Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/BJ0pmS2Jg

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 2

Một cú đập mạnh nữa —

Cánh cửa nứt toạc một đường ở giữa.

Tôi nhìn qua khe nứt thấy đôi mắt đỏ au của hắn đang tham lam nhìn vào.

Dạ dày tôi co thắt dữ dội, bánh mì vừa ăn xong muốn nôn ra.

“Tiểu Nhiễm à… Mẹ con hôm nay chắc lại không có nhà đúng không? Mở cửa đi, chú vào chơi với con.”

“Cút đi!” Tôi run rẩy hét lên, “Tôi gọi công an bây giờ đấy!”

Tiếng bước chân từ từ xa dần.

Tôi ngồi bệt xuống đất, kiệt sức.

Tay run rẩy nhặt lại chiếc điện thoại đã nứt màn hình.

Ngón tay không kìm được lại nhấn vào liên kết quen thuộc.

Màn hình lại chia đôi một cách tàn nhẫn.

Bên trái là thực tại của tôi:

Ánh nến yếu ớt, mặt đất đầy bụi bặm và chiếc bánh mì nhân đậu đỏ lấm lem.

Cùng đôi tay tôi đang run run.

Bên phải là thế giới của họ:

Bàn ăn trong biệt thự rộng rãi,

Trước mặt em trai là chiếc bánh kem ba tầng.

Ba mẹ đang cùng hát mừng sinh nhật.

Một khung hình ấm áp, tươi sáng.

Một khung hình lạnh lẽo, u ám.

Cùng là sinh nhật,

Họ bên con trai…

Còn tôi — là đứa bị họ bỏ rơi.

Tôi bỗng bật cười.

Cười rồi… khóe mắt cay xè, dòng nước nóng trào ra không kiểm soát.

Châm biếm biết bao.

Cùng một ngày sinh nhật,

Nó được chúc tụng thổi nến…

Tôi thì bị quấy rối trong bóng tối, cắn bánh mì mốc.

Bình luận lại nổ ra rôm rả:

“Chị gái vẫn chưa biết tên nghiện rượu là do ba cô ta sắp đặt.”

“Cái tên đó là diễn viên? Cái kịch bản này tàn nhẫn quá rồi.”

“Ngày nào cũng đến đúng giờ, còn đúng giờ hơn cả phim truyền hình.”

“Cha mẹ kiểu gì vậy? Đối xử với con gái mình như thế?”

Một dòng bình luận vàng lấp lánh chói mắt:

“Tiến độ cải tạo: 92% — sắp hoàn thành.”

Người gửi: Chuyên gia chỉnh sửa hành vi.

Ngay sau đó, chủ livestream đích thân lên tiếng:

“Tất cả đều là vì tốt cho con bé. Phải để nó chịu khổ thì mới biết trân trọng cuộc sống.”

“Chúng tôi bỏ tiền mời biên kịch chuyên nghiệp thiết kế kịch bản. Mỗi chi tiết đều được tính toán cẩn thận.”

“Mấy người biết gì? Bây giờ để nó chịu ấm ức, sau này mới biết quý trọng. Khi nào nó hoàn toàn hối lỗi, chúng tôi sẽ đón nó về nhà và bù đắp đầy đủ.”

Bình luận sôi trào:

“Trời đất, cha mẹ kiểu này đúng là thần tiên!”

“Cảm động quá, có tâm ghê!”

“Sau này chị gái nhất định sẽ cảm ơn họ!”

Tôi siết chặt điện thoại.

Khóe mắt đỏ bừng.

Bù đắp?

Hai nghìn ngày đêm đầy tổn thương thì lấy gì để bù đắp?

Sáng hôm sau, tôi lê thân xác mệt mỏi đến lớp.

Cô chủ nhiệm Lý gọi tôi:

“Bạch Nhiễm, đến phòng giáo viên một chút.”

Tôi đi theo, lòng thấp thỏm đoán —

Không biết lần này ba mẹ lại dựng cho tôi màn kịch gì nữa?

Nhưng Lý cô chỉ nhẹ nhàng đưa cho tôi một tờ giấy,

Miệng nở một nụ cười hiếm thấy:

“Chúc mừng em, được tuyển thẳng vào khoa Toán Đại học Thanh Bắc.”

Tôi ngây người, siết chặt tờ giấy trong tay.

Chắc hẳn “Cô bé lọ lem đỗ vào trường danh tiếng” sẽ rất được yêu thích trong livestream.

“Đây là suất tuyển thẳng sớm, cả nước chỉ có 5 người.”

Cô Lý giải thích:

“Yêu cầu là ba lần đạt giải nhất kỳ thi Toán Olympic. Em là người duy nhất trong trường đạt điều kiện.”

Tôi cúi đầu nhìn giấy báo trúng tuyển.

Chữ đen rõ ràng trên nền trắng.

Không thể giả, không thể cắt ghép.

“Bạn học Bạch Nhiễm, sau quá trình xét duyệt, em đã chính thức được tuyển thẳng vào Khoa Toán, Đại học Thanh Bắc.”

Cô Lý nở nụ cười hiếm hoi, đầy nhẹ nhõm và trìu mến.

“Thầy cô biết hoàn cảnh gia đình em khó khăn, nhưng phòng tuyển sinh đặc biệt nhấn mạnh: học phí được miễn toàn bộ, còn có trợ cấp sinh hoạt.”

Tôi ngẩng đầu lên, gần như không tin nổi:

“Thưa cô… chuyện này… thật sự không phải là…”

Thật sự không phải là một phần trong “kịch bản” do bố mẹ tôi sắp đặt?

Cô Lý bất ngờ nắm lấy bàn tay đầy vết nứt vì lạnh của tôi, nói dịu dàng:

“Ngốc à, cần cô giúp gọi lên phòng tuyển sinh xác nhận không?”

Tôi cắn răng, cố chấp gật đầu.

Cô Lý gọi điện ngay tại chỗ, số điện thoại có thể tra được công khai trên toàn quốc.

Khi được xác nhận, tôi mới khẽ thở phào nhẹ nhõm.

Không phải một phần của trò chơi.

Không phải một cú lừa nữa.

Không phải chiêu trò gì hết.

Là thật.

Là tôi.

Là nỗ lực của chính tôi.

Cô giáo chủ nhiệm nhẹ nhàng vỗ vai tôi.

“Giờ thì yên tâm rồi chứ?”

Tôi bước ra khỏi văn phòng, nhanh chóng lôi điện thoại ra, mở vào phòng livestream quen thuộc.

Màn hình đen thui.

Tôi hít một hơi thật sâu.

Cuối cùng, tôi có thể rời khỏi nơi này.

Trong cặp tôi, giấy báo trúng tuyển nằm lặng lẽ.

Nó là tấm vé thông hành đến tự do.

Là con đường duy nhất để tôi trốn thoát.

Khỏi cái gọi là “gia đình”.

Khỏi cái thế giới bị gắn camera rình rập từng hơi thở.

Khỏi những lời thoại giả tạo và những ánh mắt nhìn tôi như trò tiêu khiển.

Bảy năm qua, tôi sống một mình.

Sau này cũng sẽ như vậy.

Tôi nhớ lại dòng bình luận vàng hôm qua của “bố tôi” trong livestream:

“Dù cải tạo có thành công hay không, sau kỳ thi sẽ đón con bé về nhà.”

Nhà ư?

Không phải.

Chỉ là một phim trường.

Mỗi góc đều có camera.

Mỗi lời nói yêu thương đều có kịch bản.

Mỗi nụ cười đều là đạo cụ của một trò chơi độc ác.

Lừa dối à? Tôi cũng biết lừa.

Hôm nay, bố tôi đến trường.

Tôi tưởng ông ta đến tìm mình, hoảng loạn trốn tránh.

Kết quả?

Ông ta lướt ngang qua tôi như thể không hề quen biết.

Tôi thở phào.

Không phải tìm tôi.

Sau đó, cả trường xôn xao.

“Nghe chưa? Có người định dùng tiền để mua suất tuyển thẳng vào Thanh Bắc năm nay đấy!”

“Thật không? Mấy suất đó đều được công bố công khai rồi mà?”

“Nghe bảo tên đó đột nhập vào phòng hiệu trưởng luôn, ngông nghênh cực!”

“Cười xỉu, bây giờ toàn bộ hồ sơ bảo lưu đều đăng trên web trường với hình thẻ đầy đủ, tưởng còn sống ở hai chục năm trước à?”

Những học sinh ưu tú cười vang đầy khoái chí.

Tôi ôm tập bài vở, cúi đầu bước qua đám đông đang bàn tán.

Họ không biết, người được tuyển thẳng chính là tôi.

Là tôi — người thức đêm học bài không ngơi nghỉ.

Là tôi — người dậy từ tinh mơ đến lớp ôn bài.

Là tôi — người dùng ba năm khổ luyện đổi lấy một suất duy nhất.

Và giờ, bố tôi lại cầm một tờ chi phiếu, muốn dùng tiền nghiền nát lối thoát duy nhất tôi có thể nắm lấy.

Tại hội nghị giao lưu các trường trọng điểm trong thành phố, tôi tham dự với tư cách đại diện khối.

Tiết mục đầu tiên, như thường lệ, là bài phát biểu của học sinh xuất sắc đến từ trường quốc tế.

“Xin mời bạn học Bạch Nham, đại diện bộ phận quốc tế chia sẻ kinh nghiệm học tập.”

Vừa nghe xong, dưới hội trường đã rì rầm bàn tán.

Tôi nghe thấy mấy nữ sinh phía sau thì thầm đầy hâm mộ:

“Trời ơi, Bạch Nham đẹp trai quá!”

“Nghe nói biệt thự nhà anh ấy còn to hơn trường mình…”

“Cái đồng hồ trên tay anh ấy đủ mua cả căn hộ đấy!”

Tôi đưa tay khẽ nắm lấy vạt áo đồng phục —

Chiếc áo đã sờn vải, phai màu vì giặt quá nhiều lần.

Cùng là con của họ, Bạch Nham như một khối ngọc được mài dũa tỉ mỉ, còn tôi chỉ là mảnh đá bụi bặm nằm lặng lẽ nơi góc khuất.

Tôi và cậu ta là song sinh long phượng,

từng có tới chín phần giống nhau.

Giờ mà đứng cạnh nhau, chắc chẳng ai tin chúng tôi có quan hệ huyết thống.

Cậu ta mặc đồng phục thiết kế riêng, vừa vặn đến từng centimet, còn tôi chỉ là cái giá treo chiếc áo cũ bạc màu, dáng người gầy guộc như cây giá sống thiếu dinh dưỡng.

Bạch Nham, cuộc đời cậu ấy là một bức họa được dát vàng.

Còn tôi là nhành cỏ dại bên rìa, sống sót nhờ chịu đựng.

“Nghe nói Bạch Nham học dở lắm, lên phát biểu được là nhờ có tiền đấy. Có tiền là được hết.”

Tôi nghe ai đó thì thầm như thế.

Trên sân khấu, Bạch Nham vẫn tự tin thuyết trình “hành trình thành công” của mình.

Dưới hàng ghế khách mời, tôi thấy ba mẹ.

Họ cầm điện thoại, vui vẻ ghi lại từng khoảnh khắc của cậu ta.

Người thật lòng thương yêu sẽ muốn lưu giữ từng giây phút của bạn.

Người thực sự quan tâm sẽ luôn trân trọng từng chút hiện diện của bạn.

Mà suốt mấy năm qua, chỗ trống dành cho chữ ký phụ huynh trong các buổi họp phụ huynh của tôi… luôn luôn bỏ trống.

Tim tôi chợt nhói lên.

Để tránh ánh mắt của họ, tôi chủ động từ chối cơ hội phát biểu.

Tan hội, tôi cố tình nấn ná lại sau cùng.

Nhưng khi vừa rẽ vào hành lang, tôi bị Bạch Nham và ba tên nam sinh nhuộm tóc vàng chặn lại.

“Chị gái.”

Cậu ta gọi ngọt như rót mật, nắm lấy tay tôi, gần như kéo lê tôi vào nhà vệ sinh nam, khóa cửa lại.

Tôi sợ đến toát mồ hôi lạnh, giọng run rẩy:

“Bạch Nham, em định làm gì?! Chị là chị gái của em!”

Tôi hét lên, hy vọng có ai nghe thấy —

Nhưng không. Không một tiếng đáp.

Bạch Nham tiến lại gần, chậm rãi, từng bước một.

Tôi lùi từng bước, từng bước.

“Đừng gọi nữa, yên tâm đi, hôm nay không ai tới cứu chị đâu. Camera ở đây mới ‘vô tình’ bị hỏng đấy.”

“Chị không phải học sinh ưu tú sao? Sao không lên phát biểu? Vì bài phát biểu của em, ba đã bỏ ra cả chục vạn.”

“Bạch Nhiễm, chị thật sự nghĩ thi xong ba mẹ sẽ đón chị về từ cái tầng hầm đó sao?”

“Tôi nói cho chị biết, chỉ cần tôi còn ở đây một ngày, họ sẽ không bao giờ đón chị về!”

“Loại người như chị, nên sống mãi trong cái hầm tối đó — mục rữa, thối rữa, bị người ta theo dõi, bị thiên hạ cười nhạo, đó mới là chỗ của chị!”

Bảy năm trước, chính cậu ta khóc lóc trước mặt bố mẹ, tố tôi bắt nạt.

Giả vờ vấp ngã, rồi vu cho tôi đẩy xuống cầu thang.

Tôi đến tận bây giờ vẫn không hiểu.

Tùy chỉnh
Danh sách chương