Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/60HSXgqpBg
119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Trời ơi, sao mà ngọt thế, ngọt tan cả ta.
Nhưng mẹ Tử trông , túm tóc ta, mắng ta là ăn trộm, là hèn hạ.
Tử không dám thừa nhận mình phung phí, hùa theo mắng ta là ăn trộm.
Mẫu thân nghe , mắt lập tức đỏ hoe.
Ta sợ phát khiếp, vội la : “Mẫu thân, con không trộm! Không trộm!”
Nhưng từ nhỏ ta đã hơi ngốc, ăn nói không được trôi chảy.
“Hắn không ăn, con nhặt mà!”
Mẫu thân ta và mẹ Tử đánh nhau một trận ra trò.
Người giận dữ quát: “Về sau còn dám vu ta con gái ta là kẻ trộm, ta xé nát cái miệng thối của ngươi!”
Mẫu thân đưa ta về , ta cứ ngỡ người đánh ta.
Nhưng người không vậy.
Người cầm tiền ra ngoài, lúc về mang theo bốn bánh trắng.
Mẫu thân gõ ta, nói:
“Đại Nhi, mẫu thân tin con không ăn trộm bánh . Nhưng sau này không được nhặt Tử vứt đi mà ăn nữa, nó dơ như con cá trạch vậy, con không chê nó sao?”
Ta ngơ ngác hỏi: “Vậy nếu là người sạch vứt đi, con có được ăn không?”
Mẫu thân nghẹn lời một lúc, thúc giục:
“Không được! Dù sạch không thể ăn dính người khác! Mau ăn bánh trắng đi!”
Nhưng ta không ăn.
Trong đầy xấu , khóc choáng váng, hận mình vì tham ăn.
Ta bánh trắng này đắt lắm, mua mấy này, ta hẳn phải ăn cháo suốt mấy ngày.
Phụ thân về , mỉm cười.
“Đại Nhi à, con thật không ăn bánh trắng vừa thơm vừa mềm, lại ngọt lịm này sao?”
Người cầm lấy một , nói: “Vậy phụ thân ăn nhé.”
Ta vội giơ tay kêu : “Phụ thân, Đại Nhi ăn!”
Chúng ta ba người ngồi kề nhau, chậm rãi chia nhau bốn bánh trắng ấy.
Mẫu thân nói, thiên hạ nhiều kẻ xấu, thường miệng do thời thế ép người.
Nào là nghèo, đói, bệnh… đủ khiến con người còn giống người, biến thành ma quỷ.
Có người : kẻ nghèo phải trộm, phải cướp, phải vứt bỏ đạo lý mới ngoi được.
Nhưng mẫu thân , thế là sai trái.
Người ôm lấy vai ta, nhẹ giọng nói:
“Đại Nhi à, dẫu có cực có khổ, có những không được chính là không được . Nghèo không phải tội, khi óc mơ hồ, phân nổi đúng sai, mới là tội.”
Từ đó trở đi, trong ta, chữ “trộm” nặng nề vô cùng, nặng như bốn bánh trắng vậy.
Ta nhớ bánh trắng, mắt không kìm được mà rơi.
Ngọc Dung dịu dàng hỏi: “Di nương sao lại khóc vậy?”
Ta lau mắt, nghẹn ngào nói:
“Ta từng trộm cơm thừa viên ngoại, không phải người tốt. Nếu họ Thẩm đuổi ta, ta cam . xin các người đừng nói với phụ mẫu ta rằng ta ăn trộm ăn người ta.”
Phụ mẫu ta được, nhất định đau .
Đệ muội ta được, lại càng không nỡ ăn thêm nào.
Chúng luôn nói: “Chúng ta còn nhỏ nên ăn ít. Tỷ tỷ lớn , ăn nhiều một chút.”
Ngọc Dung cầm khăn chấm mắt ta, giọng nhẹ nhàng nói:
“Chi bằng di nương ăn trưa hãy đi. Hôm nay có rượu nếp viên, móng giò kho, còn có thịt viên tứ hỷ mà di nương thích ăn nhất.”
Ta vốn không ăn, dẫu sao sắp phải đi, thể nhận thêm ân huệ của người ta.
Nhưng Ngọc Dung nói, đều là riêng ta, nếu ta không ăn đành phải đổ đi.
Ta vội nói: “Đổ phải đổ miệng ta!”
04
Ăn no xong, ta rốt cuộc không đi được.
Ngọc Dung đếm ngón tay tính toán, nếu ta cứ thế mà đi.
Không phải trả lại một trăm lượng bạc kia, mà còn phải đền thêm hai mươi lượng tiền cơm Thẩm phủ!
Thôi ở lại sinh con Thẩm Đại gia còn lời hơn, món nợ ấy ta tính được.
Ngọc Dung đưa ta đi tắm nóng, thay ta một bộ y phục mới tinh.
Nàng dặn dò kỹ càng: “Ngàn vạn lần đừng nhắc ăn cơm chó trước mặt Đại gia.”
Ta rưng rưng mắt, cảm kích nhìn Ngọc Dung.
Ta hiểu, đó ra thể thống gì, không thể để Đại gia .
Nếu không, người ta đâu chịu lấy một kẻ từng ăn trộm thiếp?
Tối , Ngọc Dung dắt tay ta một tiểu viện yên tĩnh.
Nàng cẩn thận nói: “Qua vườn hoa, rẽ trái, gian tiên bên tay phải là phòng của Đại gia. Đêm ngài ấy không thích thắp đèn, người cần cởi y phục lao giường là được.”
ta còn ngơ ngác, Ngọc Dung lại dặn kỹ thêm mấy lượt.
Nào là dù Đại gia có đẩy ra, ta phải kiên trì.
Còn nói ta trắng trẻo mềm mại như vậy, nam nhân sao chịu nổi.
Ôi chao, nàng nói rất nhiều, mà ta nhớ được mấy.
nhớ mơ hồ rằng Ngọc Dung ta phải mặt dày một chút, đừng sợ bị từ chối.
Ta dĩ nhiên không xấu , đó là một trăm lượng bạc cơ mà!
Ta quấn chặt áo choàng, tiến hoa viên.
Mới bước , ngửi hương hoa thoảng khắp nơi, óc ta đã choáng váng.
Ơ, Ngọc Dung rẽ phải, gian phòng tiên bên tay trái?
Trong phòng quả nhiên không có thắp đèn, có ánh trăng mờ hắt .
Ta lao thẳng giường, Đại gia quả nhiên đẩy ta ra.
Nhưng sao ta có thể để số bạc trắng phau ấy chạy mất được?
Ta đè chặt người, kéo áo quần của Đại gia xuống.
Ban đại gia giãy giụa dữ dội, còn định gọi người.
Ta quýnh , nhét yếm miệng hắn, lại dùng đai lưng buộc chặt.
Đại gia thở hổn hển, toàn thân nóng rực.
Ban ngày lúc tắm, Ngọc Dung đã dạy ta rất nhiều.
Ta nhớ loáng thoáng nàng có nói gì đó về hôn với cắn.
Ta thầm nhủ, lẽ lại bắt ta cắn Đại gia? Thật là bất kính.
Chắc là Đại gia hôn ta, cắn ta mới đúng.
Ta đã hạ quyết tâm, dẫu có đau phải nhịn.
Đại gia dựa giường, ánh sáng sau rèm lờ mờ, ta rõ sắc mặt hắn.
Ta áp sát , nhẹ đẩy hắn chăn.