Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/1BBY1Vrf56
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Vì sao…
Cậu ta lại hận tôi đến mức đó?
Nhưng rõ ràng, Bạch Nham vẫn chưa thấy đủ.
Hắn giơ tay ra hiệu cho ba tên tóc vàng phía sau.
Cả bọn lập tức hiểu ý, cười gằn rồi xông tới, bắt đầu xé áo tôi.
Còn hắn thì rút điện thoại ra, chĩa thẳng vào tôi, bắt đầu quay phim.
“Dáng người thế này mà giấu kỹ quá thì phí quá nhỉ.”
“Ba mẹ chẳng thèm quan tâm sống chết của mày đâu. Đừng mơ có ai đến cứu.”
Hắn quay đầu, nhướng cằm về phía bọn con trai, giọng điệu vừa vô lại vừa tàn độc:
“Các ông anh, livestream hôm qua chắc còn chưa đủ đã?
Hôm nay cho mấy người tự mình ra tay, livestream trực tiếp luôn.”
Hắn cười ngạo nghễ, ba tên tóc vàng càng thêm hứng khởi, ra sức giật áo tôi, vừa cười vừa buông lời thô tục.
Tôi điên cuồng vùng vẫy, giọng nói run lên vì tức giận lẫn sợ hãi:
“Bạch Nham! Mày dám quay tao sẽ báo công an! Tao sẽ tố cáo hết bọn mày!”
Nhưng những lời đó chỉ đổi lại tiếng cười khinh khỉnh từ cả đám.
“Cô mà dám báo cảnh sát, tôi sẽ đăng video này lên livestream.
Cho cả thiên hạ thấy cái mặt dâm đãng của cô!”
Hắn lấy điện thoại gõ vào mặt tôi.
“Ngoan một chút. Nể tình chị em, tôi để cô giữ lại chút thể diện.”
Tôi không biết đã qua bao lâu, khi chúng đi rồi, tôi chỉ còn lại bộ nội y dính sát vào người.
Tôi ôm chặt lấy chính mình, co rúm dưới sàn nhà vệ sinh.
Trong đầu vang vọng:
Cứ cười đi… Nhưng rồi sẽ đến lượt tao.
Cuối tuần, mẹ tôi cuối cùng cũng về.
Tay xách theo không ít đồ ăn.
“Tiểu Nhiễm, mẹ vừa nhận lương, mua cho con mấy thứ ngon nè~”
Bà lấy ra một đống snack, nhìn là biết hàng nhập khẩu, chắc là đồ dư từ biệt thự, Bạch Nham không thèm ăn.
Mẹ xé bao chocolate, nhét vào tay tôi:
“Ăn đi, đều là mẹ mua cho con cả đấy.”
Tôi cắn một miếng.
Đắng.
Tôi ngước lên nhìn ánh mắt đầy chờ mong của mẹ, cố nặn ra một câu giả dối:
“Ngon… ngọt lắm.”
Ngay khi vừa nói xong, mẹ đột nhiên lấy tay che mặt, bật khóc:
“Tiểu Nhiễm à… sau này mẹ không thể chăm con được nữa rồi…
Mẹ… bị ung thư rồi… sống không bao lâu nữa đâu…”
Ung thư?! Không thể nào.
Tôi còn chưa kịp phản ứng, mẹ đã kéo tay tôi, thao thao bất tuyệt:
“Tiểu Nhiễm, sau này con phải tự biết chăm lo cho mình nhé.”
“Mẹ còn ít tiền… là tất cả những gì mẹ còn lại… cho con hết đó…”
Tôi cầm lấy phong bì mỏng dính.
So với trước đây mẹ cho còn ít hơn.
Tôi nắm chặt tay mẹ, mắt đỏ hoe:
“Mẹ! Ngày mai con sẽ nghỉ học đi làm! Con nhất định kiếm tiền cứu mẹ, không để mẹ chết đâu!”
Ánh mắt mẹ thoáng tránh né.
“Con đúng là con gái ngoan của mẹ… nhưng bác sĩ bảo, bệnh mẹ phải tốn đến mấy chục ngàn…”
Tôi lôi từ dưới gối ra cái hộp sắt.
Đổ ra tất cả tiền xu mà tôi tích góp suốt nửa năm.
Tiếng tiền lách cách vang vọng trong căn tầng hầm.
“Mẹ, đây là tất cả tiền con có. Mẹ cầm lấy trước, đi chữa bệnh đi.”
Mẹ cảm động phát khóc.
“Tiểu Nhiễm à… mẹ không uổng công yêu thương con…”
Tối đó, bà thật sự ngủ lại tầng hầm.
Vì lừa tôi… đúng là cố hết sức.
Tôi nhìn bà trằn trọc cả đêm vì không quen ngủ chỗ này.
Thật là… đáng thương nhỉ.
Sáng hôm sau tỉnh dậy, mẹ đã biến mất.
Chỉ để lại một mảnh giấy:
“Tiểu Nhiễm, mẹ đi khám bệnh rồi. Khi nào có tiền, nhớ gọi cho mẹ.”
Tôi lập tức mở lại livestream tối qua.
Trong phần bình luận, có người nói:
“Trời đất, bệnh ung thư mà cũng lấy tiền của con mình? Vậy thì một đứa trẻ phải sống sao đây?”
Rồi tiếng bố tôi vang lên trong phần âm thanh:
“Đây là thử thách cuối cùng. Qua được thì quá trình ‘cải tạo’ coi như xong.
Phải cho nó va vấp mới rèn luyện được bản lĩnh chứ.”
Tôi nghe giọng bố, lạnh lùng, dối trá.
Tim tôi không còn chút gì gọi là lưu luyến.
Từ khi biết mình bị livestream, tôi nghỉ việc ở tiệm tiện lợi, cũng không dám quay về căn tầng hầm đầy camera đó nữa.
Ban ngày tôi ở lại trường đến tận lúc trực nhật viên khóa cửa.
Tối thì đi làm thêm liên tục: tiệm ăn nhanh, dạy kèm, dọn dẹp.
Dù phải ngồi xổm bên bụi cây đọc sách dưới ánh đèn đường, tôi cũng không bao giờ quay về cái hầm đó sớm.
Rồi điện thoại sáng màn hình.
Thông báo mới từ kênh livestream quen thuộc:
“Vào ngày thi, chúng tôi sẽ livestream cảnh đón chị gái về nhà!
Cuối cùng quá trình cải tạo cũng đi đến hồi kết!
Mọi người nhớ gửi lời chúc nha~ Một bông hoa, một lon bia, tất cả đều là tấm lòng đó!”
Bình luận bên dưới:
“Tranh thủ xem cái cảnh chị biết nhà không hề nghèo, mà mình bị ‘nuôi nghèo’ suốt 7 năm. Phản ứng chắc thú vị lắm.”
“Cô ta chắc khóc lóc ngay tại trận quá. Đang khổ cực thế mà đùng cái thành con nhà giàu, ai mà không sốc?”
“Tôi thì thấy buồn cười. Một đứa nhỏ mắc lỗi, bị đày đọa 7 năm là vừa sao? Ai mà chịu nổi?”
Tôi cười lạnh.
Tới nước này mà vẫn còn tính lấy tôi ra làm công cụ kiếm tiền?
Không dễ thế đâu.
Ngày thi, tôi sẽ cho bọn họ một bất ngờ lớn.
Trò chơi này…
Cuối cùng đến lượt tôi chơi với bọn họ.
Ba giờ sáng, tôi đếm xong tờ tiền cuối cùng.
Nửa tháng nay, tôi quay như chong chóng giữa tiệm tiện lợi, tiệm ăn và lớp dạy kèm.
Cuối cùng cũng gom được mấy nghìn tệ.
Tôi gọi điện cho mẹ.
Chuông reo mãi mới bắt máy, giọng đầy cáu bẳn.
“Tiểu Nhiễm, nửa đêm nửa hôm làm gì vậy? Bác sĩ bảo mẹ phải nghỉ ngơi, con không biết à?”
Tôi nhìn chằm chằm vào mảng tường mốc đen:
“Mẹ, con gom đủ tiền rồi. Năm ngàn ba trăm đồng.”
Bên kia điện thoại vang lên tiếng thở dài khó chịu.
“Chỉ có vậy? Mai tan học về nhà đợi mẹ.”
Rồi bà ta cúp máy.
Xem ra… cái “ung thư” ấy bà ta chẳng coi là gì thật.
Bà đến rất đúng giờ.
Mà “bệnh nhân ung thư”, trông tinh thần khỏe khoắn lạ thường.
Nhìn năm nghìn ba trăm tệ lẻ tẻ trong tay tôi, ánh mắt bà ta hiện lên một tia chán ghét.
Tôi từ trong bếp bưng ra bát canh vừa ninh xong.
“Mẹ, mẹ bị bệnh thì phải bồi bổ nhiều một chút, đây là canh con ninh riêng cho mẹ.”
Mẹ nhìn thấy thì cảm động không thôi, hốc mắt đỏ hoe.
“Nhiễm Nhiễm à, đời này điều khiến mẹ vui nhất chính là sinh ra đứa con gái hiếu thảo như con.”
Bà đương nhiên là vui rồi, suốt 7 năm nay, mỗi một giọt nước mắt của tôi đều hóa thành quà tặng lấp lánh trong phòng livestream của bà, mỗi một tiếng nức nở của tôi đều biến thành con số nhảy nhót trong tài khoản của bà.
Trong lúc mẹ uống canh, tôi đẩy một xấp tài liệu đến trước mặt bà.
“Mẹ, đây là giấy tờ của trường, cần phụ huynh ký tên.”
Tôi cẩn thận lật đến trang cần ký, đầu ngón tay khẽ chạm vào chỗ ghi “chữ ký”.
Mẹ không hề ngẩng đầu, thậm chí chẳng thèm liếc nhìn đã ký tên luôn.
Bà không biết thứ bà vừa ký là một hợp đồng đầu tư ảo.
“Nhiễm Nhiễm à, đều là do bệnh của mẹ liên lụy con. Đợi mẹ khỏi bệnh, nhất định sẽ bù đắp cho con.”
Tôi mỉm cười gật đầu, còn an ủi mẹ nên nghỉ ngơi cho tốt.
Thuốc ngủ cuối cùng cũng phát huy tác dụng, bà nằm nghiêng trên ghế sofa da, ngáy khò khò.
Tôi dùng vân tay của bà mở điện thoại ra, đăng nhập vào hệ thống quản lý livestream.
Tải xuống toàn bộ ghi chép tặng thưởng và giao dịch.
Tôi ấn nút gửi, đồng bộ tất cả chứng cứ lên đám mây.
“Nếu các người kiếm tiền nhờ hút máu tôi, vậy thì đừng trách tôi lật bàn ăn này.”
Ngày thi đại học, ống kính livestream vẫn chiếu cảnh tôi mang cặp sách ra khỏi nhà như thường lệ.
Không ai biết nơi tôi đến hoàn toàn không phải là điểm thi.
Nhân viên hộ khẩu nhận lấy chứng minh nhân dân và hộ khẩu của tôi, hỏi:
“Chắc chắn muốn đổi chứ?”
Tôi gật đầu, viết vào mục tên mới — Hướng Lê.
Hướng về bình minh, quay lưng với bóng tối.
Bước ra khỏi đồn công an, tôi nhìn tin nhắn trong điện thoại.
“Nhiễm Nhiễm, thi xong mẹ chờ con ngoài điểm thi, có bất ngờ đó~”
Tôi cười khẽ, bẻ đôi SIM cũ thành hai nửa.
Tùy tiện ném vào thùng rác, rồi thay sang SIM mới.
Cuộc sống mới của tôi sắp bắt đầu.
Số tiền mấy vạn tệ tôi chuyển từ điện thoại của mẹ ngày hôm đó, tôi đã xóa toàn bộ lịch sử giao dịch.
Chừng đó đủ để tôi sống yên ổn học đại học ở Kinh thị.
Đến Kinh thị, tôi đến phòng tuyển sinh của Thanh Bắc đầu tiên.
“Đây là giấy chứng nhận đổi tên.” Tôi đưa hồ sơ cho nhân viên.
Đối phương đối chiếu thông tin, xác nhận tư cách nhập học của tôi.
Bước ra khỏi văn phòng, tôi nghe thấy các thầy cô đang bàn tán:
“Giới trẻ bây giờ đúng là bốc đồng thật đấy, nói đổi tên là đổi luôn. Hướng Lê à? Ý nghĩa ‘hướng về bình minh’ cũng hay phết.”
Tôi biết, bố mẹ sẽ đến điểm thi đợi tôi hoàn thành bài cuối cùng.
Hôm đó, bọn họ sẽ lắp sẵn thiết bị, livestream sẽ chật kín khán giả mong chờ.
Họ mong nhìn thấy nét mặt kinh ngạc hoặc ngỡ ngàng của tôi.
Hoặc đang chờ bắt được giọt nước mắt sụp đổ trên mặt tôi.
Tiếc là, ống kính của họ định sẵn là quay vào hư không.
Tuy vậy, buổi livestream vẫn sẽ vô cùng đặc sắc.
Khi tôi tìm được công việc làm thêm, thì môn thi cuối cùng cũng vừa kết thúc.
Tôi mở liên kết livestream, quả nhiên thấy bố mẹ cùng Bạch Nham đang phát sóng trực tiếp ngoài cổng trường.
Lần này còn là hai khung hình chia đôi.
Một hướng về cổng trường, một chiếu chính bản thân họ.
“Con gái yêu của chúng tôi sắp nộp bài rồi! Cả nhà mau spam kỳ vọng lên màn hình nào! Ai tặng quà lên top 1 bảng xếp hạng sẽ được chụp ảnh gia đình cùng nhà mình nha~”
Dòng bình luận tràn ngập: “Ngồi đợi xem kịch”, “Đặt cược xem nó khóc mấy phút”
Hiệu ứng tặng thưởng nổ tung liên tục.
Bố điều chỉnh chân máy quay, đảm bảo vừa quay được cổng trường, vừa quay rõ biểu cảm của họ.
Ba tiếng sau.
Ánh hoàng hôn kéo dài bóng họ ra.
Mẹ lần thứ 13 xem đồng hồ đính kim cương.