Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/50ObJYIAMO
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Đọc từ đầu:
__________
Bảo mẫu ôm con gái đi theo sau, mắt trợn trừng như thể sắp bắn ra tia laser.
Sau đó, tôi không hề quan tâm đến bất cứ tin tức nào liên quan đến Chu Hoài và Từ Tinh nữa.
Tôi đổi số điện thoại, dẫn con gái đến sống ở nhà của bảo mẫu.
Nhà của cô ấy ở nông thôn, điều kiện không quá tốt, nhưng được cái yên tĩnh. Chồng đi làm ăn xa, con trai đang học đại học.
Hằng ngày tôi bế con đong đưa, cho con bú, nuôi gà nuôi vịt, cuộc sống bình dị mà lại rất thư thả và dễ chịu.
Mãi đến khi con gái tròn một tuổi, tôi mới quay lại thành phố nơi từng là nhà của tôi và Chu Hoài, mở lại tài khoản WeChat đã bỏ quên suốt một năm.
Vừa bật điện thoại lên, hàng loạt tin nhắn khiến máy bị đơ.
Tôi lập tức xóa hết sạch lịch sử trò chuyện.
Đợi máy ổn định lại, tôi mới gửi cho Chu Hoài một tin nhắn:
“Tôi đã về. Anh xem lúc nào rảnh thì cùng tôi đến Cục Dân chính ký giấy ly hôn.”
Tin nhắn gửi đi nhưng Chu Hoài không trả lời.
Tôi còn đang nghĩ không lẽ anh ta thật sự đã chết rồi, thì bất ngờ có tiếng gõ cửa vang lên.
Tôi giật mình cả người.
Vội ra hiệu cho bảo mẫu bế con vào phòng.
Đợi cửa phòng khép lại, tôi mới ra mở cửa chính.
Và bất ngờ nhìn thấy Chu Hoài đang đứng trước mặt.
Tôi khựng người lại.
Anh ta già đi nhiều, vẻ mặt u uất, tiều tụy rõ rệt. Đặc biệt khi tôi nhìn thấy một bên chân anh ta đã không còn, trái tim tôi bỗng chốc se thắt lại.
Ban đầu tôi không định cho anh ta vào nhà, nhưng nhìn thấy anh ta phải chống nạng, bộ dạng đáng thương, cuối cùng tôi vẫn mềm lòng, nghiêng người nhường lối.
Chu Hoài thấy tôi không đuổi anh ta, lập tức đỏ hoe mắt. Môi anh ta mấp máy mấy lần như muốn nói gì, nhưng tôi đưa tay ngăn lại:
“Ngồi xuống đã, không cần vội.”
Chu Hoài vừa ngồi xuống sofa, tôi liền khách sáo mang trái cây và rót trà cho anh ta.
Làn khói trà mỏng manh bay lên giữa tôi và Chu Hoài, phảng phất giống như bảy năm hôn nhân của chúng tôi — từng buổi chiều bình yên ngồi ngoài ban công, anh đọc sách, tôi chơi cờ vây, thời gian lặng lẽ trôi qua như một giấc mơ yên bình.
Cuối cùng, vẫn là Chu Hoài mở lời trước.
“Lâm Vãn, anh thật sự rất nhớ em. Anh biết anh đã tổn thương em, nhưng anh xin em đừng ly hôn, anh không thể mất em được.”
Khi nói những lời đó, lưng anh ta khẽ run rẩy, ống quần rỗng bên chân cụt cũng đung đưa theo giọng nói nghẹn ngào của anh ta.
Tôi biết rất rõ — ly hôn chưa bao giờ là chuyện dễ dàng.
Vì vậy, tôi chỉ bình tĩnh nâng tách trà lên, nhấp một ngụm.
“Chăm con gái một mình đã đủ vất vả rồi, tôi không có sức lo thêm một người tàn tật nữa đâu.”
Lời tôi có hơi tàn nhẫn, nhưng đó là sự thật.
Sắc mặt Chu Hoài lập tức trắng bệch.
Nhưng tôi không hề mềm lòng.
“Tôi biết cuộc sống của anh bây giờ rất khó khăn. Nhưng tôi không phải cơ quan cứu trợ. Tôi không có nghĩa vụ phải cứu vớt anh.”
“Điều duy nhất tôi có thể làm, là nhượng bộ anh một chút trong việc chia tài sản. Trước đây trong đơn ly hôn, tôi đề nghị chia theo tỷ lệ 6:4, tôi sáu, anh bốn. Nhưng nhìn hoàn cảnh hiện tại của anh, tôi có thể đổi lại, anh sáu, tôi bốn.”
Lúc này, đến cả môi Chu Hoài cũng run lên.
“Em nhất định phải tuyệt tình đến vậy sao? Lúc anh nằm trong ICU, em không nói không rằng ôm con bỏ đi. Em có biết anh suýt nữa đã chết không?”
Nhìn bộ dạng uất ức trong lời nói của Chu Hoài, tôi chỉ bình thản cười.
“Tôi không biết. Và tôi cũng chẳng cần phải biết. Lúc anh quyết định ra nước ngoài, tôi đã nói rồi, hậu quả thế nào anh phải tự gánh. Khi đó anh đã đồng ý với tôi mà.”
Chu Hoài siết chặt bàn tay.
“Vì em không nói với anh là em sẽ ly hôn với anh.”
Tôi bật cười vì tức giận.
Tôi rút điện thoại, đưa cho anh ta xem đoạn video đêm hôm đó.
Trong video, tôi và Chu Hoài không hề cãi nhau, nhưng máu ở hạ thân tôi chảy không ngừng. Đến lúc Chu Hoài rời khỏi nhà, trên sàn nhà vẫn còn hằn lại dấu chân tôi in bằng máu.
Rõ ràng đến vậy, mà anh ta cũng không hề để ý. Giờ lại quay đầu trách tôi?