Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/60HumWEo8w
119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Cả một ngày nào là váy cưới, nào là trang sức, lại còn một đống hoa , tôi sự kiệt sức, cửa đã ngả người xuống sofa nghỉ ngơi.
ngồi xuống liền cuộc gọi của Phương Gia Trinh, phía trước còn có hơn chục cuộc gọi nhỡ từ anh ta.
“Em đang đâu? Anh nói với em bao nhiêu lần rồi, đừng muộn, đừng muộn! Nhất định chậm chạp tới mới mình có địa vị à?”
Tôi đầy dấu hỏi: “Đi đâu?”
Phương Gia Trinh không nhịn được bật lạnh: “Cũng hay nhỉ, Phó Kỳ, anh còn tưởng em chấp nhận Tô Tô, không ngờ qua là diễn kịch à? Còn học được cách phớt lờ tin nhắn của anh nữa?”
“Anh đã gửi tin nhắn cho em từ sớm, nay là ngày đầu tiên Tô Tô về nước, anh tổ chức tiệc đón gió tẩy trần cho cô ấy, Tô Tô biết điều nên nhất định mời em cùng tới. Mau đi, anh gửi định vị cho em rồi.”
Nói cũng không chờ tôi trả lời: “cạch” một tiếng cúp máy, tôi liền nhận được một tin định vị, theo sau là một đoạn ghi âm.
“Chị Kỳ, lâu lắm rồi chúng ta không gặp, chị mau đi, em không muốn chị hiểu lầm em với anh Gia Trinh…”
Đoạn ghi âm này còn chưa hết ý, tôi mở đoạn tiếp theo, bên vang lên giọng của Phương Gia Trinh.
“Phó Kỳ, nếu em còn không tới, đừng mơ có được thông tin liên lạc của tổng biên tập tạp chí mà anh đã hứa cho em.”
Tôi hơi do dự. Tôi học chuyên ngành y, có một bài luận mãi chưa được đăng, bởi tôi muốn được xuất bản tạp chí này. Phương Gia Trinh từng tình cờ có được liên lạc của tổng biên tập và hứa sẽ đưa cho tôi.
Không ngờ anh ta lại lấy thứ này để uy h.i.ế.p tôi, nực .
Tôi đứng dậy, sơ qua thu dọn một chút, đi thôi, hai người này cũng còn làm tôi ghê tởm được bao lâu nữa.
Tôi bước phòng riêng của khách sạn, ghế chủ vị bên trái và bên , Phương Gia Trinh và Lê Tô Tô đang ngồi sát cạnh nhau, thân mật khác thường, trông vô cùng xứng đôi, ghế của hai người dính sát nhau.
tôi bước , Lê Tô Tô vội vàng đứng dậy, gương mặt trắng trẻo đầy nụ :
“Chị Kỳ, chị rồi, mau lại ngồi.”
nói định nhường chỗ của mình cho tôi.
Chưa kịp dịch chuyển được mấy phân, Phương Gia Trinh đã kéo cô ta lại:
“Tô Tô, nay nhân vật chính là em, em cứ ngồi . Nhiều ghế thế này, cô ấy ngồi đâu được.”
Lê Tô Tô áy náy tôi, gương mặt hơi ửng đỏ:
“Xin lỗi chị Kỳ, anh Gia Trinh… có lẽ hơi say rồi.”
Tôi xua , tùy ý tìm một chỗ ngồi xuống:
“Không sao, tôi ngồi cũng được. Anh Gia Trinh nói đúng, nay cô mới là nhân vật chính.”
Lúc này, bạn của Phương Gia Trinh lên tiếng trêu chọc:
“Được rồi, một cái ghế thôi mà có gì nhường qua nhường lại. Mà này, nay bọn tôi ảnh paparazzi chụp, cậu với Tô Tô đúng là đẹp đôi . Người bên tôi không quen các cậu mà cũng bảo chắc chắn là một cặp!”
“Chỉ là Tô Tô nhà mình tham vọng sự nghiệp quá, một theo đuổi ước mơ. Trước chia tiếc , nhưng giờ Tô Tô đã về nước rồi, hai người hoàn toàn có thể bắt đầu lại mà.”
03
Phương Gia Trinh buồn liếc tôi, thản nhiên nói:
“Mấy người nói bậy gì thế, Tô Tô là người sẽ trở thành họa sĩ lớn đấy.”
Anh ta hoàn toàn không phủ nhận những lời gán ghép lộ liễu của người khác, rõ ràng tôi mới là người sắp kết hôn với anh ta.
Trước , rốt cuộc tôi đã hiền lành mức nào mà có thể chịu đựng việc người đàn ông mình yêu lúc nào cũng chứa một người phụ nữ khác.
Lê Tô Tô khẽ cắn môi, đôi mắt ươn ướt như nai con:
“Chị Kỳ, chị đừng nghe bọn họ nói bừa, họ đùa không biết chừng mực, chị tuyệt đối đừng để nhé.”
Nói , cô ta nhẹ nhàng đưa tới một chiếc hộp được gói rất tinh xảo:
“Chị Kỳ, là quà em mang về cho chị, chị mở , có thích không?”
Tôi mở , bên là một chiếc vòng mảnh, sợi dây mỏng manh rải rác đính vài viên nhỏ li ti, cắt gọt không đều.
Tôi ngẩng đầu Lê Tô Tô, nơi cổ cô ta đang đeo một sợi dây to đẹp, kỹ thuật nạm đá cực kỳ tinh xảo, đã biết là hàng đặt riêng.
Tôi sững lại, nhớ sợi dây này là thứ Phương Gia Trinh đặt làm riêng cho tôi sao?
Anh từng nói hy vọng tôi có thể đeo nó cùng váy cưới, sánh bước với anh thảm đỏ, tượng trưng cho tấm chân thành cưới hỏi của anh.
Khi đặt làm, nhà thiết kế sau khi vẽ bản phác đã nói với tôi, cắt viên đá chính sẽ còn ít vụn thừa, có thể làm thêm vài món trang sức nhỏ, như vòng hạn.
Vậy mà bây giờ, món trang sức chính phối cùng váy cưới của tôi lại đang cổ Lê Tô Tô, còn chiếc vòng làm từ đá thừa bị cô ta mang tôi như quà.
Tôi không nhịn được bật .
Bạn bè của Phương Gia Trinh tôi như vậy cho rằng tôi chưa từng qua đồ tốt, mặt không giấu được vẻ khinh miệt.
Có người còn thầm:
“Loại người này mà anh Phương cũng trúng được sao.”
Có người đưa mắt theo Lê Tô Tô khi cô ta trao quà cho tôi, rồi bị thu hút bởi sợi dây sang trọng cổ cô ta, liền thốt lên kinh ngạc:
“Tô Tô! Sợi dây này của cậu đẹp quá!”
Lê Tô Tô ngượng ngùng đưa khẽ vuốt sợi dây , ánh mắt chan chứa tình cảm sang Phương Gia Trinh bên cạnh:
“Là anh Gia Trinh mình đấy, anh ấy nói là quà chúc mừng mình về nước. Nếu sau này triển lãm tranh thành công, anh ấy sẽ mình một sợi dây còn đẹp hơn.”
Tôi bên cạnh bất ngờ cảm thán:
“Wow, Phương Gia Trinh là hào phóng, nguyên liệu làm sợi dây này vốn là đồ gia truyền từ đời mẹ của nhà họ Phương, chỉ riêng việc vẽ bản thiết kế đã mất gần nửa năm. Kỹ thuật cắt gọt là đặt làm nước ngoài, món này vốn chỉ truyền lại cho con dâu nhà họ Phương thôi. anh ta với cô rồi.”
Bầu không khí lập tức rơi im lặng.
Sắc mặt Phương Gia Trinh trở nên khó coi.
Dù là người không tinh ý giờ cũng hiểu .
Đã là bảo vật gia truyền chỉ dành cho con dâu, nếu cũng cho tôi – người sắp kết hôn với Phương Gia Trinh. Thế nhưng, giờ nó lại nằm cổ của Lê Tô Tô, ý nghĩa bên không cần nói ai cũng hiểu.