Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/3VcDXCRvwO

302
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
3.
Ca phẫu thuật rất thành công.
Mẹ tôi được chuyển từ ICU sang phòng bệnh thường.
Sau khi thuốc mê tan hết, bà tỉnh lại, việc đầu tiên là lấy tay tôi, khàn giọng hỏi:
“ , … ở đâu ra vậy con?”
Tôi nhẹ nhàng kéo chăn đắp lại cho bà:
“Con mượn bạn. Mẹ đừng lo, cứ dưỡng bệnh cho tốt.”
Mẹ tôi thở dài, hốc mắt đỏ hoe:
“Là mẹ liên lụy con rồi.”
“Mẹ là mẹ của con, nói gì mà liên lụy.”
Những sau đó, tôi toàn tâm toàn ý ở lại chăm sóc bà.
Lương Tấn không hề xuất hiện.
Cứ như thể anh ta đã biến mất hoàn toàn khỏi cuộc đời tôi.
Cho đến thứ năm —
Khi một kẻ không mời mà đến đã phá tan sự bình yên ngắn ngủi đó.
Chu Lan – mẹ của Lương Tấn, xuất hiện ở cửa phòng bệnh.
Bà ta mặc một Chanel lịch, tay xách túi Hermès, gót giày cao gõ từng nhịp lên nền gạch .
Phía sau là hai vệ sĩ áo đen, khí thế bức người.
Người nhà của các bệnh nhân cùng phòng đồng loạt sang, tò mò rõ rệt.
Tôi đứng dậy, giọng bình tĩnh:
“Cháu chào dì.”
Chu Lan quét mắt một vòng phòng ba giường, mắt chứa khinh bỉ, chân mày cau lại như ngửi mùi gì khó .
“Thẩm , A Tấn đâu?”
Bà ta hỏi, giọng cao ngạo xen lẫn chất vấn.
“Cháu không biết.”
“Không biết?”
Giọng bà ta lập tức vút cao:
“Hai đứa không đang sống chung sao? Nó mấy chuyện tào lao của mẹ con cô mà tức giận bỏ nhà đi, còn tắt luôn điện thoại. Bây giờ cô lại nói với tôi là không biết nó ở đâu?”
Trên giường bệnh, mẹ tôi cố gắng ngồi dậy, mặt mày nhăn nhó đau.
“Bà thông gia, bà có ý gì đây? Con gái tôi đã làm gì có lỗi với Lương Tấn?”
Mẹ tôi ngồi trên giường bệnh, giọng run run tức, nhưng vẫn cố gắng chống đỡ.
Chu Lan khẽ cười lạnh, mắt như lưỡi dao quét thẳng về phía mẹ tôi:
“Có lỗi? Cô ta bán chiếc nhẫn ba trăm nghìn mà tôi con trai tôi tặng, bán với giá chín tệ chín rẫy trên mạng, khiến nhà họ Lương chúng tôi mất hết mặt mũi! Vậy mà còn dám làm ra vẻ đáng thương?”
Bà ta bước sát tới giường, cúi người thấp xuống, giọng nói đanh lại như rót nọc độc:
“Đừng tôi là bà thông gia. Tôi chưa bao giờ thừa nhận cô ta là người trong nhà tôi.”
“Một bà già bệnh tật, không nằm yên chờ chết ở nhà mà còn kéo con gái ra ngoài tiêu sạch của bạn trai nó. Bà làm vậy có thấy hả hê không?”
Mặt mẹ tôi lập tức đỏ bừng, toàn thân run lên tức giận, giơ tay run rẩy chỉ vào bà ta:
“Bà… bà…”
“Bà gì mà bà?”
Chu Lan đứng thẳng dậy, chỉnh lại chiếc khăn choàng đắt trên vai, cười khẩy:
“Nói cho rõ nhé, nếu không con bé theo thằng Tấn suốt 5 năm, phẫu thuật của bà? Nhà tôi sẽ chẳng bỏ ra một xu!”
“Chỉ tổ tốn tài nguyên xã hội!”
Tôi lao đến, đứng chắn giữa bà ta và mẹ tôi, giọng run giận:
“Cút ra ngoài.”
Chu Lan khoanh tay, mắt mỉa mai:
“Ghê thật, lớn tiếng rồi cơ à?”
“Đừng quên, nhà cô đang ở, xe cô đang đi, gì mà chẳng mang tên con trai tôi? Cô có tư cách gì đuổi tôi?”
Bà ta cúi người sát lại, giọng khẽ nhưng lạnh như băng:
“Cô nghĩ ‘ông Tần’ không biết từ đâu chui ra đó có thể bảo vệ cô đời? Chỉ tôi mở miệng một câu, cô và mẹ cô hôm nay sẽ bị tống khỏi , lang thang ngoài đường.”
Những lời đó như một gáo nước đá hất thẳng vào mặt.
Lạnh lẽo. Nhục nhã. Căm giận.
Tôi siết chặt tay, gân xanh nổi lên trên mu bàn tay.
Bà ta không nói sai – suốt 5 năm qua, nhà tôi ở, xe tôi đi… tất đều đứng tên Lương Tấn.
Chỉ họ muốn, tôi thật sự có thể tay.
Nhưng —
Tôi mím môi, bước tới tủ đựng đồ, rút ra một bản hợp đồng tài sản mà tôi mới in sáng nay.
Tôi xoay người, mắt lạnh lẽo như băng:
“Sai rồi. nhà đã sang tên tôi sáng nay.”
“Xe tôi đã đủ mặt. Biển và giấy tờ mới, hôm qua cũng được gửi đến.”
“Còn thẻ ngân hàng mà anh ta từng đưa, tôi đã cắt bỏ và nộp lại từ hôm đầu tiên.”
Tôi từng bước tiến lại gần bà ta, mỗi một câu nói đều rành rọt, từng chữ như đinh đóng cột:
“Tôi không thiếu chỗ ở. Không thiếu xe đi. Và càng không nhục từ một gia đình không xứng đáng.”
“Bà nghĩ tôi sợ à?”
“Vậy thì mời bà thử xem — đụng vào mẹ tôi một lần nữa xem, xem ai cút khỏi nơi này trước?”
“Sợ rồi?”
Chu Lan nở một nụ cười đắc ý, như thể đã hoàn toàn quyền chủ động trong tay.
“Sợ rồi thì ngoan ngoãn đi tìm thằng Tấn về, quỳ xuống nhận sai đi. Đàn ông mà, dỗ là xong.”
mắt bà ta quét qua mẹ tôi — người đang nằm trên giường bệnh, sắc mặt bệch, môi tím tái phẫn uất.
“Còn mẹ cô,” bà ta bĩu môi, thản nhiên thốt ra từng lời độc ác:
“ phí nhà tôi sẽ tiếp. Nhưng sau khi bà ta có thể đi lại, thì về nhà tôi làm người giúp việc. Cũng coi như lại món nợ này.”
“Bà nói gì…?”
Tôi còn chưa kịp phản ứng, thì mẹ tôi đã giật nảy người.
Cơn giận dữ khiến bà không thở nổi, mắt trợn ngược, rồi ngất lịm ngay trên giường.
“Mẹ!”
Tôi hét lên thất , vội vàng ấn mạnh nút báo động ở đầu giường.
Cửa bật mở, bác sĩ và y tá lao vào.
Trong chớp mắt, phòng bệnh biến thành một trận hỗn loạn.
Chu Lan bị cảnh tượng làm cho sững sờ một thoáng, nhưng vẫn không ngậm miệng:
“Giả vờ gì chứ, mới bị nói vài câu mà như vàng như ngọc …”
“Bà Chu.”
Y tá trưởng bước đến, nhận ra thân phận của bà ta, nhưng sắc mặt đã hoàn toàn lạnh xuống:
“Bệnh nhân mới ổn định, không nổi bất kỳ kích thích nào nữa. Mời bà lập tức rời khỏi phòng bệnh.”
Bị đuổi thẳng mặt, Chu Lan xấu hổ đến mức mặt mày vặn vẹo, hung hăng liếc tôi một :
“Thẩm , tôi cho cô ba . Không tìm được A Tấn, hậu quả tự .”
Nói xong, bà ta quay gót bỏ đi, giày cao gót nện xuống sàn như tiếng rít chói tai.
—
Bác sĩ kiểm tra xong, tiêm thuốc an thần, mẹ tôi mới dần dần chìm vào giấc ngủ sâu.
“Tình trạng của bác rất không ổn.”
bác sĩ nghiêm túc tôi:
“Nếu bà bị kích động thêm một lần nữa, có thể sẽ dẫn đến đột quỵ não.”
Tôi đứng trước giường bệnh, gương mặt tái nhợt của mẹ mình — lòng như bị gió lạnh quét qua, lạnh buốt đến tận tim.
“Bị đuổi khỏi bệnh .”
“Đi làm giúp việc nợ.”
Những lời nói cay độc của Chu Lan cứ tua đi tua lại trong đầu tôi, như kim nhọn châm vào từng dây thần kinh.
Tôi siết chặt điện thoại.
mắt rơi vào một tên trong danh bạ — tên tôi đã suốt năm năm, nhưng chưa từng một lần.
[ thúc]
Tôi ấn nút .
Đầu bên kia chỉ đổ chuông hai tiếng.
Một giọng nói trầm ổn, lễ độ vang lên:
“Tiểu thư?”
4.
Giây phút nghe thấy hai chữ “Tiểu thư”, nước mắt tôi vỡ òa như đê bị vỡ lũ.
Năm năm rồi.
Tôi đã gần như quên mất —
Tôi không chỉ là “bạn gái của Lương Tấn”.
Tôi còn là Thẩm – cháu gái duy nhất của ông Thẩm, người đã từng giữ một đế chế mang tên Hòa.
“ thúc, là cháu.”
Tôi cố giữ cho giọng nói mình không run lên.
“Tiểu thư, cuối cùng cô cũng cho tôi rồi.”
Giọng chú mang theo chút xúc động kìm nén:
“Ngài Tần là chiến hữu thân cận năm xưa của ông cụ. Từ sau khi ông mất, ông vẫn luôn dõi theo cô. Chỉ chờ cô lên tiếng.”
“Ông đã dự liệu trước mọi tình huống, nên lập sẵn quỹ ‘ Hòa’, lại toàn quyền cho cô sử dụng.”
Tôi siết chặt điện thoại.
“Mẹ cháu đổ bệnh. Giờ .”
“Quỹ ‘ Hòa’ mà ông nội lại… giờ có thể dùng không?”
“Dĩ nhiên là được, tiểu thư. Đó là món quà trưởng thành ông lại cho cô, cô có toàn quyền điều động.”
Tôi hít sâu một hơi:
“Tốt. Giúp cháu làm ba việc.”
“Một, trích một phần quỹ, chuyển vào tài khoản của cháu ngay lập tức.”
“Hai, trong thời gian nhanh nhất, mua một hộ ngay gần bệnh Nhân dân 1, đứng tên cháu.”
“Ba—” tôi dừng lại một chút, mắt ra bầu trời xám xịt phía ngoài cửa sổ, từng từ đều vang rõ:
“Bắt đầu chuẩn bị khởi động dự án ‘Vân Thượng Điền Viên’ – Cloud Garden.”
“Cháu muốn xây dựng nó.”
Đầu dây bên kia, chú im lặng mấy giây. Rồi giọng ông nghẹn lại, kích động:
“Vâng, tiểu thư! Tôi lập tức đi làm!”
Tôi cúp máy, đưa tay lau nước mắt.
người mẹ đang ngủ thiếp đi trên giường bệnh, sắc mặt tái nhợt, tim tôi như thắt lại.
Lương Tấn. Chu Lan.
Sự nhục nhã các người ban cho tôi hôm nay —
Tôi nhất định lại đủ, vốn lẫn lời.
Trò chơi giờ mới thật sự bắt đầu.
Ba sau —
Chu Lan không đợi được cuộc cầu xin tha thứ từ tôi, mà lại nhận được một bức thư từ văn phòng luật sư.
Nội dung rất đơn giản, chỉ có một yêu cầu duy nhất:
Yêu cầu bà lập tức dọn khỏi penthouse tầng cao nhất thuộc tòa nhà “Vân Đỉnh Một”.
hộ đó — năm xưa là do Lương Tấn mua phô trương thế, dùng làm “lễ vật hiếu kính cha mẹ”, giấy tờ nhà đứng tên Chu Lan.
Nhưng bây giờ —
Toàn tòa nhà “Vân Đỉnh Một” đã là tài sản của tôi.
Tất … là nhờ vào tốc độ hành động cực nhanh của chú .
Sau khi quỹ Hòa được kích hoạt, chú không chỉ chi toàn phí và chi phí phục hồi cho mẹ tôi, mà còn trực tiếp đứng tên tôi, mua lại toàn cổ phần của công ty bất động sản đang quyền sở hữu Vân Đỉnh Một.
Kết quả:
Tôi – chính là chủ sở hữu hợp pháp của tòa nhà.
Mà Chu Lan – chỉ là người “được ở tạm”.
Nói ra:
Tôi trở thành chủ nhà của chính bà ta.
—
Lúc nhận thư, Chu Lan đang nhàn nhã ngồi uống trà chiều cùng vài quý bà giới thượng .
Bà ta liếc qua nội dung thư, chẳng mấy tâm, cười lạnh một tiếng rồi vứt lên bàn:
“Lại trò lừa đảo nào đó. Ai rảnh đi gạt tôi?”
Nhưng bà Vương – nổi tiếng mắt nhanh – cầm lên đọc kỹ, rồi sắc mặt đại biến:
“Trời ơi! Đây là thư thông báo chuyển nhượng quyền sở hữu Vân Đỉnh Một! Ghi rõ là toàn tòa nhà đã đổi chủ!”
Sắc mặt Chu Lan lập tức tái mét.
“Sao có thể được? Nhà đó đứng tên tôi mà!”
Bà ta cố gắng giữ thể diện, nhưng tiếng nói đã bắt đầu run lên.
Một quý bà khác lạnh nhạt lên tiếng, giọng ý mỉa mai:
“Trên giấy mực đen ghi rõ ràng, chủ mới yêu cầu bà dọn đi trong ba đấy.”
Không khí trong phòng trà như đông cứng lại.
Mọi mắt trước đây từng tâng bốc, giờ hóa thành những tia châm chọc và khoái chí.
Tán tụng đã tắt tiếng. Giễu cợt mới là vĩnh viễn.
Chu Lan ngồi đó, mặt bệch, tay chặt lá thư, cơ thể run lên phẫn nộ.
Nhưng không ai đứng về phía bà ta nữa.
Chu Lan cuối cùng cũng không nhịn nổi nữa.
Bà ta lao ra khỏi phòng trà, đi giật mạnh điện thoại ra .
Giọng nói bén nhọn vang lên như mũi dao chọc thẳng vào màng nhĩ tôi:
“Thẩm , cô giở trò gì vậy? Cô lấy đâu ra mà mua ‘Vân Đỉnh Một’?!”
Tôi đang cúi người trong khu vườn kính của hộ mới.
Một mầm cà chua nhỏ chồi lên, còn đọng chút sương sớm, tôi từ tốn tưới nước cho nó.
“Chuyện đó… bà không quan tâm.”
Tôi đáp, giọng đều đều như đang nói chuyện thời tiết.
“Bà chỉ nhớ — trong ba tới, dọn khỏi đó là được.”
“Cô nằm mơ đi!”
Chu Lan gào lên,
“Nhà đó đứng tên tôi! Cô lấy gì đuổi tôi ra ngoài?!”
Tôi đặt bình tưới xuống, cởi găng tay, cười khẽ:
“Dựa vào việc toàn tòa nhà, kể penthouse bà đang ở — bây giờ là của tôi.”
“Bà Chu, nếu bà không phối hợp, tôi chỉ có thể nhờ pháp luật can thiệp.”
“Lúc đó… có lẽ không còn mặt mũi nào giữ đâu.”
Điện thoại im bặt.
Sự im lặng , không nhường nhịn — mà là tức đến nỗi không nói được câu nào.
Sau đó, đúng như tôi dự đoán, là một tràng rủa xả điên loạn vọng ra từ đầu dây bên kia.
Tiếng gào, tiếng mắng, tiếng thóa mạ.
Tôi chẳng buồn nghe thêm.
Bấm tắt.
Dứt khoát. Không dư lời.