Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/3LGNKWF6sC
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
11
Cô ta buộc tóc đuôi ngựa cao, gương mặt trang điểm kiểu “mộc nhưng không mộc”.
Còn tôi thì ngáp dài, đi dép lê, mặc bộ đồ ngủ in gấu nhỏ, mặt chưa rửa.
Tôi co chân lại, xấu hổ chào một tiếng.
Đồng Nam Nam cười thân thiện: “Cậu cũng đến ăn sáng à.”
Tôi ậm ừ gật đầu.
Cô ta lại hỏi: “Nghe nói cậu chia tay với Diệp Càn rồi hả?”
Tôi lại gật đầu.
“Vậy… tớ có thể theo đuổi anh ấy không?”
Tôi bắt đầu thấy bực: “Chuyện của cậu, liên quan gì đến tôi?”
“Không phải cậu từng nói cậu và Tiểu Phàm chưa chia tay sao? Về sau đừng lấy cớ đó để từ chối tớ nữa nha.”
Đồng Nam Nam bỗng nói vọng ra sau.
Tôi quay đầu lại nhìn — là Diệp Càn.
Bình thường thấy tôi anh ấy sẽ cười ngay.
Nhưng hôm nay ánh mắt cúi xuống, cả người như phủ một lớp u ám.
Tôi định nói gì đó, nhưng chẳng câu nào thấy hợp để nói cả.
Đồng Nam Nam theo đuổi người mình thích một cách đường đường chính chính, tôi thực sự khâm phục.
Cùng là chia tay.
Diệp Càn thì “chuyển tiếp” ngay lập tức.
Còn tôi thì sao?
Chẳng có gì cả.
Chỉ có một bụng ấm ức, tức đến phát ngộp.
Tôi chỉ biết thở dài — đúng là mỗi người một số mệnh!
Giọng Đồng Nam Nam lại vang lên, chua chát như muối sát vết thương:
“Tiểu Phàm, cậu sẽ chúc phúc cho bọn tớ chứ?”
Tôi không dám nhìn Diệp Càn, xách bánh bao quay người bước đi.
Một cơn gió bất ngờ ập đến sau lưng.
Tôi quay đầu lại theo phản xạ —
Diệp Càn lao đến, ôm chầm lấy tôi thật chặt.
Còn Đồng Nam Nam, gương mặt sững sờ không tin nổi.
Tôi vỗ mạnh lưng Diệp Càn một cách cường điệu: “Anh ơi, lâu quá không gặp nha!”
Cố hết sức để tỏ ra như chỉ là anh em đơn thuần, không có gì hết.
Thấy không? Tôi tốt biết bao, còn sợ người trong tin đồn của anh hiểu lầm nữa kìa.
Cái này đáng được trao giải “Người yêu cũ tốt nhất năm” đấy chứ.
“Anh à, anh…”
“Anh không nhớ nhà mình có người họ hàng như em.”
“Diệp Càn, anh…”
“Em còn nhớ tên anh là Diệp Càn, thật đúng là vinh hạnh ba kiếp của anh!”
Diệp Càn hít sâu một hơi, kéo tôi lại gần một chút.
Hai tay đặt lên vai tôi.
Lúc này tôi mới thấy rõ — tuy anh vẫn đẹp trai như trước, nhưng mắt đã hoe đỏ, tinh thần trông không ổn lắm.
“Tịch Như Phàm!”
Anh gọi tên tôi.
“Có mặt!”
“Sao em không bắt máy điện thoại của anh?”
Anh hỏi chuyện hồi tôi đi dạy tình nguyện.
“Tín hiệu kém.”
“Vậy lúc em về, sao không liên lạc với anh?”
Tôi không trả lời được. Dù gì tôi cũng là người sai.
Diệp Càn lại hít sâu một hơi.
“Chúng ta chưa hề chia tay. Anh chưa đồng ý, cũng sẽ không đồng ý.”
Tôi trả lời: “Không cần anh đồng ý, em đơn phương chia tay cũng đủ rồi.”
Anh tức đến mức bóp mũi tôi, tôi không thở nổi, theo phản xạ hé miệng ra, anh liền cúi đầu hôn tôi.
Cái này quá ư là… thủ đoạn lưu manh!
Tôi liền cấu eo anh, cấu luôn cả cơ bụng.
Nói trước nhé, không phải trả thù đâu, đơn thuần chỉ là… cơ bụng tám múi này xịn quá!
Ánh mắt anh nhìn tôi sâu thẳm, giọng trầm khàn:
“Là anh sai. Mắt anh có vấn đề, không nhìn ra cảm xúc tinh tế của em.
Tai anh điếc, không nghe thấy lời bàn tán của người khác.
Miệng anh câm, không nói được lời dễ nghe.
Tay chân anh vụng về, không biết chủ động ôm em.
Anh thích em, nhưng chưa từng nói rõ.
Anh tôn trọng em, nhưng quên rằng phía sau anh còn có một đám người.
Anh không rời bỏ em được, nên mới cố tình tạo vô số lần ‘vô tình gặp gỡ’…
…mà chưa từng dám mở miệng nói một câu.”
“Anh học được cách gắp thú bông rồi, có thể lấp đầy giường em.
Anh không lơ là tập luyện, cơ bụng tám múi vẫn đủ tám.”
Lần đầu tiên, Diệp Càn nói nhiều đến thế.
Mỗi câu như nặng cả ngàn cân, đập mạnh vào lòng tôi.
Tôi sắp khóc đến nơi, nghe đến cuối lại bật cười thành tiếng, còn phì ra bong bóng mũi.
Tôi có quá nhiều điều muốn nói…
Nhưng không biết nên bắt đầu từ đâu. Cả đầu óc rối như mớ bòng bong.
“Anh không thấy em rất phiền sao?” Tôi hỏi.
Diệp Càn lắc đầu.
Tôi lại hỏi: “Yêu em rồi, dễ mất bạn bè. Vậy anh vẫn chịu được à?”
Khóe mắt anh cong cong, nụ cười dịu dàng lan khắp khuôn mặt.
“Vậy nếu bây giờ bạn bè không còn, bạn gái cũng mất, chẳng phải anh còn thảm hơn à?”
Anh ôm tôi vào lòng, cố tình dùng giọng nói khẽ khàng, lười biếng, trầm khàn, đầy quyến rũ thì thầm bên tai:
“Bé cưng, thương anh chút đi… Lớn tuổi thế này rồi mà vẫn chưa có bạn gái…”
Tôi giả vờ kiêu, không thèm để ý.
Anh liền nắm lấy tay tôi, đung đưa qua lại, cứ thế mà đung đưa mãi.
Ánh mắt anh sâu hút như biển, khiến người ta muốn chìm đắm mãi không rời.
Diệp Càn đăng ảnh công khai lên vòng bạn bè — là tấm bóng hai đứa tôi dắt tay đi dạo ở sân trường.
Anh tôi bình luận bên dưới: “Anh rể, cầu xin truyền cho tôi chút kinh nghiệm, đang online chờ gấp.”
Diệp Càn trả lời: “Anh rể à, tự ngộ đi.”