Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/2B6pwEfsbc

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
3.
Buổi chiều, Trương Mẫn gửi tin nhắn đến.
“Tớ tra được . Căn nhà ở quận Triều Dương, diện tích 120 mét vuông, người đứng tên: Chu .”
Chu .
Tên vợ cũ anh ta.
“Khoản thì sao?”
“Trả góp mỗi tháng 8.500 , đã trả được 6 năm. Người là Chu , nhưng có thêm một người cùng đứng tên trả nợ.”
“Ai?”
“Chu Chí Viễn.”
Tôi chằm chằm màn hình.
Người cùng trả nợ.
Tức là, anh ta không chỉ “giúp trả”, là người đồng hợp pháp.
“Còn gì nữa không?”
“Có. Căn nhà này năm 2017, trả 600.000 . nguồn gốc khoản tiền trả … cậu đoán xem?”
“Sao?”
“Có một khoản chuyển khoản 300.000 , người chuyển: Chu Chí Viễn. Ghi chú: ‘Tiền đặt cọc nhà’.”
Tôi ch//ết lặng.
“Ba trăm ngàn?”
“Ừ. Tháng 3 năm 2017, Chu Chí Viễn chuyển cho Chu 300.000 , ghi rõ là tiền đặt cọc.”
Năm 2017.
Lúc đó họ còn chưa ly hôn.
Còn tôi thì thậm chí còn chưa quen Chu Chí Viễn.
“Lâm Vãn, cậu ổn chứ?”
“Ổn.”
“Hay là… đến nhà tớ ngồi chơi chút nhé?”
“Không cần. Tớ ở một mình.”
Tôi cúp máy, ngồi một mình trên chiếc ghế dài toà nhà công ty.
Đầu óc rối như tơ vò.
Đặt cọc 300.000.
Trả góp mỗi tháng 8.500.
Đã trả suốt 6 năm.
Tức là căn nhà đó được hai vợ chồng họ thời kỳ hôn nhân.
Tiền đặt cọc là Chu Chí Viễn bỏ ra.
Người trả góp cũng là anh ta.
Nhưng người đứng tên nhà — là vợ cũ.
Khi ly hôn, vợ cũ “không đòi gì cả, chỉ lấy căn nhà”.
Ha.
Không đòi gì.
Chỉ lấy một căn nhà chồng cũ trả tiền , đứng tên cô ta, còn tiếp tục thay cô ta trả nợ.
Tôi bật cười.
Người ngang tôi vẻ khó hiểu.
Tôi cũng chẳng biết mình đang cười gì.
Có lẽ… là đang cười chính mình ngu ngốc.
Kết hôn 5 năm, tôi cứ ngỡ mình đã lấy được một người đàn ông hiền lành thật thà.
Lương không cao, nhưng siêng năng chịu khó.
Mỗi tháng tôi 2.000 tiền sinh hoạt. Không nhiều, nhưng cũng đủ sống.
Tôi chưa từng nghĩ…
Anh ta đang nuôi một người phụ nữ khác.
Không đúng — là nuôi vợ cũ.
Thế thì gọi là gì?
tình cảm xúc? tình tài chính?
Hay là — thực ra anh ta chưa giờ dứt ra khỏi cuộc hôn nhân ?
Điện thoại reo.
Chu Chí Viễn gọi đến.
Tôi bắt máy.
“Vãn Vãn, em đang ở đâu?”
“Công ty.”
“Tối nay mẹ anh qua nhà ăn cơm, em…”
“Chu Chí Viễn.” Tôi ngắt lời.
“Ừ?”
“Mẹ anh biết anh trả góp nhà cho vợ cũ đúng không?”
Anh ta im lặng vài giây.
“… Biết.”
“Bà nói sao?”
“Bà… bà bảo, nợ người ta thì phải trả.”
“Nợ?” Tôi bật cười. “Chu Chí Viễn, anh có biết căn nhà đó tiền đặt cọc 300.000 là do anh bỏ ra không?”
Anh ta không trả lời.
“Anh biết , đúng không?”
“… Biết.”
“Vậy anh còn nói là ‘nợ’ cô ta? Anh bỏ tiền ra , anh đứng tên đồng , cô ta đứng tên nhà, ly hôn mang nhà — anh vẫn tiếp tục trả góp? anh còn nói là anh nợ cô ta?”
“Vãn Vãn, em không hiểu…”
“Không hiểu gì?” Tôi nhíu mày.
“Hồi đó… là anh chủ động đòi ly hôn.”
Tôi ch//ết lặng.
“Anh đòi ly hôn? Không phải anh nói là cô ta đòi sao?”
Anh ta im lặng rất lâu.
“… Anh em.”
“Anh tôi gì?”
“Là anh chủ động ly hôn. … lúc đó anh quen em .”
Đầu óc tôi ù .
“Chu Chí Viễn, anh nói lại lần nữa xem?”
“Là anh quen em … mới ly hôn.”
“Ý anh là… anh tình?”
“Không phải tình! Bọn mình chỉ là… chỉ là nói , chưa xảy ra gì cả!”
“Chu Chí Viễn.”
“Ừ?”
“Anh từng nói tôi, anh vợ cũ chia tay ‘không hợp tính’. Anh nói cô ta là người đòi ly hôn. Anh nói anh không tình.”
Tôi dừng lại một nhịp.
“Vậy còn nhiêu nữa anh đang giấu tôi?”
“Vãn Vãn, anh…”
“Tối nay mẹ anh không cần đến nữa.” Tôi nói. “Tôi không gặp ai hết.”
Tôi tắt máy.
Ngồi trên ghế dài, dòng người qua lại.
đầu tôi chỉ còn một câu hỏi vang lên:
Chu Chí Viễn, rốt cuộc tôi đã cưới phải loại người gì vậy?
4.
Tối về đến nhà, Chu Chí Viễn đã có mặt.
Anh ta nấu cả một bàn đồ ăn.
“Vãn Vãn, ăn cơm đã.”
Tôi không động đũa.
“Chu Chí Viễn, rốt cuộc anh vợ cũ… là gì?”
Anh ta thở dài.
“Ngồi xuống nói .”
Tôi ngồi xuống sofa.
Anh ta ngồi đối diện, châm một điếu thuốc.
“Năm 2016, anh cưới cô ấy. Năm 2017, bọn anh nhà, đứng tên cô ấy.”
“ sao lại đứng tên cô ấy?”
“Cô ấy nói… phụ nữ không có cảm giác an toàn. Nhà đứng tên cô ấy, cô ấy mới yên tâm.”
“Anh đồng ý?”
“Lúc đó… thấy cũng bình thường. Dù sao cũng là người một nhà.”
Tôi không nói gì.
“Đầu năm 2018, con ra đời. Nhưng giai đoạn đó anh áp lực công việc rất lớn, thường xuyên tăng ca. Cô ấy một mình chăm con, rất mệt. Chúng anh cãi nhau liên tục.”
“ sao nữa?”
“… cuối năm 2018, anh quen em.”
Anh ta ngẩng đầu tôi.
“Vãn Vãn, lần đầu gặp em anh đã thấy… em khác cô ấy. Em dịu dàng, biết cảm thông.”
“Cho nên anh tình?”
“Không!” Anh ta vội giải thích, “Bọn mình chỉ nói , ăn cơm vài lần. Không có… không có gì khác.”
“Nhưng anh tôi ly hôn cô ấy?”
Anh ta gật đầu.
“Anh là người đề nghị ly hôn. Cô ấy… không đồng ý. Nhưng anh đã quyết .”
“Cô ấy không đồng ý, vậy anh ly hôn bằng nào?”
“Anh nói… anh nói nhà để lại cho cô ấy, khoản anh tiếp tục trả. Cô ấy mới chịu.”
Tôi nhắm mắt lại.
“Chu Chí Viễn.”
“Ừ?”
“Anh có biết mình là loại người gì không?”
Anh ta không đáp.
“Anh là một kẻ… dối trá.”
Tôi mở mắt ra.
“Anh vợ cũ — anh có người khác, nhưng nói là không hợp tính. Anh dùng căn nhà khoản để đổi lấy sự đồng ý ly hôn.”
“Anh tôi — anh nói mình là người bỏ rơi. Anh nói lương 7.000. Anh nói anh vợ cũ không còn liên lạc.”
“Anh tất cả mọi người.”
“Vãn Vãn, anh không cố ý em…”
“Không cố ý?” Tôi bật cười. “Chu Chí Viễn, đến cả lương nhiêu anh cũng tôi, anh lấy tư gì nói là ‘không cố ý’?”
“Anh sợ em nghĩ nhiều…”
“Nghĩ nhiều?” Tôi đứng dậy. “Anh trả tiền nhà cho vợ cũ 480.000. Anh tôi 2.000 mỗi tháng. Anh bắt tôi chắt bóp sống qua ngày. Mẹ tôi nhập viện anh nói không có tiền — anh tôi nghĩ nhiều cái gì?”
Anh ta cúi đầu, im lặng.
“Tôi hỏi anh một câu.”
“Em hỏi .”
“Căn nhà đó, khoản còn nhiêu năm?”
“… 15 năm.”
“15 năm.” Tôi gật đầu. “Tức là không có gì thay đổi, anh còn phải trả tiếp 15 năm nữa?”
Anh ta không nói.
“8.000 nhân 12, nhân 15.” Tôi nói chậm rãi. “1 triệu 440 ngàn. Cộng 480 ngàn anh đã trả. Tổng cộng là 1 triệu 920 ngàn.”
“Vãn Vãn…”
“Chu Chí Viễn, anh định dùng 1 triệu 920 ngàn để cho vợ cũ một căn nhà.”
“Là cho con…”
“Cho con?” Tôi cười lạnh. “Nhà đứng tên cô ta. Anh lấy gì đảm bảo là cho con?”
Anh ta không trả lời được.
“Hơn nữa, cho dù là cho con.” Tôi anh ta. “Vậy con của chúng ta thì sao? Anh đã chuẩn cho con chúng ta cái gì?”
Sắc mặt anh ta trắng bệch.
“Chu Chí Viễn, tôi nói cho anh biết.”
Tôi cúi người, thẳng mắt anh ta.
“Anh nợ cô ta, tôi không can thiệp. Nhưng 5 năm qua, anh nợ tôi — 480.000 — tôi anh trả lại.”
Anh ta ngẩng đầu, ánh mắt đầy hoảng loạn.
“Vãn Vãn, em… em có ý gì?”
“Có ý gì à?”
Tôi đứng thẳng dậy.
“Tôi ly hôn.”
5.
Hôm sau, tôi đến ngân hàng.
Yêu cầu in sao kê tài khoản nhận lương của Chu Chí Viễn vòng 5 năm qua.
Một xấp giấy dày cộm.
Ngày 15 hằng tháng, 8.000 — chuyển cho Chu .
Từ tháng 3 năm 2019 đến tháng 2 năm 2024.
Tròn 5 năm.
Tổng cộng 60 lần chuyển.
Cộng lại là 480.000 .
Tôi lại đến trung tâm giao dịch bất động .
Tra cứu thông tin nhà đất đứng tên Chu Chí Viễn.
Không có căn nào.
Nhưng tên anh ta xuất hiện ở mục “người cùng trả nợ” của một căn hộ.
Địa chỉ: Quận Triều Dương, khu , toà X, đơn nguyên X, phòng XXX.
Diện tích: 120m².
Chủ sở hữu: Chu .
Tôi photo toàn bộ tài liệu, cẩn thận cất túi.
Buổi chiều, tôi đến một văn phòng luật sư.
Người tiếp tôi là một nữ luật sư họ .
“Chị Lâm, tôi đã nắm được cơ bản tình hình của chị.” Luật sư xem xấp tài liệu tôi mang đến. “Chồng chị thời gian hôn nhân đã sử dụng tài chung để trả khoản nhà cho vợ cũ — hành vi này có thể coi là tự ý xử lý tài chung vợ chồng.”
“Vậy… có đòi lại được không?”
“Có thể yêu cầu hoàn trả.” Cô nói, “Theo quy định pháp luật, một bên vợ/chồng thời gian hôn nhân tự ý định đoạt tài chung không có sự đồng ý của bên kia, thì người còn lại có quyền yêu cầu bồi thường.”
“Cụ thể phải làm thế nào?”
“Hai hướng.” Cô nói, “Một là thỏa thuận — để chồng chị chủ động trả lại số tiền này. Hai là khởi kiện — tiến hành theo con đường pháp lý.”
“ anh ta không chịu thỏa thuận thì sao?”
“Vậy thì khởi kiện.” Luật sư đáp, “Nhưng tôi phải nhắc : số tiền được chuyển cho vợ cũ, nên cô ta có thể tòa gọi là bên liên quan thứ ba.”
“Ý chị là gì?”
“ chồng chị khai rằng anh ta tự nguyện chuyển tiền cho vợ cũ, thì tòa án có thể thêm cô ấy vụ án, tư đơn phụ hoặc người có quyền lợi liên quan. Còn số tiền chị có thể đòi lại được nhiêu, thì phải tùy thuộc tình tiết cụ thể.”
Tôi trầm ngâm một lúc.
“Luật sư , tôi còn một câu hỏi.”
“Chị nói .”
“ tôi… đồng thời nộp đơn ly hôn thì sao?”
“Vậy thì vụ việc sẽ phức tạp hơn.” Cô nói, “ lúc đó sẽ tiến hành chia tài , nên 48 vạn kia có thể được tính là phần tài bên chồng chuyển không hợp lý, chị hoàn toàn có quyền yêu cầu tính tài cần phân chia.”
“Nghĩa là, quá trình ly hôn, tôi có thể khoản tiền đó để tính toán?”
“Đúng.” Luật sư gật đầu. “Nhưng điều kiện tiên quyết là chị phải có đầy đủ chứng cứ.”
Tôi đẩy bản sao kê ngân hàng thông tin nhà đất về phía cô.
“Như vậy đủ chưa?”
Cô xem qua một lượt.
“Vẫn chưa đủ.”
“Còn thiếu gì nữa?”
“Chị cần chứng minh rằng chị không hề biết về những khoản chuyển tiền đó.” Cô nói, “ chồng chị khai rằng chị biết đồng ý, thì sẽ rất rắc rối.”
“Vậy tôi chứng minh kiểu gì?”
“Ví dụ… từ anh ta giấu thu nhập. Anh ta đã làm sao để che giấu chị?”
Tôi suy nghĩ một lát.
“Anh ta nói lương 7.000, nhưng thật ra là 15.000.”
“Anh ta từng bảng lương hoặc sao kê cho chị chưa?”
“Chưa giờ.” Tôi đáp, “Thẻ lương luôn do anh ta giữ.”
“Thế anh ta chị sinh hoạt phí kiểu gì?”
“Chuyển khoản 2.000 mỗi tháng tài khoản của tôi.”
“Có lịch sử chuyển tiền không?”
“Có.”
Luật sư gật đầu.
“Đây là điểm mấu chốt. Anh ta chỉ chị 2.000 mỗi tháng, còn lại giữ lại để trả nợ cho vợ cũ. Điều đó chứng minh anh ta có ý che giấu dối.”
“Còn cần bằng chứng gì nữa không?”
“Tốt nhất có thể lấy được giấy xác nhận thu nhập của anh ta.” Cô nói, “Để chứng minh mức lương thật, từ đó chứng minh anh ta có hành vi giấu thu nhập.”
“Giấy xác nhận lương… lấy bằng nào?”
“Dễ nhất là anh ta tự ra.” Cô nói, “Còn không chịu , có thể yêu cầu tòa án hỗ trợ trích lục quá trình khởi kiện.”
Tôi trầm ngâm.
“Luật sư , tôi nói anh ta .”
“Được.” Cô gật đầu. “Nhưng tôi khuyên chị, khi nói, hãy lưu lại đầy đủ chứng cứ, để phòng trường hợp bất ngờ.”
“Vâng.”
“Còn một điều nữa.” Luật sư tôi, “Tôi cần nhắc chị rõ — hành vi của chồng chị tuy quá đáng, nhưng theo pháp luật, chưa chắc cấu thành tình hay tái hôn bất hợp pháp. Cho nên khi đòi quyền lợi, chị phải giữ vững lập trường, không được nóng vội.”
“Ý chị là gì?”
“Tức là… đừng quá cảm tính. Bình tĩnh xử lý, mới là tốt nhất để bảo vệ quyền lợi của mình.”
Tôi gật đầu.
“Vâng, tôi hiểu.”