Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/8pbJsqhIYS

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 4

9

Phụ hoàng ngoài mặt ban thưởng vô hạn, sủng ái ta, nhưng lại kín đáo thu hồi binh quyền, cũng không để ta can dự triều chính.

Ta đứng trên đỉnh hoàng thành thấy tường son ngói đỏ, cảnh tượng phồn hoa rực rỡ, ta chợt nhận ra thân phận Chiêu Bình Công chúa được cung phụng giữa thâm cung không phải dáng vẻ của Lục Thiệu Ninh.

Vì thế, ta xin phụ hoàng cho phép rời kinh, quay lại trấn thủ Mạc Bắc.

Đánh ngựa hành quân, thống lĩnh binh mã, ấy mới là cuộc đời phóng khoáng của Lục Thiệu Ninh.

Dẫu Mạc Bắc khô cằn, ta cũng không sợ.

Giờ đây, khi bị giam trong hoàng cung lụa là, ta chẳng khác đóa tơ liễu yếu ớt, sang quý mà vô hồn, mất đi quyền tự chủ trưởng thành mà chỉ biết bám víu vào kẻ khác.

Nhưng phụ hoàng lại từ chối thỉnh cầu của ta.

Ông nói triều đình đâu thiếu võ tướng trấn biên thùy, giữ nước lập công đã có kẻ khác, ta chớ nhọc lòng.

Người bảo ta dù giỏi cách mấy thì cuối cùng cũng chỉ là nữ tử, sớm muộn phải gả đi sinh con mới trọn vẹn.

Ông còn nói chính sự triều đình vốn có văn võ bá quan, không đến lượt ta can thiệp.

Chỉ vài câu nói đã khiến lòng ta đã nguội lạnh.

Năm đó, lúc Tĩnh An Vương phủ bị dồn ép co cụm ở Mạc Bắc, ta nào thua huynh trưởng về công lao.

Khi chinh chiến ở phương Nam, ta cũng cầm quân theo phụ hoàng phá cổng thành, quét ngang mọi chốn hiểm yếu.

Nay ông lại bảo ta dù có tài giỏi đến mấy cũng chỉ là nữ nhi.

Một câu ấy đã phủ nhận sạch nỗ lực bấy lâu của ta.

Hôm ta nêu ý định rời kinh dường như đã khiến phụ hoàng giật mình.

Ông cho rằng ta nên luận bàn hôn sự.

Trong hàng danh sĩ trẻ chốn triều đình, ông chọn ra những người ứng viên làm phò mã.

Phụ hoàng vô cùng tâm huyết đối với việc kén rể, toàn tuyển công tử thế gia lừng lẫy.

Trong mắt ông thì họ hẳn là xứng với ta, cũng có thể giúp ông giữ vững giang sơn.

Nhưng ông chưa bao giờ hỏi ta có đồng ý hay không.

Khi mọi chuyện còn chưa ngã ngũ thì sứ giả ngoại bang lại tới muốn kết thành thông gia, cưới công chúa Khải triều để hai nước được gần gũi, thông thương.

Đó chính là sứ đoàn thảo nguyên.

Họ đến Tứ Phương quán, mang theo nhiều bảo mã, trân kỳ các loại, thanh thế lẫy lừng.

Phụ hoàng vốn ít con gái, mấy vị công chúa khác lại chưa đến tuổi gả nên quần thần liền dồn ánh mắt sang ta.

Thái độ phụ hoàng còn chưa rõ, song huynh trưởng ta dường đã có ý, hắn thấp thoáng ủng hộ việc ta gả xa đến thảo nguyên.

Ta không ngờ người quen cũ lại xuất hiện.

Hóa ra Hạ Lan Khanh chính là Vương của bộ tộc Hạ Lan, trong Thập Nhất Bộ, Hạ Lan chính là thế lực mạnh nhất, các bộ khác khó mà sánh bằng.

Họ hái bộ dâng quốc thư, xin cầu hôn Chiêu Bình Công chúa Đại Khải khiến triều đình, hậu cung xôn xao bàn tán.

Khi ta gặp lại Hạ Lan Khanh, y khoác lên mình triều phục khác xứ, hai tay chắp sau lưng toát ra phong thái vương giả.

Tuy niên thiếu nhưng khí chất của y cũng  chẳng kém cạnh phụ hoàng.

Y khẽ mỉm cười, ánh mắt sáng rực hướng về ta: “Không biết tiểu vương có diễm phúc cưới được Chiêu Bình Công chúa không?”

10

Ta ngẩng lên nhìn Hạ Lan Khanh: “Nếu ta không ưng ý thì sao?”

Y tiến lại gần, trầm giọng: “Ta gặp nàng lần đầu không phải ở kinh thành rực rỡ này, mà ở Mạc Bắc giá rét.”

“Hôm đó, nàng dẫn thương đội băng qua gió tuyết thoát khỏi hiểm nguy.”

“Người người đều bảo nữ tử Trung Nguyên yếu ớt như đóa hoa trong lồng kính, nhưng nàng lại tựa như trúc xanh trong tuyết, cứng cỏi bất khuất.”

Thì ra y đã chú ý ta từ sớm, nhưng ta vẫn lặng lẽ giấu vẻ kinh ngạc.

Hạ Lan Khanh liếc nhìn ta, tiếp tục: “Khi Tĩnh An Vương phủ trấn thủ Mạc Bắc, trong quân có một thế trận tên là Quy Lưu đánh đâu thắng đó, ai nấy đều phải kính sợ.”

“Nhưng ít người biết đó là trận pháp do chính nàng đề ra.”

“Nàng từng theo huynh trưởng chinh chiến phương Bắc, tiến thẳng vào hoàng đô, vậy mà giờ họ lại muốn bẻ gãy đôi cánh của nàng, để nàng thành nữ nhân bị trong lồng son, xa hoa nhưng hao mòn ý chí, từ từ biến nàng thành đóa tơ liễu chốn hậu cung rồi gả vào thế gia, dùng lễ giáo ràng buộc khiến nàng dần trở nên tầm thường như bao nữ tử khuê các.”

Nghe đến đó, tay ta khẽ siết lại, ánh mắt lạnh đi.

Nhưng sau vài giây bình tâm, ta ngước nhìn y, khẽ nở nụ cười mỉa: “Bộ tộc Hạ Lan đứng đầu Thập Nhất Bộ ôm chí lớn thống nhất thảo nguyên.”

“Hôm nay việc ngươi cầu hôn cũng chỉ là một bước nằm trong tham vọng của ngươi sao?”

Ta vừa dứt lời thì y bỗng bật cười, đoạn nghiêm nghị đáp: “Nàng nói vậy là xem thường ta, cũng là coi nhẹ chính nàng.”

“Ta đến cầu hôn chỉ bởi vì đó là nàng.”

Ta lặng thinh, cuối cùng lại xoay người bỏ đi.

Y ở phía sau gọi lớn: “Lục Thiệu Ninh, huynh trưởng nàng kiêng dè tài trí của nàng nên muốn áp chế nàng, phong bế toàn bộ công lao vào thanh danh của họ.”

“Họ muốn dùng quy củ thế gian để ràng buộc nàng, dùng tam tòng tứ đức để kìm hãm nàng, lâu dần nàng sẽ giống hệt những nữ nhân nơi hậu trạch.”

“Nhưng ta, Hạ Lan Khanh sẽ không e ngại hào quang của nàng, chẳng bao giờ chặt gãy đôi cánh của nàng.

“Ta nguyện để nàng tỏa sáng như minh châu trên thảo nguyên, cùng ta sánh vai, nắm tay đến bạc đầu.”

“Lệnh bài của Hạ Lan Vương chính là sính lễ ta dâng tặng.”

Bước chân ta khựng lại, song vẫn không quay đầu.

Thế nhưng lời y vẫn cứ văng vẳng mãi không sao phai nhạt…

Về đến tẩm điện, ta lấy ra lệnh bài y để lại hôm nào, bỗng cảm thấy vật nhỏ nhoi này nặng tựa ngàn cân.

11

Ba ngày sau, ta quỳ trước phụ hoàng xin đồng ý hôn sự với Hạ Lan Khanh.

Phụ hoàng sai Lễ bộ lo liệu, chiếc hồng bào tân nương đưa đến Triều Hoa Điện khiến ta thoáng ngẩn ngơ.

Nhưng so với việc lấy công tử thế gia để nửa đời còn lại bị vùi lấp trong chốn hậu trạch rườm rà lễ nghi, ta thà chọn con đường này.

Khi lựa thị nữ đi theo, ta bắt gặp một gương mặt quen thuộc.

Nàng ta chủ động quỳ xuống trước ta: “Công chúa từng nói cõi đời này có muôn nẻo, đâu chỉ quanh quẩn trong tranh đấu hậu trạch.”

“Nô tỳ cũng muốn theo công chúa đi xem thế gian rộng lớn.”

Hoắc Thời Cẩm dõi nhìn ta, ánh mắt kiên định đầy khát khao, nay nàng ta đã khác xưa rất nhiều.

Sau chính biến, nàng ta bặt vô âm tín, hóa ra vẫn luôn ẩn náu trong cung.

Ta ngắm vẻ cương nghị trên gương mặt nàng ta, chậm rãi nói: “Nếu ngươi muốn theo ta thì một vài chuyện cũ cần được nói thật lòng, kẻo mai sau sinh hiềm khích.”

“Năm xưa, tiên Tể tướng chủ tâm phá hoại hôn sự giữa Tĩnh An Vương phủ và Dịch Vương nên dày công dàn cảnh mỹ nhân kế.”

“Ta cố tình để ông ta biết chuyện cũ ở sơn trại Vân Châu bao gồm các chi tiết nào, chỉ không ngờ sau cùng người họ chọn lại là ngươi.”

Nàng ta hơi sững sờ, rồi đáp: “Công chúa thật thẳng thắn.”

“Còn ta trở thành kẻ giả mạo, phần nhiều vì ta xuất thân Vân Châu, cũng từng chịu họa thổ phỉ năm ấy.”

Thì ra vậy, chẳng trách được Triệu Cảnh Sơ tin tưởng.

Ta không kìm được mà hỏi: “Năm xưa ngươi có thai, rồi…”

Hoắc Thời Cẩm hạ giọng: “Ta chỉ dùng dược làm giả hiện tượng mang thai thôi.”

“Thân phận của ta là quân cờ trong tay Tể tướng, ban đầu ta tìm mọi cách khiêu khích, phá rối chỉ cốt ép công chúa chủ động thoái hôn.”

“Về sau hôm ở trà lâu, ta biết công chúa cũng muốn mượn tay ta lui hôn, trùng khớp với ý đồ tiên Tể tướng vậy nên ta đành liều một phen.”

“Đến lúc Dịch Vương vỡ lẽ, hắn đã vứt bỏ ta.”

“Kế tiếp cung biến xảy ra, tiên Tể tướng mất mạng, lúc ấy ta mới được tự do.”

“Thảo nguyên không phồn hoa như nơi này. Ngươi đã quyết chứ?”

Ta dịu dàng hỏi.

“Nguyện theo công chúa, suốt đời chẳng hối hận.”

Ta đưa tay đỡ nàng ta đứng dậy.

Hôm ta xuất giá, trông huynh trưởng nhẹ nhõm như trút gánh, lại thêm vài phần bịn rịn: “Muội đi đi.”

“Với năng lực của muội, thảo nguyên Vương đình chắc chắn sẽ để muội thực hiện hoài bão.”

“Còn Đại Khải vẫn mãi là hậu thuẫn của muội.”

Trong mắt hắn, đây hẳn là kết cục mỹ mãn nhất, tránh ngày sau tương tranh đôi bên cùng tổn hại.

Ta khom người: “Thiệu Ninh cáo biệt Hoàng huynh.”

Hạ Lan Khanh đích thân đến rước dâu.

Y cưỡi ngựa cao lớn toát ra vẻ anh hùng.

Ta lần này đi có mang theo cả kinh sử, thi từ, kỹ nghệ, y dược, luật pháp của Đại Khải…

Hôn lễ cử hành tại Vương đình Hạ Lan, ta cùng y đứng trước vương trướng, nhìn khung cảnh rực rỡ lửa trại, người người ca vũ tưng bừng.

Ta bỗng thắc mắc: “Vì sao ngươi am tường tiếng Hán, còn quen thuộc văn hóa Trung Nguyên đến thế?”

“Trừ gương mặt khắc nét phương Bắc thì mọi thứ đều chẳng khác người Hán là bao.”

“Vì mẫu thân ta vốn là nữ tử Trung Nguyên.”

“Bà mang những điều ấy đến đây nên tộc Hạ Lan chúng ta phần đông cũng giống như ta.”

Ta ngẫm nghĩ chốc lát, rồi nhẹ giọng: “Mẫu thân ngươi quả thực là người phi phàm.”

Hạ Lan Khanh nắm tay ta, hiệu lệnh tù và vang lên, một con tuấn mã lao đến.

Y đưa ta phi ngựa trên thảo nguyên mênh mông, phóng mắt ra nhìn trời đất bao la.

Ta ngoái đầu cười: “Việc thống nhất Thập Nhất Bộ thảo nguyên sẽ là công lao của chúng ta.”

Y khẽ thở dài, rồi ôn tồn nói: “Trong lòng nàng ngoài sự nghiệp ra còn điều gì khác không?”

“Còn gì nữa hả?”

Ta buột miệng hỏi lại.

“Ta yêu nàng, nàng có biết không?”

Chất giọng y cứ mãi vấn vít bên tai ta.

Ta cúi đầu mỉm cười, ở phía xa, lửa trại vẫn cháy bập bùng.

(Toàn văn hoàn) – Một follow, một like, một bình luận, một đánh giá là niềm động lực to lớn đối với Sen. Cảm ơn các bạn rất nhiều vì đã đồng hành!

Tùy chỉnh
Danh sách chương