Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/2g36Wj1bJC

119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
1.
Dưới ánh đèn đỏ lập lòe của phòng ICU, tôi như bị một thanh sắt nung đỏ cắm thẳng vào mắt, bỏng rát, nhức nhối.
Cửa phòng bác sĩ bật mở, y tá trưởng bước ra, ánh mắt quét một vòng liền dừng lại chính xác người tôi.
“Thẩm Vị, viện phí vẫn tới. Nếu còn chậm trễ, lịch mổ sẽ bị bỏ lỡ.”
Giọng không lớn, nhưng lại cứa vào dây thần kinh tôi như một lưỡi dao cùn, chậm rãi mà tàn nhẫn.
Tôi siết chặt điện thoại, ngón tay trắng bệch.
màn hình là một thông báo khoản — 9 9, chói mắt đến mức nực .
Tôi đã ở bên Lương suốt năm năm.
khi anh tay trắng lập nghiệp, đến khi công ty niêm yết thành công, giá trị tài sản vượt trăm triệu.
Anh từng đứng sân thượng, vào ánh đèn vạn nhà rực rỡ giữa lòng thành phố, nói với tôi:
“Vị Vị, sau này những ánh sáng này, anh sẽ chia một nửa cho em.”
Vậy mà giờ , khi mẹ tôi giành giật sự sống, thứ anh chia cho tôi lại là… 9 9.
Tôi gọi cho anh ta.
Nhạc chờ vang lên là bản ballad tiếng Anh anh yêu thích – sôi động, lạc quan, hoàn toàn lạc điệu với không khí đè nặng lên tim tôi lúc này.
“Alo, bảo bối~”
Giọng anh ta lười biếng, mang theo mũi nghẹt vì mới ngủ dậy, phía sau còn có tiếng khe khẽ của một người phụ nữ khác.
Từng tiếng đập mạnh vào tim tôi.
“ được tiền rồi chứ?” Anh hỏi, thờ ơ như nói chuyện phiếm.
“Ừ, rồi.”
“Thế thì tốt. Anh còn việc, cúp máy nhé.”
“Lương .”
Tôi gọi anh lại, giọng khản đặc.
“Hai trăm ngàn, anh thực sự không lấy ra nổi sao?”
Điện thoại vang lên tiếng sột soạt của quần áo, sau đó là một tiếng nhạt, đầy mỉa mai:
“Thẩm Vị, em cũng nên điều một đi chứ.”
“Ca phẫu thuật của dì, bác sĩ nói thế nào? Tỷ lệ thành công tới ba mươi phần trăm đúng không?”
“Cho dù làm xong, sau đó còn phục hồi, trị liệu… giống như đổ tiền vào cái hố không đáy.”
“Em ném tiền xuống nước nghe tiếng ‘bõm’ thôi.”
Tôi cắn răng: “Đó là mẹ tôi.”
Giọng tôi run lên, không kìm được.
“ chứ, nên chẳng tôi đã tiền cho em rồi sao?”
“Bảo em ít trái cây, thực phẩm bổ, gọi là tấm lòng.”
“Người già rồi, sinh – lão – bệnh – tử là chuyện thường tình, em học cách chấp .”
Từng lời từng chữ của anh ta như những mũi kim tẩm độc bọc đường, đâm sâu vào máu thịt tôi.
Tôi nghẹn giọng: “Tấm lòng đó, quá.”
“Thẩm Vị, em đừng được voi đòi tiên.”
“Dạo này công ty tôi cũng kẹt vốn.”
Ngay lúc đó, giọng một người phụ nữ nhàng chen vào đầu dây bên kia:
“Anh à, em còn muốn cái túi Birkin kia nữa mà ~”
“Được, anh cho em.”
Lương lập tức đổi giọng, dịu dàng đến mức như có thể tan chảy tay người ta.
Tôi cúp máy.
Không khóc.
Không hét.
im lặng cúi đầu, chằm chằm chiếc nhẫn kim cương ba carat ngón áp út tay trái.
“Trái tim bốc cháy” – món quà kỷ niệm một năm anh tặng tôi, giá ba mươi vạn.
Anh từng nói:
“ là tình yêu duy nhất anh dành cho em.”
Tôi mở ứng dụng giao dịch đồ cũ điện thoại.
Chụp hình. Tải lên.
Tiêu đề:
“Tấm lòng của bạn trai cũ – 9 9, bao ship.”
Khi ngón tay lướt qua mặt của nhẫn, chạm vào một đường vân khắc mờ quen thuộc.
Giọng ông nội tôi như vọng lại bên tai:
“Vị Vị, là dấu của ‘Thanh Hòa’, là tâm huyết của mấy đời nhà họ Thẩm. Cũng là tín cầu cứu cùng. Nếu đến đường cùng, hãy người hiểu nó thấy.”
Tôi đánh cược – đời này, vẫn còn người nhớ được dấu đó.
Chi tiết sản phẩm:
Đã đeo một năm, giữ gìn 99%, mới như tình yêu của anh .
2.
Món hàng vừa được đăng tới một phút đã bị “quét” sạch.
Ngay sau đó, điện thoại của Lương gọi tới, tiếng gào thét gần như muốn xé rách màng nhĩ tôi.
“Thẩm Vị, em điên rồi à? Em có cái nhẫn đó bao nhiêu tiền không? Em đem bán với giá 9 9?”
“Chẳng đó là giá trị tấm lòng của anh sao?”
“–!”
Anh ta nghẹn lời vì tức, tiếng thở phì phò như một chiếc ống bễ rách sắp nổ tung.
“Em làm ầm ĩ lên thế này, chẳng cũng vì tiền à? Được, cần gỡ bài đăng xuống, anh cho em 200.000 !”
Tôi cánh cửa phòng ICU đóng chặt, giọng bình tĩnh đến lạ lùng:
“Không cần. Tiền của anh, tôi thấy bẩn.”
“Thẩm Vị, em đừng có mà hối hận!”
Tôi cúp máy. Không do dự.
đầy một phút sau, một tài khoản lạ kết bạn với tôi, ghi chú là:
“Người nhẫn.”
Sau khi tôi đồng ý, đối phương gửi ngay một ảnh chụp màn hình – chính là trang rao bán nhẫn của tôi.
“Xin chào, tôi đã chiếc nhẫn. Giao dịch thế nào?”
Tôi gửi địa bệnh viện:
“Bệnh viện Nhân dân số 1, khu điều trị nội trú A, cửa ICU. Anh đến tìm tôi.”
Đối phương nhắn đúng một chữ:
“Được.”
Mỗi một giây chờ đợi, như bị đè lên chảo dầu sôi mà trở mình.
Tôi không người đó là ai.
Nhưng tôi rõ:
là hi vọng cùng của tôi.
Khoảnh khắc tôi treo chiếc nhẫn lên chợ đồ cũ, không đơn thuần là rao bán một món trang sức.
Mà là phát đi tín cầu cứu cùng, gửi đến một thế giới mà tôi từng cố quên.
Một thế giới mà ông nội tôi đã dùng cả đời bảo vệ.
“ là quân cờ cùng,” ông từng nói,
“khi cháu bị đẩy vào bước đường cùng, nếu còn một người đời này nhớ được ‘Thanh Hòa’, thì người đó sẽ kéo cháu ra khỏi vực thẳm.”
Tôi không còn mất.
Tôi cược.
Nửa tiếng sau, một người đàn ông mặc vest chỉnh tề, đeo kính gọng vàng xuất hiện mặt tôi.
Anh ta trông khoảng hơn ba mươi tuổi, dáng vẻ nho nhã, lịch thiệp, nhưng ánh mắt sắc lạnh đến mức khiến người ta không dám xem .
Phía sau là hai người vệ sĩ đứng thẳng lưng, khí thế nghiêm nghị, rõ ràng đã được huấn luyện chuyên nghiệp.
“ Thẩm?” Anh ta xác .
Tôi gật đầu, tháo chiếc nhẫn khỏi tay, đặt vào chiếc hộp nhung mà anh ta đưa tới.
Anh lấy, không hề liếc viên kim cương, mà lập tức lật phần của nhẫn ra, ánh mắt quét qua vòng vân khắc bên .
Khi thấy được ký , ánh mắt anh lóe lên vẻ hiểu rõ điều đó.
Sau khi xác , anh quay đầu nói với một vệ sĩ phía sau:
“Đưa cho .”
Người vệ sĩ lập tức trao cho tôi một chiếc vali màu đen, chắc nặng tới hơn chục ký.
“ là ?” Tôi kinh ngạc hỏi.
“Hai trăm ngàn.”
Người đàn ông đẩy gọng kính, giọng nói bình tĩnh mà trang trọng.
“Ông chủ chúng tôi là cố nhân của ông nội . Sau khi chú Lưu thấy chiếc nhẫn đăng lên, lập tức thông báo cho chúng tôi. Ông chủ nói rằng, chiếc nhẫn khắc dấu ‘Thanh Hòa’ là vật vô giá, không thể người ngoài chạm tới.”
“Chi phí phẫu thuật lần này, ông cũng đã thanh toán rồi.”
Tôi ngây người.
“Ông chủ của các anh là…?”
“Họ Tần.”
Anh ta trả lời ngắn gọn, sau đó xoay người rời đi, không nói thêm một lời dư thừa nào.
Tôi cầm chiếc vali nặng trĩu tay, chạy thẳng tới quầy thu viện phí, làm xong toàn bộ thủ tục.
Ánh mắt của y tá trưởng tôi, hối thúc lúc thành nhõm và cảm thông.
“Tiền đã đủ, chúng tôi lập tức sắp xếp ca mổ.”
Tôi quay trở lại cửa phòng ICU.
Lúc đó, chân mềm nhũn, tôi dựa vào bức tường lạnh buốt, trượt dài xuống đất, lặng lẽ ngồi bệt, không nói nên lời.
Mãi đến lúc này, những dây thần kinh căng chặt suốt mấy tiếng đồng hồ mới đột ngột buông lỏng.
Cơn sợ hãi và tủi thân bị đè nén đó ập đến như sóng lớn, nhấn chìm tôi hoàn toàn.
Điện thoại sáng màn hình — là tin nhắn Lương .
“Thẩm Vị, tôi cho em cơ hội cùng. Ngay lập tức xin lỗi tôi, tôi sẽ xem như có xảy ra.”
“Nếu không, em và mẹ em cái người nửa sống nửa chết đó, cứ chờ bị đuổi khỏi nhà đi.”
Tôi hàng chữ , bỗng bật .
Không vui.
Mà là nụ như khói — lạnh, mỏng và tuyệt vọng đến độ… không còn mất.
Tôi chụp lại ảnh màn hình khoản 200.000 “Ngài Tần”, gửi cho anh ta.
Kèm theo một câu:
“Cảm ơn 9 đồng 9 của anh. Tiền phẫu thuật, tôi đã lo đủ.”
“Chúng ta — kết thúc rồi.”
Sau đó, tôi kéo danh bạ.
Chặn. Xoá.
Không sót lại bất cứ .
Tất cả mọi liên hệ — xóa sạch, không lại dấu vết.