Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/1BCFD28Gz1

302

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 2

“Cái gì cơ?!”

Nụ cười trên mặt mẹ tôi lập tức đông cứng lại, giọng bà bỗng cao vút, “Vãn Ý! Con đang nói gì thế?! Giờ này rồi mà còn đùa được à? Thiệp cưới đã phát hết, khách mời chiều nay bắt đầu đến rồi! Khách sạn, tiệc cưới, mọi thứ đều đã chuẩn bị xong xuôi! Con có biết con đang nói gì không?”

Phản ứng này, tôi đã đoán trước.

“Con không đùa.”

Tôi ngẩng đầu, dồn hết sự kiên định vào ánh mắt mình.

“Con không muốn lấy Thẩm Nghiễn nữa.”

“Lý do?”

Sắc mặt mẹ tôi tối sầm lại.

“Có phải Thẩm Nghiễn làm chuyện gì có lỗi với con không? Con nói mẹ nghe!”

“Không…” Tôi lắc đầu. “Chỉ là… con không còn yêu anh ta nữa.”

Lý do này… nghe thật nhạt nhẽo, yếu ớt đến nực cười.

Quả nhiên, mẹ tôi không tin:

“Không yêu nữa? Con đã theo đuổi thằng bé suốt mười năm! Vì nó, con đã làm biết bao nhiêu chuyện! Giờ nói không yêu là không yêu à? Giang Vãn Ý, đầu óc con có vấn đề hay có ai xúi giục gì không?”

Ánh mắt bà quét khắp căn phòng như muốn tìm ra kẻ xúi giục tôi bỏ trốn trước lễ cưới.

“Không ai xúi giục cả. Là chính con.”

Tôi vẫn cứng giọng:

“Mẹ, hãy xem như con… ích kỷ thêm một lần cuối. Hủy hôn đi. Mọi tổn thất, cứ để con gánh.”

“Con gánh?”

Mẹ tôi tức đến nỗi lồng ngực phập phồng dữ dội.

“Con lấy gì mà gánh?! Đây không còn là chuyện tiền bạc nữa, mà là danh dự của hai nhà Giang – Thẩm! Là thể diện của cả gia tộc! Là thanh danh của chính con! Hủy hôn vào phút chót, con muốn người ta nhìn nhà họ Giang thế nào? Muốn thiên hạ bàn tán gì về con? Sau này còn ai dám lấy con nữa?!”

“Con không quan tâm!”

Tôi cũng bắt đầu lớn tiếng,

“Con không cần người ta nghĩ gì! Không cần thể diện, không cần sĩ diện, không cần gì hết có được không?! Con chỉ muốn… được sống!

Chỉ muốn cả nhà mình bình an sống tiếp thôi!!”

Câu cuối cùng gần như là hét lên, mang theo nỗi hoảng sợ và tuyệt vọng đến chính tôi cũng không nhận ra.

Mẹ tôi sững người.

Bà ngơ ngác nhìn tôi, ánh mắt tràn đầy hoang mang và bất an:

“Vãn Ý… rốt cuộc con sao thế?

Con có phải… có phải thấy khó chịu trong người không?

Nói gì kỳ lạ vậy?

Sao lại là… chỉ muốn sống tiếp?”

Nhìn ánh mắt đầy lo lắng và hỗn loạn ấy, tôi thấy toàn bộ sức lực trong cơ thể mình như bị rút cạn.

Không được.

Cưỡng ép thế này không được.

Tôi quá hiểu cha mẹ mình.

Họ yêu tôi, nhưng họ còn yêu danh dự và cơ nghiệp của nhà họ Giang hơn.

Một cuộc hôn nhân liên kết hai gia tộc đứng đầu giới tài phiệt, không thể chỉ vì mấy câu “tôi không muốn cưới nữa” và vài lời “nói nhảm” không đầu không đuôi mà dễ dàng bị phá vỡ.

Nếu tôi cứ cố gắng phản kháng bằng cách này, họ chỉ cho rằng tôi bị rối loạn tinh thần trước hôn lễ.

Cùng lắm… nhốt tôi lại, không để tôi làm loạn.

Đến lúc đó, tôi chẳng thể làm gì cả.

Chỉ có thể trơ mắt nhìn “cốt truyện” đẩy cả gia đình mình xuống vực sâu.

Tôi cần bình tĩnh.

Phải thật bình tĩnh.

“…Mẹ à,”

Tôi cúi đầu, giọng khàn đặc, cả người rã rời như bị rút xương.

“Xin lỗi. Chắc… chắc là con quá căng thẳng. Cả đêm không ngủ, đầu óc rối bời nên nói linh tinh.

Hôn lễ… cứ tiến hành như dự kiến đi.”

Mẹ tôi rõ ràng nhẹ nhõm thấy rõ, nhưng ánh mắt lại trĩu nặng thêm lo lắng.

Bà bước tới, ôm tôi vào lòng, nhẹ nhàng vỗ về tấm lưng căng cứng của tôi:

“Con ngoan… đừng sợ, có mẹ đây rồi. Chỉ là hồi hộp trước lễ cưới thôi, chuyện bình thường mà. Qua hôm nay là ổn cả… được không?”

Tôi nằm trong vòng tay mẹ, cả người cứng đờ như tượng.

Nỗi sợ như những dây leo lạnh buốt, quấn chặt lấy trái tim tôi, siết lại từng chút một đến nghẹt thở.

Hôn lễ không thể hoãn.

Tôi đã hiểu rõ điều đó.

Vậy thì—

Kế hoạch thay đổi vận mệnh, buộc phải được bắt đầu ngay sau lễ cưới.

Trước khi “cốt truyện” chính thức vận hành, tôi phải tranh thủ từng giây từng phút!

Và chiến lược cốt lõi để xoay chuyển số phận, cũng vô cùng rõ ràng, gọn ghẽ, thậm chí hơi thô bạo:

Tránh xa nam – nữ chính, giữ vững nhà họ Giang!

Thẩm Nghiễn ư?

Tôi không cần nữa!

Ai thích thì cứ đến mà lấy đi!

Tôi – Giang Vãn Ý – rút lui!

Hôm đám cưới…

Bàn tay anh ta khô ráo, ấm áp, mang theo cảm giác mạnh mẽ của kẻ nắm quyền kiểm soát.

Tôi có thể cảm nhận được lực từ đầu ngón tay anh ta, như một tuyên ngôn không lời.

MC bắt đầu đọc lời tuyên thệ.

“Thẩm Nghiễn tiên sinh, ngài có nguyện lấy Giang Vãn Ý tiểu thư làm vợ, dù thuận lợi hay nghịch cảnh, giàu sang hay nghèo khó, khỏe mạnh hay ốm đau, đều yêu cô ấy, trân trọng cô ấy, cho đến khi tử thần chia lìa?”

Ánh mắt Thẩm Nghiễn đặt lên mặt tôi, sâu thẳm như biển, không lộ nhiều cảm xúc.

Anh ta mở môi, giọng bình tĩnh và mạnh mẽ: “Tôi nguyện.”

“Giang Vãn Ý tiểu thư, cô có nguyện lấy Thẩm Nghiễn tiên sinh làm chồng, dù thuận lợi hay nghịch cảnh, giàu sang hay nghèo khó, khỏe mạnh hay ốm đau, đều yêu anh ấy, trân trọng anh ấy, cho đến khi tử thần chia lìa?”

Mọi ánh nhìn đều đổ dồn vào mặt tôi.

Tôi cảm thấy Thẩm Nghiễn nắm chặt tay tôi, hơi siết lại trong chốc lát.

Tôi ngẩng đầu, đối mặt với ánh mắt anh ta, cũng như toàn bộ khách mời.

Trên mặt tôi nở một nụ cười rạng rỡ, tươi sáng hơn cả lúc nãy, như vừa nghe được lời hứa ngọt ngào nhất thế gian.

Sau đó, tôi dùng giọng nói rõ ràng, pha chút run rẩy hạnh phúc, nói ra câu trả lời của mình:

“Tôi — nguyện.”

Lời vừa dứt, tôi thấy Thẩm Nghiễn hình như thở phào nhẹ, tay nắm tôi cũng lỏng ra.

Khán giả vỗ tay chúc phúc.

Không ai biết, trong lòng tôi đang gào thét: Nguyện cái nỗi gì! Tôi nguyện tránh xa hai nhân vật chính xấu xa kia! Tôi nguyện bảo vệ mạng sống của mình và cha mẹ tôi!

Trao nhẫn, hôn cô dâu.

Nụ hôn của Thẩm Nghiễn rất nhẹ, đặt lên môi tôi, mang theo mùi nước cạo râu nhẹ nhàng, lịch sự mà xa cách.

Tôi như một cô dâu hoàn hảo, e thẹn cúi mắt, trong lòng không chút gợn sóng, thậm chí còn muốn lau miệng ngay.

Lễ kết thúc, khách mời di chuyển đến sảnh tiệc.

Dưới ánh đèn chùm pha lê khổng lồ, những bóng hình thướt tha, chén rượu giao nhau.

Tôi khoác tay Thẩm Nghiễn, đóng vai bà Thẩm một cách máy móc, nhận những lời chúc phúc và ánh nhìn ngưỡng mộ.

Rượu sâm banh một ly tiếp một ly, người đến chúc tụng không ngớt.

Thẩm Nghiễn thay tôi uống rất nhiều, cử chỉ của anh ta không thể chê vào đâu được, dịu dàng chu đáo, khiến ai nhìn cũng phải khen “người chồng tốt”.

Chỉ có tôi biết, đằng sau vẻ ngoài dịu dàng chu đáo ấy ẩn chứa sự tính toán lạnh lùng như thế nào.

Trong sách viết, sự ghét bỏ của anh ta dành cho tôi, cho Giang gia, đã ăn sâu vào máu.

Cuối cùng cũng đến lúc tiệc tàn, tôi cảm thấy mặt mình cười đến cứng đờ.

“Mệt rồi à?” Thẩm Nghiễn nghiêng người hỏi tôi, giọng dịu dàng:

“Anh bảo tài xế đưa em về nghỉ trước nhé? Bên này còn vài vị trưởng bối cần phải tiếp đãi.”

Nhìn kìa, thật chu đáo làm sao, đúng thứ tôi mong muốn.

“Vâng.” Tôi gật đầu ngoan ngoãn, cố gắng nặn ra một nụ cười biết ơn:

“Anh cũng đừng quá vất vả nhé.”

Ngồi trên chiếc Rolls-Royce trở về “tân phòng”, cách ly với ồn ào bên ngoài, tôi mới thở phào một hơi dài, không một tiếng động.

Bước đầu tiên, cuối cùng cũng hoàn thành.

Đã kết hôn.

Nhưng đây chỉ là kế hoãn binh, là làn khói mù để đánh lừa mọi người.

Từ giờ trở đi, tôi sẽ thực hiện kế hoạch “sống sót và bảo vệ gia tộc” của mình!

Bước một: Tránh xa nam chính Thẩm Nghiễn về mặt vật lý.

Tân phòng là một biệt thự penthouse sang trọng bậc nhất của Thẩm gia ở trung tâm thành phố, nội thất xa hoa, tầm nhìn tuyệt đẹp.

Nhưng vừa bước vào cửa, tôi liền thẳng tiến đến phòng ngủ chính lớn nhất.

Tốt lắm, đồ đạc của Thẩm Nghiễn không nhiều, chỉ có vài bộ quần áo thay.

Tôi nhanh chóng kéo vali của mình vào, sau đó, bắt đầu hì hục chuyển đồ sang phòng khách bên cạnh.

Tủ quần áo? Quá lớn, nhường cho anh ta! Dù sao quần áo, túi xách, giày dép của tôi cũng nhiều đến nổ tung, tủ quần áo phòng khách cũng đủ chứa rồi.

Giường lớn? Quá mềm, sợ anh ta ngủ không quen! Giường phòng khách tuy nhỏ hơn nhưng cũng là nệm cao cấp, tôi ngủ vừa vặn!

Bàn trang điểm? Quá to, chiếm diện tích! Gương phòng khách có đèn bổ sung ánh sáng, hoàn hảo!

Khi Thẩm Nghiễn trở về, đã là đêm khuya.

Trên người anh ta phảng phất mùi rượu và thuốc lá, nhìn thấy phòng ngủ chính chỉ còn lại ít đồ đạc của mình, còn khe cửa phòng khách bên cạnh lọt ra ánh đèn, bước chân anh ta dừng lại.

Anh ta đi đến cửa phòng khách, gõ cửa.

Tôi mở cửa, mặc bộ đồ ngủ lông mềm mại, mặt đắp mặt nạ, tay cầm máy tính bảng đang xem chương trình hài – cố tình mở âm lượng hơi lớn.

“Có việc gì không?” Tôi hỏi, giọng không rõ ràng vì mặt nạ.

Lông mày Thẩm Nghiễn khẽ nhíu, dường như không quen với hình ảnh “ở nhà” này của tôi.

Anh ta liếc nhìn căn phòng bên trong, đồ đạc của tôi chất đầy.

“Em ngủ ở đây?” Anh ta hỏi, giọng không thể hiện cảm xúc.

“Ừm,” Tôi chỉ về phía phòng ngủ chính:

“Căn đó quá lớn, em ngủ một mình sợ lắm. Với lại đồ của anh ít, dọn dễ, căn này vừa vặn, ấm áp! Em thích lắm!”

Tôi cố gắng khiến giọng mình nghe tự nhiên và vô tội.

Thẩm Nghiễn im lặng nhìn tôi, ánh mắt sâu thẳm, như đang xem xét điều gì.

Tôi bị anh ta nhìn đến nổi da gà, da mặt dưới lớp mặt nạ căng ra.

Vài giây sau, anh ta lạnh nhạt nói: “Tùy em.”

Rồi quay người, thẳng tiến về phòng ngủ chính.

“Rầm.” Cửa phòng ngủ chính đóng sập lại.

Tôi dựa vào khung cửa phòng khách, thở phào một hơi dài.

May quá.

Nhưng, chia phòng thành công!

Tránh xa nam chính, kế hoạch thông suốt!

Bước hai: Chủ động tránh né, tuyệt đối không đụng chạm đến nữ chính Tô Hòa.

Tôi nhớ trong sách, lần đầu tiên nhân vật phản diện độc ác như tôi “chính thức gây chuyện” là tại một bữa tiệc tối cao cấp của công ty Thẩm Nghiễn.

Tôi cố ý làm khó Tô Hòa khi cô ấy làm phục vụ, “vô tình” làm đổ rượu lên người cô ta, khiến cô ta xấu hổ trước đám đông, từ đó kích thích mâu thuẫn, cũng khiến Thẩm Nghiễn càng ghét tôi hơn.

Một cốt truyện não tàn như vậy, phải bóp chết ngay từ trong trứng nước!

Mấy ngày sau, Thẩm Nghiễn quả nhiên nhắc đến, tối nay công ty có một buổi tiệc rượu quan trọng trong ngành, cần tôi tham dự với tư cách là bạn gái.

“Ừ, được.” Tôi đồng ý rất nhanh chóng.

Thẩm Nghiễn dường như hơi bất ngờ trước sự dứt khoát của tôi, liếc nhìn tôi một cái.

Tối đó, tôi chọn một chiếc váy dài màu champagne kín đáo và tối giản nhất, trang sức cũng chọn đôi bông tai ngọc trai nhỏ nhắn, cố gắng khiến mình trông như một cái bóng vô hình.

Địa điểm tiệc rượu là sảnh tiệc của khách sạn năm sao ở trung tâm thành phố.

Những bóng hình thướt tha, giới thượng lưu tụ tập.

Thẩm Nghiễn là nhân vật trung tâm, vừa vào cửa đã bị mọi người vây quanh chào hỏi, tôi khoác tay anh ta, giữ nụ cười chuẩn mực, mặt lại bắt đầu cứng đờ.

Mắt tôi như radar quét khắp sảnh tiệc.

Đến rồi!

Tùy chỉnh
Danh sách chương