Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/3fulujWJsj
119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
QUAY LẠI CHƯƠNG 1 :
Cuối cùng là sổ chi tiêu tôi – khoản mua đồ xa xỉ Tôn Nghiên, khoản trả nhà , lần lớn.
Trường quay lập tức im phăng phắc.
Ngay cả bình luận ngừng vài giây.
Sắc mặt Tôn Nghiên tái nhợt, cô bé bật dậy vào màn hình:
“Đây là giả! Là mẹ con dựng chuyện! Mẹ muốn phá con và thôi!”
“Có giả hay không, chúng ta có thể hỏi chính các gia đình bị hại.”
Cửa trường quay mở .
Vài mặc đồ đen bước vào.
Đi đầu là phụ nữ tóc bạc, trên cầm tấm ảnh viền đen.
ảnh, cô gái cười rạng rỡ, trạc tuổi Tôn Nghiên.
Giọng bà nghẹn ngào:
“Con gái tôi tên Lý Manh Manh, là học trò .
Hắn dụ nó đương, lừa nó trộm thẻ ngân hàng tôi hắn 230.000 tệ.
Cầm , hắn đá nó. Con bé nghĩ quẩn, năm ngoái nhảy lầu tự tử, mới 19 tuổi…”
đàn ông trung niên tiến lên, cầm hồ sơ bệnh án:
“Con gái tôi – Trương Việt, bị lừa 150.000, còn mang thai.
Hắn bắt nó phá, phá xong thì chặn liên lạc. Con bé trầm cảm, giờ vẫn nằm viện tâm thần…”
Hết này tới khác bước , đưa chứng cứ: tin nhắn, biên lai khoản, thư tuyệt mệnh…
Tôn Nghiên đứng chết lặng, toàn thân run rẩy.
mắt nó không còn “tủi thân” mà là nỗi hoảng loạn không thể tin nổi:
“Không thể nào… con! còn cứu con mà! Ở bệnh viện, chính hiến con!
Mẹ thì không chịu, nhưng chịu!”
“ con ư?” – tôi hỏi lại.
“ con xúi con tự sát ?”
Tôi tờ kết quả xét nghiệm , đưa nó:
“Mẹ thuê thám tử, từ lâu biết nhóm hắn là Rh âm.
Mẹ cố tình nói không truyền , chính là để ép hắn cứu con.
Nếu hắn không cứu, con chết, hắn hết . Hắn không dám mạo hiểm đó.”
“Còn vì mẹ không tự cứu con? Vì nhóm chúng ta không tương thích.
Tôi không mẹ ruột con.”
Tôi từ túi cuốn sổ đỏ và tờ báo ố vàng.
Trên bìa cuốn sổ in: “Giấy Đăng Ký Nhận Nuôi”.
Trang nhất tờ báo: “Sóng thần Hoài Hải khiến hàng nghìn thiệt mạng, gần trăm trẻ em thành mồ côi”.
Tôi đặt chúng trước mặt Tôn Nghiên:
“Con không con ruột mẹ.
Con là đứa trẻ mẹ nhận nuôi sau trận sóng thần.
‘ cha mất sớm’ là câu chuyện mẹ bịa – mẹ sợ con biết mình là trẻ mồ côi buồn, thấy mình khác biệt.”
Ánh mắt Tôn Nghiên từ ngờ vực sang chấn động, hoàn toàn sụp đổ:
“Mẹ… mẹ nói gì vậy? con không con mẹ ?!”
“, không .” – tôi nắm nó.
“Mẹ không sinh con, nhưng từ ngày bế con về, mẹ coi con như con ruột.
Vì con, mẹ không kết hôn, không sinh thêm.
Mẹ làm ăn vất vả, mong con cuộc sống tốt nhất.
Mẹ tưởng cần đủ thương và bạc là con hạnh phúc, không ngờ cuối cùng vẫn không bảo vệ con.”
Đứng trước sự thật đẫm , ánh mắt Tôn Nghiên đầy hoang mang.
Nó bỗng lao vào vòng tôi, òa khóc:
“Mẹ ơi! Con xin lỗi! Con sai ! Con không nên tin , không nên cãi mẹ, không nên…”
“Không đâu, Nghiên Nghiên, không nữa …” – tôi ôm nó, thì thầm.
Tôi ôm chặt nó, nước mắt không kìm mà rơi xuống.
Tất cả những ấm ức, lo lắng, sợ hãi suốt mấy năm qua — khoảnh khắc — cuối cùng giải thoát.
“ cần con bình an… thì mọi chuyện đều đáng giá cả.”
Lâm Tĩnh Nhã bước đến, trên cầm điện thoại:
“Tôi giao toàn bộ bằng chứng cảnh sát. Vừa họ đưa rời khỏi Sơn Thủy Trang Viên.
Họ điều tra toàn diện, không để lọt bất kỳ tội nào.”
Cô dừng lại chút, nhìn tôi đầy áy náy:
“Tôn Lan, xin lỗi chị. Trước đây tôi hiểu lầm chị…”
“Không đâu.” – tôi khẽ đáp.
Khung bình luận livestream bắt đầu ngập tràn lời nhắn:
“Mẹ Tôn vất vả .”
“Xin lỗi vì hiểu lầm chị…”
“Đây là livestream ý nghĩa nhất tôi xem. Nếu không có nó, những gia đình bị hại mãi mãi không thể lên tiếng.”