Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/9fAnKCZL1C

119

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 5

Ông ta cũng hiểu rõ, chuyện Cận Dữ, chỉ có thể tôi tự giải quyết.

Cánh cửa phòng khép lại, trong phòng chỉ ba người tôi.

9

Ngay khi Cận Dữ , Tô Mặc đã đứng dậy, tiến lên một , luôn đứng chếch về phía trước bên trái tôi.

Thực ra…

Có lẽ mới tới, Cận Dữ không ý kỹ. Tôi và Tô Mặc tuy cùng ngồi trên một chiếc ghế sofa đôi, nhưng cả đều gầy, vị trí của Tô Mặc cách tôi nửa người.

tôi thậm chí chưa từng chạm nhau dù chỉ là khuỷu .

Cận Dữ dựa cạnh cửa, hít sâu một rồi nhìn tôi: “Những ngốc đó nói đều là thật?”

“Em anh ta mà dội canh nóng lên người cô ta?”

Tôi không vội trả lời, chỉ thấy buồn .

Tô Nhan mặt dày bám lấy mấy lần, rốt cuộc Cận Dữ nhớ nổi tên cô ta.

“Phải.”

Vừa dứt lời, Cận Dữ liền không nhịn được nữa, xông lên túm lấy cổ áo Tô Mặc.

“Tôi sớm đã nhìn ra, anh có ý đồ không trong sáng Tô Vãn!”

Anh nghiến răng, giơ nắm đ.ấ.m định đánh.

Mà Tô Mặc những không né tránh, ngược lại cũng túm chặt cổ áo Cận Dữ, giọng điềm tĩnh: “Cậu và Vãn Vãn đã chia rồi.”

Lời nhắc nhở này vô cùng đúng , thành đ.â.m trúng nỗi đau của Cận Dữ.

Thấy người sắp lao nhau, tôi vội vàng can ngăn.

Mà thực ra là can ngăn có thiên vị.

Tô Mặc thể trạng yếu, không chịu nổi giằng co, nên tôi gần như dồn sức đẩy mạnh Cận Dữ ra.

Nào ngờ, trong vội vàng, túi chườm đá trong tôi rơi xuống đất, Cận Dữ lại giẫm trúng, trượt ngã sõng soài.

Vị thiếu gia họ Cận xưa nay phong thái hiên ngang, giờ phút này lại chật vật nằm rạp trên sàn.

Tim tôi thắt lại, vội chạy tới đỡ anh.

“Anh không sao chứ…”

Lời chưa dứt, tôi đã Cận Dữ hất ra.

Anh cau mày nhìn tôi, ánh mắt lóe lên từng tia sáng tối đan xen. Người này xưa nay nóng nảy, mà lần này lại im hồi lâu mới nghẹn ra một câu: “ anh ta, em đẩy anh?”

Tôi thở dài một .

Thiếu gia Cận luôn có lối suy nghĩ khác người, ngay cả chuyện dẫm lên túi chườm đá ngã nhào, anh cũng tính sổ tôi.

Nhưng đúng là tôi đã đẩy anh thật.

Tôi quan sát anh thật kỹ, thấy không thương nghiêm trọng mới thở phào nhẹ nhõm, lần nữa vươn đỡ dậy, kiên nhẫn giải thích: “Không phải, tôi chỉ không muốn người đánh nhau thôi.”

Nhưng rõ ràng Cận Dữ nghe không lọt.

Vị thiếu gia nóng nảy này phát điên, đập phá loạn xạ cả căn phòng của tôi.

Sau đó, mang theo một bụng đầy lửa giận rời đi.

Tôi từ đầu cuối đều không ngăn cản, Tô Mặc muốn giữ anh lại, nhưng tôi cản.

Tôi đứng nguyên tại chỗ, nhìn anh phát tiết, nhìn anh rời đi.

Nhìn bóng lưng anh khuất dần nơi hành lang.

này, tôi mới khẽ thở dài.

Tô Mặc , mày nhíu lại: “Tính khí cậu ta quá nóng nảy, chia cũng tốt.”

Tôi muốn , nhưng khóe môi lại nhấc lên nổi.

“Không chỉ tính khí mà nguyên nhân bệnh lý. Anh ta mắc chứng rối loạn hưng cảm.”

Cũng chính , phu nhân Cận xưa nay mạnh mẽ, mỗi lần anh ta chọc tức phát điên cũng chỉ có thể nhịn xuống.

Tô Mặc người rất lâu, không nói thêm.

Chỉ cúi xuống, lẽ giúp tôi thu dọn.

Căn phòng sau cơn thịnh nộ của Cận Dữ trở nên bừa bộn.

Không gian ngắt.

Hồi lâu.

Tô Mặc đột nhiên hỏi tôi: “Trong lòng em, thực sự coi anh là anh trai ruột sao?”

Tôi ngẩn ra, lập tức nhớ lại…

Vừa rồi giằng co, tôi có giải thích Cận Dữ rằng, dù Tô Mặc không có quan hệ huyết thống tôi, nhưng trong mắt tôi, anh chính là anh trai ruột.

Giờ phút này nghe anh hỏi, tôi ngẩng đầu nhìn.

Chỉ thấy trong Tô Mặc là một búp bê nhỏ rơi trên đất.

Tôi có chút ấn tượng về nó.

Hình như hồi nhỏ, Tô Mặc lén dẫn tôi trốn đi viên giải trí, gắp được trong máy gắp thú cho tôi.

Tô Mặc đứng bên cửa sổ, ngược sáng nhìn tôi.

Anh mãi mãi chỉ có một vẻ mặt ôn hòa.

Tôi biết, xuất thân của mình, từ nhỏ Tô Mặc đã không có cảm giác an toàn.

nên khi anh hỏi, tôi không hề do dự mà gật đầu.

“Phải.”

Tôi nhặt lên búp bê lại rơi dưới đất.

“Mãi mãi đều .”

Tô Mặc khẽ .

thì tốt rồi.”

Sau đó, anh không nói thêm nữa.

Chỉ lẽ cúi xuống, nhặt nhạnh từng món đồ vương vãi trên sàn.

10

Gần đây là một ngày trọng đại của “gia đình ta”…

lần thứ bốn mươi của Văn Huệ.

Bà ta kém ba tôi nhiều tuổi, theo ông từ năm mười tám, mươi tuổi thì ra Tô Nhan, rồi trốn trong căn mà ba tôi kim ốc tàng kiều dưỡng thai và ở cữ.

Đây là lần đầu tiên kể từ khi mẹ bà ta chân tôi, Văn Huệ đón . , ba tôi đặc biệt coi trọng, hứa hẹn sẽ tổ chức một bữa tiệc thật long trọng.

Tôi chỉ nhạt trong lòng.

Một đôi uyên ương hèn mọn thì có thể lên vũ đài được sao?

Năm xưa, lấy lòng ngoại của mẹ tôi, ba tôi đã không tiếc sức, dày chuẩn . Tiệc mỗi năm tổ chức hẳn lần, một lần theo âm lịch, một lần theo dương lịch.

Những thứ này qua cũng chỉ là chiêu trò cũ kỹ của ông ta lấy lòng phụ nữ mà thôi.

Tôi vốn định đi, nhưng không biết mẹ Văn Huệ đã thổi tai ba tôi những , mức ông ta ra lệnh cứng rắn…

Bắt buộc phải có mặt, chúc mừng .

.

Chỉ nghe thôi cũng đủ khiến tôi buồn nôn.

Nhưng tôi vẫn đồng ý, suy cho cùng, ba tôi nói không sai.

cũng là , nếu tôi không tặng một món quà lớn, phải quá thất lễ sao?

Tiệc hôm đó, mẹ đẻ của Văn Huệ kéo mấy chục người.

Chỉ tiếc là…

Tùy chỉnh
Danh sách chương