Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/2g36Wj1bJC

119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
16
khi lại căn hộ, Trình Sách đưa tôi đến bệnh viện.
Tôi được tiêm phòng uốn ván, đó có một đến xử lý vết thương giúp tôi.
“Chỗ phải rửa sạch , chị chịu khó một nhé.”
Tôi gật đầu.
Trình Sách đứng cạnh đột nhiên hỏi:
“Cái phải rửa mấy lần?”
“Chỉ cần một lần thôi,” đáp, “nhưng sẽ hơi đau đấy.”
“Không sao, đau một cũng tốt,” anh nói thản nhiên, “rửa kỹ , lần cô ấy biết mà đừng giấu chuyện nữa.”
Tôi: …
ngẩn , nhưng cũng chẳng khách sáo, trực tiếp dội dung dịch sát khuẩn lên.
Cơn đau rát đến bất ngờ khiến mắt tôi ứa không kịp kìm.
Giữa làn mắt mờ nhòe, có vội vã bước lại.
“ ,” Trình Sách cuống lên, “cái có hơi quá không? Có loại nào dịu hơn không? Ài chị nhẹ một , cô ấy sợ đau… thôi được rồi, sạch rồi, tôi thấy sạch rồi…”
trừng mắt nhìn anh, ánh mắt đang nhìn kẻ tâm thần phân liệt.
Rồi cô ấy quay sang tôi, đột nhiên quan tâm:
“Cô ơi, môi cô hình dị ứng đấy, sưng lên rồi, tôi nghĩ cô nên đi khám da liễu xem sao.”
Tôi: “…cảm, cảm ơn…”
Mặt đỏ bừng, lén lút liếc sang thủ phạm cạnh – đó thì vẫn mặt không đổi sắc.
Tối đến nhà, đợi khi Nhĩ Mặc ngủ say, Trình Sách kéo tôi phòng ngủ.
“ chuyện Giang Hân,” anh mở lời, “ đây tôi chưa từng nói với ai là muốn giữ sự riêng tư cho cô ấy.”
“Cô ấy với chúng ta không thuộc cùng thế giới. Tôi giả bạn trai cô ấy là cô ấy từng giúp tôi một việc, nên tôi đồng giúp cô ấy che mắt. đó hai đứa bọn tôi ‘chia ’, cô ấy ngoài kết hôn, rồi không quay lại nữa.”
Tôi sững , “ anh là… năm xưa, anh và cô ấy là giả ?”
Anh gật đầu: “Ừ.”
“Nhưng dạo em gặp cô ấy, cô ấy nói bù đắp tiếc nuối…”
“Ba cô ấy lớn tuổi rồi, dạo sức khỏe kém. Năm xưa họ từng cãi vã đến đoạn tuyệt quan hệ. Bây giờ hòa giải rồi, mà cô ấy là con một, chơi bời chán rồi cũng phải quay tiếp quản công ty. Nhưng chưa có kinh nghiệm, nên đến thực tập ở công ty anh học hỏi.”
Thì là …
Anh , “Giờ thì yên tâm chưa? Hết ghen chưa?”
Tôi quay mặt, “Ai thèm ghen.”
Nhưng nghĩ kỹ lại… không đúng.
“Nhưng kia anh bảo cô ấy đá, anh còn buồn đến mức đi uống rượu cơ mà?”
“ cái chuyện đó hả…” Anh khẽ thở dài.
“Nếu anh không tỏ buồn một , thì em sao mà theo đuổi được?”
Tôi trợn tròn mắt.
“Anh phát hiện em từ lâu rồi, cứ lượn lờ xung quanh mà không dám nói chuyện. Nhát thế, không phối hợp tí nào thì tốt nghiệp rồi còn chẳng nói nổi một câu với anh.”
Tôi ngơ ngác nhìn anh.
Thì năm xưa tôi theo đuổi suôn sẻ … là anh cố tạo điều kiện?
Tôi nhào lòng anh, nghẹn ngào mũi.
“Đồ lừa đảo.”
“Ờ,” anh bật , “giờ mới phát hiện ?”
“Anh thật đáng ghét,” tôi khịt khịt mũi, giọng uất ức, “Trình Sách, em ghét anh nhất luôn ấy.”
Anh hơi khựng lại, rồi nở nụ dịu dàng.
“Anh biết mà.”
Anh cúi xuống, nhẹ nhàng hôn lên trán tôi.
“ thì… ghét anh cả đời nhé.”
17
Hôm , mãi đến mười một giờ tôi mới tỉnh.
cạnh đã không còn ai.
Tôi rửa mặt loa rồi mở cửa phòng ngủ, bất ngờ thấy Trình Sách đang ngồi trong phòng khách, vừa đọc sách vừa nhâm nhi cà phê.
Không thấy Nhĩ Mặc hay dì Trương đâu cả.
“Anh đưa Mặc Mặc đến trường mẫu giáo rồi, dì Trương nhà nghỉ vài hôm,” anh nói.
Tôi vừa tỉnh dậy, đầu óc còn chưa hoàn toàn tỉnh táo, lơ mơ gật đầu: “Ồ… hôm nay dì không có nhà, em nấu cơm cho.”
“Không cần,” anh gập sách lại, “dạo em khỏi phải nấu, anh lo.”
“Sao ?” tôi ngơ ngác.
Anh bắt chéo chân, nói một cách thản nhiên: “ em sắp không còn sức nấu nữa.”
“Hả?” Tôi chưa hiểu gì, “Nhưng… anh còn phải đi mà?”
“Anh xin nghỉ rồi,” anh dừng lại một , “nghỉ bảy ngày.”
“Nghỉ phép? sao?”
Tôi vừa bưng cốc lên uống, thì nghe anh đáp:
“Em nghĩ xem?”
Tôi chớp chớp mắt, vẫn chưa hiểu anh.
“Một tuần đổi lấy bảy năm,” anh chậm rãi nói, “chẳng phải hôm em đã đồng rồi sao…”
Một ngụm nghẹn ngay trong cổ họng, mặt tôi lập tức đỏ gấc.
“Sao ? Định nuốt lời ?” Anh liếc tôi, vẫn thong thả cúi đầu đọc sách.
“Em… em đâu có nói gì đâu…” tôi lắp bắp, định tìm cách chối.
“Ồ? Thế ?” Anh lật sang trang mới, cầm lên.
“Trình Sách!” Tôi trừng mắt, không thể tin nổi, “Anh không ghi âm lại đấy chứ?”
“Anh biết ngay em sẽ chối mà,” anh hờ hững nói, đặt sách xuống, bắt đầu lướt .
Chẳng lẽ anh định mở cho tôi nghe thật?
Tôi hoảng hốt lao đến định giật .
Anh giơ cầm lên cao, còn lại vòng ôm eo tôi, điềm tĩnh kéo tôi lòng.
“ phải thật thà, em thừa nhận hôm có nói thì anh sẽ đưa cho, được không?” Anh thương lượng.
Mặt tôi nóng sắp bốc khói, mà anh thì dài, tôi sao với tới?
“Có… có nói…” tôi lí nhí muỗi kêu.
“Ừ.” Anh hài lòng khẽ, tiện quăng lên ghế sofa đối diện.
“Ơ?” Tôi vội chạy đi lấy, nhưng lại anh kéo lại.
“Lừa em đấy, hôm anh không ghi âm.”
Tôi còn đang ngơ ngác nhìn anh thì đã anh kéo mạnh, ngã lòng anh lần nữa.
Một nụ hôn không hề báo phủ xuống.
Kết thúc, đầu óc tôi vẫn còn lơ mơ, chỉ nghe thấy giọng anh thì thầm tai:
“Hôm thì không ghi âm…”
“Hửm?”
“Nhưng lúc nãy thì có.”
Tôi: …
“Thế nên, đừng hòng chối.”