Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Người ba ban nãy còn im lặng nhíu mày một lời, lúc trưng ra vẻ giận dữ, quát tôi ngày càng không ra thống gì.
Cùng bị mắng còn có cả Tô Mặc chắn trước tôi.
7
Tôi bị nhốt trong , không phép ra ngoài.
Nhưng Tô Mặc trèo cửa sổ .
Tôi vội chạy tới đỡ Tô Mặc. Anh đúng là điên , của tôi đều tầng hai, mà bệnh tim bẩm sinh của anh rất nghiêm trọng, bình thường còn không vận động mạnh, huống chi là làm mấy nguy hiểm thế .
Trong căn bị khóa, Tô Mặc chằm chằm bên má trái bị đánh của tôi, đôi mày nhíu chặt.
Anh vốn không giỏi ăn .
một lúc lâu, cuối cùng cũng thốt ra một câu: “Sao ông nỡ chứ?”
Tôi cười cười, cũng để tâm.
vẫn còn sưng, nhưng đã sớm không thấy đau nữa .
Ba tôi? Ông ta đương nhiên là nỡ. Tôi cũng đâu phải gái duy nhất của ông ta.
Tô ngoài kia dù luôn mang danh riêng nhưng là hòn ngọc quý tay ông ta.
Vì sao à?
Bởi vì mụ Trang Văn Huệ đã mòn mỏi đợi chờ suốt mười mấy năm kia là kẻ mà ba tôi coi là tình yêu đích thực của đời mình.
Còn tôi và mẹ, tôi qua là hòn đá ngáng chân đường đi hạnh phúc của ba mà thôi.
Nhưng ba tôi quên , quên rằng ngày xưa là ai đã ăn nhờ đậu bên ngoại của tôi để có ngày hôm nay.
Tô Mặc mang theo đá lạnh , cẩn thận bọc giúp tôi chườm gương sưng đỏ.
tôi vu vơ một lúc, bỗng dưng ngoài hành lang vang tiếng bước chân.
tôi còn chưa kịp phản ứng, cánh cửa vốn bị khóa trái đã bị mở ra.
Tô Mặc thậm chí không có thời gian để trốn đi.
tôi ngồi song song sofa, ngẩng đầu …
là Cận Dữ.
Phía sau anh là ba tôi đang cười nịnh nọt một cách cẩn trọng.
Nụ cười của Cận Dữ cứng bên khóe miệng, ánh giao với tôi, trong đáy anh thoáng qua rất nhiều cảm xúc.
Ngạc nhiên, sững sờ, giận dữ.
Tôi âm thầm thở dài, trong lòng đếm ngược ba giây.
Quả nhiên.
đếm ba, Cận Dữ liền bùng nổ.
“Tô Mặc, hai người khóa cửa làm gì trong vậy? Thiếu một chân chơi bài hả?”
8
Phía sau Cận Dữ, sắc ba tôi gần trắng bệch.
Cũng đúng thôi.
Trong ông ta, việc có bám vị thiếu gia nhà họ Cận khác nào tổ tiên tích đức. Nhưng ai mà ngờ rằng, ông ta còn chưa kịp bám thì việc đã sụp đổ .
góc khuất tầm Cận Dữ, ba tôi điên cuồng nháy ra hiệu.
ông ta gần viết sẵn mấy chữ to tướng: “Đừng chọc tổ tông .”
Tôi làm không thấy ánh gấp gáp , thản nhiên ngẩng đầu về phía Cận Dữ.
“Vậy cũng , anh hay tới, đủ một bàn đấu địa chủ .”
xong, tôi quay sang ba mình.
“Hay là ông cũng tham gia, ta chơi một ván mạt chược?”
Sắc ba tôi và Cận Dữ ai nấy đều khó coi nhau.
Nhưng đúng lúc bầu không khí đang căng thẳng, Tô xuất hiện.
Cái người đúng là có hơi thính của loài chó, có gì là đó ngay.
“Thiếu gia Cận…”
Cô ta cất giọng yếu đuối, ra vẻ đáng thương, dẫm đạp tôi để lấy lòng đối phương.
“Anh đừng tức giận quá. Thật ra em đã sớm phát hiện ra chị và anh Tô Mặc có quan hệ không bình thường. trước trong buổi tiệc, em đã định với anh , nhưng mà…”
Tôi nhận lấy túi chườm đá từ tay Tô Mặc, tự mình chườm , đồng thời lạnh nhạt bổ sung nốt câu còn dang dở trong lòng…
Nhưng trước đã bị anh quăng ra ngoài .
Đúng là mới mẻ thật.
Loại người Tô , ăn một không nhớ lâu.
trước đã làm loạn mức chật vật thế, vậy mà vẫn dám nhào .
Cô ta thật sự nghĩ Cận Dữ là kiểu người có bị vài câu ngon ngọt dụ dỗ hay sao?
Người trời sinh tính ngang bướng, ghét nhất là có kẻ trước xấu sau lưng.
Quả nhiên.
dứt lời, Cận Dữ đã quát : “Ai cho cô ? Ai bảo cô đứng đây sủa bậy hả?”
Tô sững người, bị mắng mức đờ ra.
Tất cả tủi thân đều hiện rõ , cô ta chực trào nước . Ba tôi mà đau lòng, bất đắc dĩ.
Nhưng nếu vì thế mà chịu bỏ cuộc, vậy thì đã phải Tô .
Cô ta không ngốc, sau vài bị đập tường, cuối cùng cũng hiểu ra rằng chỗ Cận Dữ sẽ kiếm lợi ích gì. Nhưng… dù bản thân không có lợi, cô ta nhất định phải kéo tôi xuống nước.
Vậy nên.
Cô em gái thân yêu của tôi lập tức đổi chiến thuật, không còn trực tiếp với Cận Dữ nữa, mà quay sang nhắm tôi.
“Chị à, chị vì anh Tô Mặc mà dội cả chén canh nóng đầu em. Ba muốn chị bình tĩnh một chút trong thôi. Nhưng mà chị…”
Cô ta thở dài, tỏ vẻ đau lòng và thất vọng: “Sao chị có hẹn hò riêng tư với anh trong chứ? Dù không có quan hệ huyết thống, anh cũng là anh trai của ta mà!”
Chát…
Tôi còn chưa kịp phản bác, đã có người ra tay giúp.
Cận Dữ quay người, tát cho cô ta một bạt tai.
“Tôi chưa bao giờ đánh phụ nữ, cô là người đầu tiên đấy.”
Dứt lời, anh còn khiêu khích liếc ba tôi lúc đang hoảng hốt che chở Tô trong ngực, ánh kia muốn : Ông muốn bênh gái ông? Vậy có muốn ăn một tát luôn không?
Dù có là kẻ phất sau một đêm, ba tôi cũng đã lăn lộn thương trường bao năm. Nếu ngay cả chút nhãn lực cũng không có, e rằng đã sống sót bây giờ.
thấy ông ta nghiến răng, nặn ra nụ cười giả lả, mắng Tô không hiểu , kéo cô ta rời đi.