Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/9zopSJ5Ywg
119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
16
Khi cổng biệt của Phong Mân mới lần tiên một
Biệt của — chính là căn ngay
Và sổ phòng ngủ … hướng thẳng sang biệt đó
Chẳng trách biết thức khuya
Biết cả chuyện về muộn
Biết rõ hơn cả tưởng
Tôi hít sâu chuẩn kỹ mọi lời cần
Cánh mở liền thấy mà luôn cố tình tránh né — nhưng quá quen thuộc trong ngôi : Tiêu Chu Chu
Tôi còn kịp lên tiếng đã xuất hiện của cô khiến lạnh xuống
Tôi hiểu tại … cô mặc một đầm hội sang trọng kiểu trang điểm tỉ mỉ chẳng kém gì chuẩn lên thảm đỏ
Tiêu Chu Chu nhíu mày tỏ rõ vẻ vui khi thấy :
“Cô Khúc cô khu biệt bằng cách nào Sao biết chỗ của Mân”
Giọng điệu như cô biết chính là hàng xóm đối diện
Tôi bật cong môi đầy châm biếm:
“Phong Mân cô ”
Tôi thấy rõ sắc mặt Tiêu Chu Chu tái mét trong tích tắc
ngay đó mặt còn cứng đờ hơn cô
Từ cầu thang tầng hai Phong Mân xuống
Anh lau tóc ướt nửa trần cơ bụng rõ ràng sáu múi thắt lưng quấn mỗi khăn tắm màu trắng
Dưới ánh đèn vàng hình ảnh đó như … cú tát đau nhất mặt
“Chu Chu ai đến tìm ”
Phong Mân lau tóc hỏi mắt còn dán điện thoại khi ngẩng lên thấy …
Ánh mắt lập đông cứng chân khựng suýt trượt khỏi bậc thang
Anh rõ ràng… tắm xong
Cái kiểu từ phòng ngủ cơ còn đọng nước – thôi đủ hiểu làm gì xong
Ngoài cơn nhói âm ỉ trong tim giữ bình tĩnh đến ngờ
Tôi xuống salon như chuyện gì thậm chí còn rót cho một ly trà
Đợi đến khi Phong Mân chỉnh tề ăn mặc bảnh bao chỉnh chu mới thong thả xuống
Anh mở miệng câu tiên:
“Du Du em đến tìm ”
Tôi gật định lên tiếng —
Tiêu Chu Chu xen nhắc nhở:
“Anh Mân sắp trễ tiệc đó”
Phong Mân đồng hồ vẻ mặt hiện rõ khó xử
“Hôm nay là sinh nhật lần thứ bảy mươi của tài phiệt số một thành phố Lâm Hải”
Tôi biết
Ba mời dự nhưng vốn chẳng mấy loại tiệc tùng xã giao
Tôi mỉm nhẹ giọng đáp:
“Không Về tiếp”
17
Về đến cứ nghĩ đã tỏ bình thường
Khi kể truyện cổ tích cho Bảo Bảo khi ngủ thằng bé bỗng nhỏ giọng :
“Mami mẹ đã lơ đãng lần đó Con đếm mà”
Tôi giấu nổi cảm giác áy náy
định lên tiếng giải …
Bảo Bảo ngoan ngoãn mở lời :
“Mami biết chú đã gì con đúng Con sẽ kể nhưng mẹ buồn nhé”
thằng bé sợ buồn nên mới giấu
Không lẽ… Phong Mân định giành con Bảo Bảo là ba
Tôi hồi hộp đến mức tim đập loạn cả lên
Ngay lúc đó giọng mềm mại của con vang lên trong gian tĩnh lặng:
“Chú hỏi con… một bố trai như chú làm ba dượng Chú còn … Mami nuôi con một sẽ vất vả”
Tôi sững
Ba dượng
Phong Mân trong nghĩ cái gì trời
Tôi còn nghiến răng giận Bảo Bảo ngờ ôm lấy khẽ hỏi một câu:
“Mami nuôi con … mệt lắm hả”
một câu như đâm thẳng trái tim
Tất cả giận dữ trong phút chốc mềm nhũn như nước
“Sao mệt chứ Có con Mami thấy là hạnh phúc nhất đời Con là thiên thần nhỏ của mẹ”
Dù xưa chia Phong Mân nhưng ý định bỏ đứa bé
Bởi vì … yêu trẻ con
Đợi đến khi Bảo Bảo ngủ say ngoài ghế mây đặt biệt của Phong Mân
Hôm nay… nhất định dạy cho một bài học
Kim đồng hồ đã gần điểm một giờ sáng
siêu xe quen thuộc cuối cùng chậm rãi đỗ
Tôi còn kịp dậy đã thấy giọng của Tiêu Chu Chu vang lên phía :
“Anh Mân chờ em ”
Phong Mân xuống xe cả nồng nặc mùi rượu trông vẻ đã say đến chịu nổi
Tiêu Chu Chu lập chạy đến đỡ
— ngờ đẩy mạnh
“Đừng chạm Ngoài Du Du ai đụng ”
Tôi câu đó trong càng thêm rối bời
Phong Mân… lừa ai
Ngày đó ngay cổng công ty
rõ ràng chính mắt thấy yên Tiêu Chu Chu ôm lấy
18
Khoảnh khắc từ trong bóng tối Tiêu Chu Chu suýt hét toáng lên vì giật
Đến khi là ánh mắt cô lập bốc lửa
“Khúc Tiểu Du cô còn đây Giờ bảo vệ còn đuổi cô bọn họ ăn lương làm gì ”
Phong Mân khi còn ngơ ngác vì men rượu nhưng thấy tiếng liền ngẩng lên
Đôi mắt dài và sâu khẽ nheo chằm chằm như xác điều gì
Và — ngờ mở to mắt lao thẳng về phía
Trong nháy mắt ôm trọn
Mùi hương lạnh nhè nhẹ pha lẫn vị rượu còn vương khiến giác cau mày
đã vùi vai giọng nghẹn ngào khàn khàn:
“Du Du… em tàn nhẫn”
Tôi kịp phản ứng Tiêu Chu Chu đã lao lên kéo quên lên giọng nhắc nhở:
“Anh Mân quên Khúc Tiểu Du đối xử thế nào Cô căn bản hề yêu cô nhắm tiền của thôi”
Lời như một mũi kim độc châm giữa đêm lạnh
Phong Mân dường như khựng
Ánh mắt dao động như … lung lay bởi câu
Anh buông thân loạng choạng nhưng cố gắng rõ mặt
Khi chắc chắn mắt là Khúc Tiểu Du đột nhiên nắm lấy kéo biệt
Lúc chuẩn đóng thấy Tiêu Chu Chu lập đưa đẩy mạnh cô ngoài
“Em làm gì Anh mà Du Du quá thân thiết khác Nhỡ cô hiểu lầm Chu Chu em về ”
Anh do dự đóng cái rầm ngay mặt cô
Sau đó vô cùng vui vẻ kéo khắp biệt
“Anh giàu Du Du Em xem căn biệt mua mươi tỷ Đây là gốm Đường là sứ Tống còn cái ly thủy tinh khảm vàng là đồ cổ À còn nữa món mới quý nè…”
Giọng khoe khoang hớn hở như một đứa trẻ
“Anh còn nhớ cây trâm ngọc khắc hoa tử yên em nhắc tới Anh đã đấu giá nó nước ngoài”
Tôi mặc kéo lên lầu cho đến khi ấn xuống mép giường
Phong Mân quỳ xuống mặt hai mắt sáng rực đặt một hộp
“Du Du mở xem Em ”
Tôi ngây
Bên trong là cây trâm tử yên hoa bằng ngọc đúng kiểu xưa vô thức chơi thôi mà…
Anh nhớ
Tôi thấy xúc động vì nó đắt bao nhiêu
Mà vì cái cách âm thầm ghi nhớ lời hờ hững của
suốt ngần
Anh… như
cần là điều dù một lần thoáng qua đều sẽ nhớ kỹ
Tôi khẽ đưa lên chạm gương mặt của Phong Mân
qua thời gian khiến trưởng thành hơn nhiều
những lúc như thế giống hệt trai ngốc nghếch nào — ngốc đến mức tin rằng cần một cây trâm cài tóc là đủ quá khứ
Tôi … đã đưa lấy cây trâm hoa tử yên
Thế nhưng quên rằng — Phong Mân đã còn là của nữa
Tôi khẽ hỏi giọng nhẹ nhưng chữ đều rơi xuống như tảng đá trong :
“Anh biết… giờ còn quan trọng nữa ”
Bầu khí trong phòng lập như đóng băng
Phong Mân cúi đôi mắt cụp xuống lộ hàng mi đổ bóng ánh đèn
Tôi rõ vẻ mặt nhưng cảm nỗi chênh vênh mơ hồ bao lấy