Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/8zvG0FGtc0
119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Tô Tô run rẩy đứng bật dậy, tay ôm lấy sợi , tháo không được, để nguyên cũng không xong, vành lập đỏ hoe.
“Anh Gia Trinh, xin lỗi… em… em không biết vốn dĩ là của , em thật ngốc, đến một câu cũng không hỏi thêm…”
Chưa nói hết câu, nước cô ta rơi chuỗi hạt đứt, khiến người ta xót xa.
Tay cô ta run run, cố sức tháo sợi , thậm chí siết vào cổ, khiến làn da trắng muốt nhanh chóng ửng đỏ một mảng.
“Anh Gia Trinh… anh mau… mau giúp em tháo …”
Giọng cô ta run rẩy, đến mức không thở nổi.
Phương Gia Trinh lập đau lòng không chịu nổi, nắm chặt lấy đôi tay đang kéo loạn của cô ta:
“ nói là tặng em thì là của em, tháo gì chứ, cứ yên tâm mà đeo, đừng nghe người khác nói linh tinh.”
Nói xong, anh ta quay đầu lại trừng nhìn tôi một cái:
“Chẳng qua chỉ là một viên hồng , em cũng là người học y, thứ chỉ là vật c.h.ế.t mà em coi báu vật sao? Học đến tiến sĩ rồi mà tầm vẫn nông cạn thế! Trước mặt bao nhiêu người mà không thấy xấu hổ vì cái bộ dạng ham hố ấy à!”
“ nữa, nói là cho con dâu nhà họ Phương thì là cho vợ tương lai của tôi, tôi đương nhiên có quyền quyết định nó nằm trên cổ ai.”
“Em đừng tự cho là đúng mà nghĩ nó là của em. Tôi tặng cho Tô Tô, là Tô Tô xứng đáng .”
“ sắp với tôi rồi, còn dưa mấy chuyện vớ vẩn, sắp thành bà Phương rồi, rốt cuộc em còn gì không hài lòng nữa?”
Tô Tô bên cạnh vừa khóc vừa cười:
“Anh Gia Trinh, cảm ơn anh, thật em cũng thấy viên hồng hợp với bộ lễ phục mà em mặc vào ngày triển lãm . Nhiều năm trôi qua rồi, anh Gia Trinh, vẫn là anh hiểu rõ em thích gì nhất.”
04
Tôi uể oải nhìn hai người kia, miệng cũng không chịu rảnh rỗi.
“Thật xin lỗi, tôi không có ý gì khác đâu, hai người đừng nhạy cảm quá vậy chứ?”
“ nữa, trang sức thành bộ mới đẹp, cái vòng tay cô tặng tôi là làm từ phần vụn còn lại của viên hồng kia, cô cứ lấy về .”
Tô Tô cắn môi:
“ , yên tâm, tuy anh Gia Trinh nói tặng em, nhưng em biết là quà cưới của hai người, em không giữ đâu. Đợi em tổ chức xong triển lãm, em trả lại cho , được không?”
bạn của Phương Gia Trinh cũng hùa theo:
“Phó , cô cũng vừa vừa thôi, nhìn xem cô dọa Tô Tô sợ kìa. Chỉ là một sợi thôi mà, có cần thiết vậy không? Tô Tô khó khăn lắm mới về nước một chuyến, giờ mọi người cô làm cho mất vui hết, nhất định cô khiến tất cả mọi người không vui thì mới hả dạ sao?”
“Đúng , cô Phó, nhà cô dù sao cũng là gia đình có danh tiếng, đừng làm sắp phá sản đến nơi, một sợi thôi mà cũng tranh giành với người ta.”
bạn chí cốt của Phương Gia Trinh xưa nay vốn chẳng ưa gì tôi. Trong bọn họ, chỉ có nữ thần Tô Tô mới xứng đôi với “anh em tốt” của họ là Phương Gia Trinh.
bên Phương Gia Trinh nhiều năm vậy, tôi làm gì cũng không được bọn họ chấp nhận, lúc nào cũng ngấm ngầm cho rằng tôi không xứng.
Tô Tô vội vàng nói:
“Mọi người đừng nói vậy, đâu có biết là món quà anh Gia Trinh đích thân tặng em. Giờ nói rõ rồi, ấy chắc chắn không trách em nữa.”
Phương Gia Trinh liếc tôi một cái đầy lạnh lùng:
“Biết vậy thà em đừng tới còn , tới chỉ để phá hỏng không khí.”
Tôi lập đứng dậy:
“Vậy tôi trước.”
Khi tới cửa phòng bao, tôi bỗng nhớ điều gì :
“À đúng rồi, phòng khách nhà anh vẫn hơi chật, chắc Tô Tô cũng không thoải mái. Hay là nhường phòng ngủ chính cho cô ấy .”
Phương Anh Gia Trinhu mày:
“Em đang nói cái gì vậy? Gì mà nhà tôi nhà em, chẳng là nhà của *chúng ta* sao? Đến giờ còn bày sắc mặt với tôi? Em có thể nào có một chút tự giác của một người làm dâu nhà họ Phương không?”
“Sau em gả vào nhà họ Phương, em cũng định đối xử lạnh nhạt với ba mẹ tôi vậy sao?”
Tôi nhướng mày cười nhạt:
“Gả vào nhà anh? cưới hủy rồi, chuyện để sau hãy nói.”
Phương Gia Trinh trong lòng hoảng loạn, kéo giật tôi lại, giọng gay gắt:
“Em đang nói cái gì vậy?! cưới gì mà hủy? Anh chỉ nói hoãn cưới thôi mà! Chỉ vì một sợi mà em giận dỗi rồi đòi hủy cưới à?!”
Đúng lúc , điện thoại của Phong Thừa An gọi đến, tôi cố ý nghe máy ngay trước mặt Phương Gia Trinh.
“ , nhà thiết kế hỏi em dùng loại đá quý gì làm đá chính cho bộ trang sức?”
Tôi nghĩ đến viên lục bảo trên cây gậy của anh, rồi đáp:
“ lục bảo .”
Phương Gia Trinh nghe loáng thoáng được vài chữ, lập liếc tôi khinh miệt:
“ lục bảo cái gì, mất hồng rồi thì tự đặt đá xanh à? Em sợ người ta chê thấp kém đến vậy sao?”
Tô Tô bên cạnh, ngấn lệ:
“Gia Trinh, anh… anh sắp rồi sao?”
Phương Gia Trinh không kịp trả lời cô ta, tiếp tục nổi giận với tôi:
“Phó , tôi mong em hiểu rõ một chuyện — tôi chỉ đồng ý tổ chức cưới với em, nhưng giấy đăng ký chúng ta còn chưa ký, chúng ta vẫn chưa vợ chồng hợp pháp! Em đừng tưởng rằng ép tôi tổ chức cưới xong thì em là người nhà họ Phương!”
“Em tự mình lén lút chuẩn trang sức cưới, còn gì nữa? Váy cưới? Sảnh cưới? Em chuẩn mấy thứ là làm gì, ép cưới à? Em khao khát lấy chồng đến vậy sao? Hay là nhà họ Phó nuôi không nổi em nữa rồi?”
Tôi cảm thấy anh ta ngày càng điên, thật sự không đôi co thêm, nhưng dù thế nào cũng không gỡ được tay mình khỏi cái nắm chặt của anh ta.
“Anh mau buông , ai ép cưới anh chứ. Tôi thích gì thì mua , liên quan gì đến anh?”
Phương Gia Trinh cười lạnh:
“Còn nói là không ép cưới? Em không với tôi thì định với ai? Đừng có giả vờ nữa, người ta gọi điện đến thẳng máy em rồi, còn bày đặt diễn trò?”
“Vốn dĩ nể tình hai nhà còn chút giao tình, tôi định giữ thể diện cho em. Nhưng nếu em còn phát điên làm mấy chuyện mất mặt thế nữa thì đừng trách tôi không khách sáo!”
Cửa phòng bao người ta mạnh mẽ đẩy , một giọng nói lạnh lùng vang lên:
“Buông cô ấy .”