng thì là gì?
Hừ.