Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/6Ac6trI8Mu

302

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 6

12.

Bữa tiệc du thuyền kết thúc, tôi không vội quay về nước mà quyết định ở lại châu Âu thêm một thời .

Tôi ghé Paris xem Tuần Thời trang, đến Thụy Sĩ trượt tuyết, sang Ý thưởng thức ẩm thực – cuộc sống lúc này tựa như một bản giao hưởng xa hoa mà tôi là người chỉ huy.

Hôm ấy, tôi đang ở bảo tàng nghệ thuật Florence, đứng trước một bức họa thời Phục Hưng, ngắm nhìn những nét cọ tinh tế và ánh sáng mềm mại.

Giữa không tĩnh lặng thoang thoảng mùi dầu sơn và gỗ cũ, một giọng nam trầm ấm vang lên phía sau tôi:

“Không ngờ lại gặp cô ở đây, Lâm tiểu thư.”

Tôi quay đầu lại.

Một gương mặt quen thuộc hiện ra — người đàn ông ngồi cạnh tôi trong họp ở tổng công ty hôm trước.

Anh ta ít , ánh mắt khi ấy sắc bén đến khiến người để tâm.

Tôi nhớ, từng giới thiệu :

Anh ta tên Cố Ngôn, người thừa kế của tập đoàn Cố thị, đồng thời là đối chiến lược quan trọng của Lâm thị.

“Cố tiên sinh?” Tôi khẽ nhướng mày, hơi ngạc . “Đúng là trùng thật.”

Anh mỉm cười, lúm đồng tiền nhạt thoáng hiện:

“Không trùng đâu.”

“Ồ?”

“Là tôi cố ý đến tìm cô.”

Giọng anh ta bình tĩnh, ánh mắt dừng lại trên tôi, sáng mà không xoi mói — kiểu nhìn vừa lịch sự vừa mang chút thăm dò.

“Tìm tôi?” Tôi hơi nghiêng đầu, nửa cười nửa hỏi.

Anh gật nhẹ, đôi mắt sâu như hồ nước Florence ngoài cửa sổ:

“Tôi nghe về trải nghiệm ‘thực tập’ của cô ở công ty chi nhánh.

Thật sự rất khâm phục dũng khí và bản lĩnh của cô.”

Anh dừng lại một chút, tiếp lời:

“Trùng là tôi đang có một dự án đầu tư ở Florence, và muốn mời cô cùng tham gia.

Không biết Lâm tiểu thư có hứng thú không?”

Cách anh ta đi thẳng vào vấn đề, không quanh co khách sáo, khiến tôi thầm đánh giá lại con người này.

tập đoàn chúng tôi là đối , song vẫn tồn tại cạnh tranh nhất định —

vậy mà anh lại chủ động mời tôi , thật không đơn giản.

Tôi hơi nheo mắt, giọng mang theo nụ cười:

“Cố tiên sinh không sợ tôi sẽ cướp mất miếng ăn của anh sao?”

Anh bật cười, ánh nhìn thẳng thắn:

“Tôi tin cô không người như thế.

Hơn nữa, bên mạnh bắt tay, kết quả sẽ là đôi bên cùng thắng, không?”

Tôi nhìn anh, ánh mắt giao trong không tràn ngập ánh sáng vàng của chiều Florence.

Tôi khẽ im lặng vài giây — trong bắt đầu xuất hiện một chút tò mò về người đàn ông này.

, tôi đồng ý.”

Chỉ bằng một câu đơn giản ấy, tôi và anh – Cố Ngôn – bắt đầu một giai đoạn , ngay giữa Florence lãng mạn.

Cùng anh làm việc thật sự là một trải nghiệm hẳn.

Anh là kiểu người có năng lực, có tầm nhìn, lại luôn giữ sự tỉnh táo trong mọi quyết định.

Điều khiến tôi ngạc nhất là, cách anh nhìn vấn đề, triết lý kinh doanh, thậm chí cả phong cách làm việc, lại trùng khớp với tôi đến kỳ lạ — như thể chúng tôi đã ở cùng một “tần số” từ trước.

Chúng tôi cùng khảo sát dự án, cùng đàm phán với đối địa phương,

cùng ngồi hàng giờ phân tích dữ liệu, cùng xử lý những tình huống bất ngờ.

Những làm việc kéo dài đến khuya, cà phê nguội dần trên bàn, ánh đèn vàng loang lổ trên tập tài liệu…

và giữa những giờ phút căng thẳng ấy, anh vẫn có thể pha trò khiến tôi bật cười.

Tôi ra, ngoài sự sắc bén trên thương trường, Cố Ngôn còn là người rộng học, tinh tế và rất có khiếu hài hước.

Ở bên anh, tôi luôn cảm thấy dễ chịu — không cần phòng bị, không cần đeo mặt nạ xã giao.

Chúng tôi về công việc, dần chuyển sang đời, người, thậm chí là vài mẩu vặt trong quá khứ.

Thời bên anh, trôi đến khiến tôi quên mất mình đang làm việc.

Dự án tiến triển thuận lợi hơn cả mong đợi.

Chỉ trong vài tuần, mọi khâu đã hoàn tất, và ký kết ấn định vào ngày hôm sau.

Tối hôm trước, Cố Ngôn mời tôi đến một nhà hàng đạt sao Michelin giữa trung tâm thành phố.

là một bữa tiệc nhỏ, chỉ có người —

một chiếc bàn tròn bên cửa sổ, rượu vang đỏ, ánh nến đung đưa phản chiếu trong ly pha lê.

Khi bản nhạc jazz khẽ vang lên, anh nhìn tôi ánh lửa, đôi mắt nhu hòa đến lạ.

“Lâm .”

Anh nhẹ nhàng gọi tên tôi — lần đầu tiên, không thêm chữ “tiểu thư”.

Giọng anh trầm ấm, mang theo chút chân thành khó tả:

“Gặp em, là điều quý giá nhất trong chuyến đi châu Âu lần này của anh.”

Tim tôi… khẽ hụt một nhịp.

Không biết là do rượu, hay do ánh mắt ấy quá đỗi dịu dàng.

Tôi mỉm cười, nâng ly rượu lên, cố che giấu sự bối rối thoáng :

“Tôi vậy.”

Ly rượu va nhẹ, phát ra tiếng “keng” trong trẻo giữa không đầy mùi hương nho và ánh nến —

đêm Florence hôm , như vừa chạm vào một khởi đầu , mơ hồ mà đẹp đến nao .

“Lâm …”

Anh bỗng nghiêng người về phía tôi, bàn tay khẽ bao trọn lấy tay tôi.

bàn tay anh ấm áp và rắn rỏi, như mang theo nhịp đập chân thật của trái tim.

“Anh thích em.”

Giọng anh trầm thấp, từng chữ như rơi vào khoảng không tĩnh lặng của nhà hàng:

“Làm bạn gái anh nhé?”

Ngoài cửa sổ, đêm Florence trải dài như dải nhung xanh,

những mái vòm cổ kính và ngọn đèn vàng ấm áp phản chiếu trên dòng Arno uốn lượn.

Trong phòng, ánh nến lung linh chiếu lên gương mặt anh, đôi mắt sâu thẳm, chân thành đến khiến người khó mà trốn tránh.

Tôi nhìn anh, trong khoảnh khắc ấy bỗng bật cười.

Không cười trêu, mà là một nụ cười mềm mại, như khi một cánh cửa khẽ mở ra trong tim.

Tôi khẽ gật đầu.

.”

Chỉ một chữ, nhẹ như hơi thở, lại như tiếng nảy mầm của một hạt giống.

Ngoài kia, Florence vẫn cổ kính và lãng mạn.

Trong tôi, một chương đang khẽ mở ra.

13.

Mối quan hệ giữa tôi và Cố Ngôn rất đã truyền về nước.

bên gia đình đều vui mừng tán thành.

tôi còn cười đến nỗi mắt híp lại, liên tục khen tôi có con mắt nhìn người:

“Thằng Cố Ngôn , nhìn nó lớn lên đấy, đáng tin cậy lắm.”

Sau khi trở về nước, tình cảm giữa tôi và anh ấy tiến triển đến khiến người ghen tị.

Chúng tôi cùng đi làm, cùng tan ca, cùng ăn cơm, cùng xem phim.

Anh ấy luôn nhớ rõ từng sở thích nhỏ nhặt của tôi, mỗi khi tôi bận đến quay cuồng, anh lại âm thầm xử lý hết mọi thay tôi.

Anh cho tôi một cảm giác an toàn chưa từng có — vừa vững chãi, vừa dịu dàng.

Tôi từng nghĩ, cuộc sống của mình sẽ cứ thế mà trôi trong hạnh phúc.

Cho đến ngày hôm , khi tôi theo anh tham dự một tiệc thương mại.

Giữa sảnh tiệc lung linh ánh đèn, tôi bất ngờ nhìn thấy một gương mặt quen thuộc.

.

Cô ta đang khoác tay một gã đàn ông tóc chải bóng lộn, cười ngọt ngào, dáng vẻ như thể đã quên hết quá khứ.

Tôi ra người đàn ông ngay — chính là “Trương thiếu” mà Sophie từng nhắc đến, kẻ nổi tiếng ăn chơi khắp giới thượng lưu.

Ánh mắt chúng tôi chạm trong không trung.

Sắc mặt Lý trong nháy mắt trắng bệch, nụ cười cứng lại, trong mắt là nỗi hoảng sợ pha lẫn oán độc.

Cô ta theo bản năng muốn tránh đi, đã muộn.

Trương thiếu dường như ra tôi.

Mắt hắn sáng lên, vội buông tay Lý , cầm ly rượu tiến về phía tôi, giọng điệu đầy tâng bốc:

“Lâm tiểu thư! Thật là vinh hạnh! Không ngờ có thể gặp cô ở đây! Tôi là Trương Siêu bên tập đoàn Hằng Viễn, đây là danh thiếp của tôi.”

Tôi không , chỉ nhàn nhạt nhìn hắn một cái, giọng bình tĩnh như gió:

“Trương thiếu, hình như bạn gái anh… trông không khỏe lắm.”

Trương Siêu quay đầu nhìn Lý — gương mặt cô ta trắng bệch như tờ giấy.

Hắn cau mày, giọng điệu đầy chán ghét:

“Đừng để ý đến cô ta, chỉ là một thứ chẳng ra gì, chẳng đáng bận tâm.”

Lời ấy như một cú tát giáng thẳng vào mặt Lý .

Cô ta run rẩy toàn thân, môi mím chặt đến bật máu, ánh mắt thoáng một tia tuyệt vọng.

Lúc này, Cố Ngôn bước tới, động tự lại mang theo khí thế trầm ổn.

Anh khẽ đưa tay, chắn tôi ra sau lưng mình, ánh mắt lạnh nhạt nhìn Trương Siêu:

“Trương thiếu, bạn gái tôi không thích với người không liên quan.”

Giọng anh không lớn, không nặng, từng chữ lại mang theo sức ép khiến người ta khó thở.

Không khí trong khoảnh khắc ấy như đông cứng lại.

Trương Siêu thoáng biến sắc.

Hắn liếc nhìn Cố Ngôn, lại nhìn tôi, vẻ mặt vừa bối rối vừa e dè — có lẽ lúc này hắn ra thân phận thật sự của người mình vừa thất .

“Thì ra là Cố thiếu, thất , thất .”

Hắn cười gượng mấy tiếng, chóng chuồn đi, chẳng dám quay đầu lại.

Một cơn sóng nhỏ, đến tan .

Tôi không buồn nhìn Lý thêm lần nào nữa.

Trong mắt tôi, cô ta giờ chẳng gì một tấm phông nền mờ nhạt giữa tiệc xa hoa này.

Thế , khi ánh mắt cô ta thoáng lướt tôi, tôi bỗng thấy một cảm giác lạnh sống lưng.

Không chỉ là sợ hãi — mà còn là thứ gì sâu hơn, tối tăm hơn.

Một nỗi hận thấu xương.

Tùy chỉnh
Danh sách chương