Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/6psfUihnDl

119

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 9

Tôi lùng bà ta.

“Cô à, đây là nhà tôi. Cô cứ việc khóc. Khóc cho đã vào.”

Tôi thản nhiên nói.

“Chờ tôi đăng video này lên mạng, lúc đó… mới là lúc khóc thật sự đấy.”

“Cô… cô nói gì?”

Tôi kéo môi, bật ra một tiếng cười .

“Cô đừng nói với tôi là… chỉ cần dọa vài , tôi sẽ ngoan ngoãn như hồi còn nhỏ nhé.

năm xưa các người nhẫn tâm vứt bỏ, căn nhà mà cô chê xui xẻo đến né còn không kịp… sao bây giờ khi đã lớn, căn nhà có đổi ra , các người là tôi đưa?”

Tôi nhẹ nhàng gạt Sách, bước lên phía trước mấy bước, lùng người nằm dưới đất.

“Các người đã từng đến nơi anh họ gặp nạn, thắp nén nhang cho anh chưa?

Bức thư ủy thác con mà chị dâu để lại, các người từng đọc từng chữ cho nghiêm túc chưa?

Các người đã từng ôm một sinh non run rẩy khóc suốt trong linh đường chưa?

Các người đã từng nửa đêm cõng một sốt bốn mươi độ chạy đến bệnh viện chưa?

Các người có từng tính toán từng đồng, cho con ăn đủ chất, nghĩ cách tiết kiệm để trả nợ chưa?

Các người có từng mình là phụ nữ đơn thân nuôi con mà vô số ánh mắt kỳ lạ theo dõi, buộc mang theo bình xịt chống sói chuông báo động mọi lúc mọi nơi chưa?

Các người có từng ban đêm nghe tiếng gõ cửa dồn dập ngoài hành lang, gọi cảnh sát ôm con run lẩy bẩy chưa?”

tôi nói nghẹn, nói phẫn nộ:

“Các người… từng trải qua những thứ đó chưa?!”

“Nhĩ Thần.”

Sách bước lên, nắm lấy bàn đang run nhẹ của tôi.

này không công cụ để các người bắt nó phụng dưỡng tuổi già. Căn nhà đó cũng là của Nhĩ Mặc. Một xu các người cũng đừng hòng lấy.”

Tôi chỉ thẳng ra cửa.

“Tôi Nhĩ Mặc không liên quan gì đến các người. người, cút ra khỏi nhà tôi!”

“Cô, cô…”

Cô ta đến giơ chỉ vào tôi, run run:

“Tôi sẽ không chịu thua đâu…”

“Không cút, thì chờ cảnh sát đến.”

Sách băng.

“Đến lúc đó, sợ là các người đi cũng không đi .”

Một lúc lâu sau, cô ta chồng mới lảo đảo đỡ lấy Bộ đang ôm mắt đau đớn, lôi nhau ra ngoài.

Chỉ mới đi hai bước, cô ta bỗng quay phắt lại, hét lên với Sách:

“Nhĩ Thần đối với nhà chúng tôi vong ân bội nghĩa! Cô ta cướp con, lừa lấy nhà, là đồ lừa đảo! Cô ta không từng gạt cả anh sao? mà anh còn giúp cô ta, anh ngu lắm hả?!”

“Ha.”

Sách nhếch môi, bật cười :

“Nếu cô là lừa đảo, thì các người là gì?”

“Năm xưa chữa bệnh cho cô, là tôi bỏ ra. Nói , các người còn đang thiếu tôi một đống nợ đấy.”

Sắc mặt cô ta lập trắng bệch.

“Cô có lừa, có cướp, thì cũng là để cho cô một cái kết trọn vẹn. Cô xứng đáng có căn nhà đó.”

Còn các người thì sao?

“Lúc trước mang ảnh đến tìm tôi, chưa đủ lợi lộc à? Hay là trong lòng vẫn thấy cắn rứt, tôi tính hết từng chuyện năm xưa với các người cho rõ ràng?”

“Hồ sơ chi tiêu năm đó của tôi vẫn còn, tính ra Nhĩ Thần chỉ là người thay ông nuôi cháu, đó – là các người trả.”

“Còn có khoản khác nữa, tôi cũng giữ bằng chứng. Các người có hành vi đó có coi là cưỡng ép tống không?”

“Anh, anh nói như là vô …”

Cô ta trừng mắt.

“Vô ?” Sách cười nhẹ.

thì coi như các người xui thôi. Tôi vốn chưa từng sống bằng lẽ, mà rất thích giữ chứng cứ.”

lấy nhà, trước hết trả sạch số năm xưa nợ tôi.”

Anh kéo tôi vào lòng, trầm hẳn.

cũng . Cô là mẹ thằng bé, tôi là . Các người giành con? thôi…tới mà hỏi tôi.”

Cô ta chết trân Sách, không tin vào tai mình.

“Lần sau mà còn dám đến làm phiền hai mẹ con họ nữa,”

Anh nheo mắt, ánh sắc ,

“Thì đừng trách tôi không khách khí. Tôi không như cô , cứ nghĩ các người có ân nghĩa mà nể nang, đến các người quên mất làm người là như thế nào.”

Cô ta gia đình lảo đảo chạy trốn như chuột dọa, vội vàng chuồn khỏi nhà tôi.

Trong phòng, không khí lặng đến nghe rõ từng hơi thở.

Sách lặng lẽ khép cửa, xoay người lại, ánh mắt lập rơi vào vết thương nơi cánh tôi.

Cơn giận trong mắt hắn không che giấu.

“Em rốt cuộc nghĩ cái gì hả?”

Anh nổi giận.

“Một mình đến đối mặt với bọn họ, quên bọn họ từng đối xử với em thế nào rồi sao? Nếu tôi không đến kịp thì sao? Em tính một mình giải quyết kiểu gì?”

“Nếu anh không đến, em vẫn giải quyết .”

Tôi vịn vào bàn đứng dậy, anh bình tĩnh.

“Em hiểu bọn họ hơn anh. Họ cũng chỉ như xưa thôi, lấy căn nhà ra để hù dọa em. Nhưng chính miệng họ cũng thừa nhận, là bọn họ tự nguyện buông bỏ.”

Tôi cười nhạt.

“Họ tưởng em vẫn là cô bé nhát gan ngày xưa, đánh mấy cái là sợ co rúm lại?”

Tôi kéo ngăn tủ.

“Bình xịt phòng thân không đủ, em còn chuẩn cả mấy chiêu nữa. Em đã tính kỹ từ lâu, đủ để đối phó với người đó!”

“Nhĩ Thần!”

Anh hơn, túm lấy cánh tôi.

“Những lời tối qua em nói, đều vứt sạch rồi sao? Em không …”

Anh nghiến răng.

“Không tin tưởng vào anh một chút à?”

Tôi im lặng một lúc.

“Em dựa vào anh bằng gì chứ?”

tôi khẽ khàng.

“Anh là gì của em?”

Tôi xoay người, lấy ra bản xét nghiệm quan hệ huyết thống, đưa cho anh.

“Có ý gì?” Anh nhíu mày.

“Nhĩ Mặc không con anh.”

Tôi anh.

“Đây là kết quả xét nghiệm giữa em thằng bé. Em với nó cũng không hề có quan hệ máu mủ.”

15

“Em mới không !”

Một lúc sau tôi mới phản ứng lại, ra sức đẩy anh,

“Chúng ta đã chia từ lâu rồi! Chính anh là người bảo tôi cút đi!”

Tôi đang giận sôi người, thế mà anh lại bật cười.

“Cuối cùng cũng có chút dáng vẻ của bạn gái, khóc nháo, vô một cách đáng yêu.”

“Ai vô hả?” Tôi hơn.

“Anh đã từng nói chia em nào chưa?”

Anh buông tôi ra, từng chữ từng chữ rõ ràng:

“Lúc đó anh chỉ giận quá, nói vài đuổi em đi, mà em đi thật. Em có anh đã tìm em suốt bảy năm trời không?”

“Bảy năm đó, Nhĩ Thần, em đời người có bao nhiêu lần bảy năm không?”

Mắt anh đỏ hoe,

“Em nghe một đuổi là đi, đi đến anh không sao tìm thấy nữa…”

“Em chẳng để lại gì cả, chỉ để lại một năm ký ức. Em có anh sống sao suốt bảy năm qua không?”

“Em bảo em thường mơ thấy anh, còn anh thì sao?

Anh mỗi ngày đều mơ thấy em. Mỗi đêm thức dậy, đều là hối hận, hối hận sao ngày đó không kìm cơn giận, sao lại nặng lời với em như .”

“Anh tìm em bao lâu, cuối cùng cũng có tin em về lại Hải Thành.

Nhưng thời gian đã quá lâu, anh không chắc em còn nhớ mối tình này không.

Anh không em có còn thích anh không, hay nếu không còn, liệu có thích lại không.

Anh không chắc điều gì hết.”

“Anh bất lực đến , để có cái cớ tiếp cận em, đến cả việc nhận con cũng chấp nhận.”

“Thế mà khi gặp rồi, anh lại thấy .

Anh giận bản thân năm đó ăn nói hồ đồ, lại giận em ra đi quá tuyệt tình, giận em gặp lại cũng chỉ cố chối bỏ mọi liên quan với anh.”

Anh nâng mặt tôi lên, thẳng vào mắt tôi,

“Em có không, chỉ cần em cho anh một mềm lòng thôi, anh chắc chắn sẽ đầu hàng.

Nhưng em thì sao? Em cứ đẩy anh ra, hết lần này đến lần khác.”

Tôi quay mặt đi, khàn khàn:

“Chẳng anh cũng chưa từng cho tôi một dễ nghe nào sao.”

nói , như khép lại tất cả những khúc mắc, tổn thương chấp niệm suốt bảy năm.

Không ai nợ ai, không còn ai mang gánh nặng trong lòng.

Chỉ còn lại hiện tại – là anh, là em, là tình cảm không cần giấu giếm nữa.

Tùy chỉnh
Danh sách chương