Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/2B6pwEfsbc

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 3

Ra khỏi văn phòng luật sư, trời tối.

Tôi đứng bên đường, nhìn dòng xe tấp nập.

đầu cứ vang vọng lời của luật sư Vương:

“Chị cần thêm bằng chứng.”

Tôi phải có thêm bằng chứng.

thoại reo.

Là Chu Chí Viễn gọi.

“Vãn Vãn, em đâu? Sao vẫn chưa về?”

“Em ngoài.”

“Hôm nay mẹ anh chơi, em…”

“Chu Chí Viễn.” Tôi ngắt lời.

“Ừ?”

“Mai anh mang bảng lương 6 tháng gần nhất về cho tôi .”

“Cái gì cơ?”

“Bảng lương. Gần đây nhất.”

Anh ta vài giây.

“Vãn Vãn, em làm gì?”

“Tôi muốn biết, anh còn giấu tôi bao nhiêu chuyện.”

Tôi tắt máy.

Rồi gọi xe về nhà.

Trên đường, tôi nhắn tin cho Mẫn:

“Cảm ơn cậu giúp tớ tra thông tin nhà.”

“Khách sáo gì chứ.” Cô ấy trả lời rất nhanh. “Lâm Vãn, giờ cậu ổn chứ?”

“Tạm ổn.”

“Có muốn ra ngoài đi dạo không? Tớ ngồi với cậu.”

“Không cần. hôm khác nhé.”

“Được rồi. Có chuyện gì cứ gọi tớ.”

Tôi cất thoại.

Nhìn ra ngoài sổ, ánh đèn phố xá lướt .

lòng tôi — có kế hoạch rõ ràng.

6.

Tối hôm sau, Chu Chí Viễn mang bảng lương về nhà.

Tôi liếc một cái.

Lương cơ bản: 8.000 tệ.

Lương hiệu suất: 5.000 tệ.

Phụ cấp: 2.000 tệ.

Thực lĩnh sau thuế: 15.238 tệ.

Khớp với sao kê ngân hàng.

“Vừa lòng chưa?” Anh ta bắt đầu tỏ ra khó chịu.

Tôi không nói gì, chỉ giơ thoại lên chụp ảnh bảng lương.

“Vãn Vãn, rốt cuộc em muốn thế nào?”

“Chu Chí Viễn.” Tôi ngẩng đầu nhìn anh ta. “Anh nói anh nợ vợ cũ. Vậy tôi hỏi anh, anh nợ tôi, anh trả sao?”

“Tôi nợ em cái gì?”

“5 năm.” Tôi nói. “5 năm lừa dối. 5 năm giấu giếm. 5 năm tôi phải chắt bóp từng đồng sống.”

“Anh có tiền cho em mà! Mỗi tháng 2.000 còn gì…”

“2.000?” Tôi lạnh. “Chu Chí Viễn, anh lương tháng 15.000, vợ cũ 8.000, cho tôi 2.000. Còn lại 5.000 anh tiêu. Anh thấy vậy là bằng à?”

“5.000 đó anh cũng dùng cho gia đình chứ bộ!”

“Gia đình?” Tôi mở app ngân hàng trên thoại, đọc rõ từng dòng giao dịch từ thẻ phụ của anh ta:

“Nạp game: 2.398 tệ. Bar: 1.800 tệ. Hội viên sân golf: 3.000 tệ. Giày thể thao: 4.500 tệ — mấy thứ này mà là chi tiêu cho gia đình?”

Sắc mặt anh ta bắt đầu sầm lại.

“Tôi hỏi anh.” Tôi tiếp, “ phí mầm non của con trai chúng ta, đóng?”

Anh ta không trả lời.

“Là tôi.” Tôi nói. “Tôi lương tháng 8.000, đóng phí 3.500, còn lại 4.500 lo cả nhà. Anh tôi 2.000, tôi vẫn phải xoay xở từng đồng từng cắc.”

“Vậy sao em không nói với anh?”

“Nói gì? Nói rằng tiền anh không đủ?” Tôi khẩy. “Anh lương anh có 7.000, tôi còn nói được gì nữa? Tôi tưởng anh cố gắng hết sức rồi.”

Anh ta cúi đầu.

“Vãn Vãn, chuyện này… là lỗi của anh.”

“Biết sai là tốt.” Tôi nói. “Giờ tôi chỉ muốn biết một chuyện.”

“Chuyện gì?”

nhà đó… anh còn trả tiếp không?”

Anh ta lặng.

“Chu Chí Viễn, tôi nhắc lại lần nữa.” Tôi nhìn thẳng anh ta. “ nhà đó đứng tên cô ta. Anh bỏ ra 30 vạn đặt cọc, 6 năm trả 60 vạn tiền vay. Tổng cộng 90 vạn. Nhưng nhà đó không có tên anh, không liên quan gì anh.”

“Nhưng mà…”

“Nhưng cái gì?”

“Nhưng mà con anh đó.” Anh ta nói. “Anh không thể con không có chỗ .”

“Con?” Tôi bật . “Anh nhớ không, con trai của anh và tôi, năm nay cũng mẫu giáo rồi.”

Anh ta ngẩng lên.

phí 30.000 tệ.” Tôi nói. “Tôi hỏi xin anh 5.000, anh không có.”

“Anh… anh lúc đó kẹt tiền thật mà…”

“Anh vợ cũ 8.000 mỗi tháng, rồi nói với tôi là kẹt tiền?”

Anh ta lại câm nín.

Tôi đứng dậy.

“Chu Chí Viễn, tôi hỏi anh lần cuối cùng.”

“Em hỏi đi.”

“48 vạn — 5 năm tiền trả nhà — anh xử lý thế nào?”

Anh ta ngẩng lên nhìn tôi.

“Anh… anh chưa nghĩ ra.”

“Vậy tôi nghĩ giùm.” Tôi nói. “48 vạn đó là tài sản chung của vợ chồng. Anh tự ý đem đi, phải trả lại. Nếu anh không trả, gặp nhau tòa.”

“Vãn Vãn!” Anh ta bật dậy, “Em muốn kiện anh à?”

“Tôi chưa nói là kiện.” Tôi lạnh giọng. “Tôi nói là: nếu anh không tự nguyện trả lại.”

Anh ta đứng chết trân tại chỗ, mặt lúc trắng lúc xanh.

“Còn nữa.” Tôi tiếp lời. “Chuyện nhà, tôi tra kỹ rồi. Đặt cọc 30 vạn là anh bỏ. Trả góp cũng là anh. Nhưng sổ đỏ đứng tên cô ta.”

“Đó là …”

“Tôi không cần biết lý do.” Tôi cắt ngang. “Tôi chỉ muốn nhắc anh: nếu anh còn tiếp tục trả, tức là anh dùng tiền cuộc hôn nhân này mua nhà cho người khác.”

“Cô ấy là mẹ của con anh!”

“Đúng.” Tôi gật đầu. “Cô ta là mẹ của con anh. Còn tôi là vợ anh.”

Tôi ngừng một nhịp.

“Chu Chí Viễn, anh còn phân biệt được không?”

Anh ta há miệng, không nói nên lời.

Đúng lúc ấy, chuông vang lên.

Anh ta ra mở .

Là mẹ chồng.

“Mẹ?” Chu Chí Viễn ngạc nhiên. “Sao mẹ lại ?”

“Mẹ tình hình hai đứa một chút.” Mẹ chồng bước , liếc nhìn tôi. “Vãn Vãn, nghe nói con với Viễn lục đục à?”

Tôi không nói gì.

“Mẹ, sao mẹ biết?” Chu Chí Viễn hỏi.

“Bố con nói.” Bà đáp, rồi ngồi xuống. “ là tụi con cãi nhau chuyện tiền trả nhà?”

Tôi quay sang nhìn Chu Chí Viễn.

“Anh kể với bố anh rồi à?”

7.

Sắc mặt Chu Chí Viễn đầy bối rối.

“Vãn Vãn,” mẹ chồng lên tiếng, “chuyện này, con nghe mẹ nói .”

“Vâng, mẹ nói đi.”

“Chuyện Viễn trả tiền nhà cho vợ cũ, nhà mình cũng biết cả.” Bà nói thản nhiên, “Hồi hai đứa ly hôn, là Viễn có lỗi với người ta. Cho nên, nhà mình thấy nợ thì phải trả, đó là chuyện nên làm.”

Tôi nhìn bà.

“Mẹ biết không, 5 năm , anh ấy trả tổng cộng bao nhiêu không?”

“Bao nhiêu?”

“Bốn trăm tám mươi ngàn tệ.”

Bà khựng lại.

“Thì… cũng là chuyện nên làm thôi.” Bà đáp, “Dù sao cũng là nợ người ta.”

“‘Nên làm’?” Tôi nhạt. “Vậy mẹ có biết phí mầm non của con con là đóng không?”

Bà không trả lời.

“Là con.” Tôi nói rõ ràng. “ anh ấy nói không có tiền.”

“Vãn Vãn, con đừng nói vậy.” Bà bắt đầu nhăn mặt, “ Viễn làm vậy… cũng đứa nhỏ bên đó, dù gì cũng là con ruột của nó.”

“Vậy còn con của con thì sao?” Tôi hỏi lại.

“Con các con có thiếu gì đâu.”

Tôi bật .

“Mẹ thấy con mình không thiếu gì cả? Vậy được, con hỏi mẹ một câu.”

Tôi nhìn bà chằm chằm.

“Nếu mai này con ly hôn, con cũng dẫn con mình đi, mẹ nghĩ con trai mẹ có chịu trả tiền nhà cho con không?”

Sắc mặt mẹ chồng lập tức thay đổi.

“Vãn Vãn! Con nói cái gì thế hả!”

“Con chỉ nói sự thật.” Tôi đứng dậy. “Mẹ nói anh ấy nợ vợ cũ, nên phải trả. Vậy còn những gì anh ấy nợ con suốt 5 năm thì sao? Lừa dối, che giấu, bắt con sống tằn tiện — trả cho con?”

“Con ngụy biện!” Giọng mẹ chồng bắt đầu lớn, “ Viễn là chồng con, con không đứng về phía nó thì còn đứng về phía ?”

“Đứng về phía anh ấy?” Tôi ngắt lời. “Mẹ muốn con bênh cho điều gì? Rằng anh ta lương 15.000 nhưng nói chỉ có 7.000? Rằng anh ta vợ cũ 8.000 mỗi tháng nhưng chỉ cho vợ hiện tại 2.000? Rằng anh ta giấu giếm mọi thứ suốt 5 năm?”

“Đủ rồi!” Chu Chí Viễn đột ngột quát lên.

phòng lập tức phăng phắc.

“Vãn Vãn, em rốt cuộc muốn gì?” Anh ta nhìn tôi, mắt đỏ hoe. “Muốn ly hôn? Được! Muốn tiền? Cũng được! Em còn muốn gì nữa?!”

Tôi nhìn anh ta.

“Chu Chí Viễn, em không phải muốn gì.”

Giọng tôi rất bình tĩnh.

“Em chỉ muốn anh hiểu một điều: cái mà anh nợ em, còn nhiều cái anh nợ cô ta gấp bội.”

Nói rồi, tôi xoay người bước phòng ngủ, đóng lại.

Sau lưng, giọng mẹ chồng chát chúa vang lên:

“Cái kiểu con dâu gì vậy chứ! Chẳng biết điều chút nào! Viễn, con không thể cứ nó lên mặt như vậy được…”

Tôi dựa lưng , hít sâu một hơi.

Không được khóc.

Tôi không thể khóc.

Bởi … tôi biết, đoạn đường phía trước của mình còn rất dài.

7.

Vài ngày sau đó, Chu Chí Viễn ngày nào cũng rời nhà từ sớm, về rất muộn.

Mẹ chồng thì nhà, ngày nào cũng xị mặt với tôi.

“Vãn Vãn, tối nay ăn gì đấy?”

“Tối nay con không về ăn.”

“Sao lại không về nữa? Con dâu gì mà…”

Tôi mặc kệ bà, bước thẳng ra .

Trước cổng ty, Mẫn đứng chờ.

“Lâm Vãn, tớ nghe được một chuyện.”

“Chuyện gì vậy?”

“Chồng cậu và vợ cũ… gần đây gặp nhau.”

Tôi khựng lại.

“Sao cậu biết?”

“Tớ có cô bạn mở quán cà phê quận Triều Dương.” Mẫn nói, “Cô ấy kể vài hôm trước thấy một đôi nam nữ ngồi với nhau hai tiếng. Người phụ nữ dắt theo một cậu bé khoảng bảy tám tuổi.”

“Bạn cậu làm sao biết đó là chồng tớ?”

“Tớ ảnh cho cô ấy .” Mẫn đáp, “Cô ấy đúng là anh ta.”

Tôi lặng.

“Lâm Vãn, cậu… ổn chứ?”

“Ổn.”

“Cần tớ đi cùng cậu không?”

“Không cần.” Tôi nói, “Mẫn Mẫn, cậu giúp tớ điều tra con của vợ cũ anh ta gần đây có bị ốm không.”

“Sao phải tra chuyện đó?”

“Tớ muốn biết… anh ta gặp cô ta là cái gì.”

Mẫn gật đầu.

“Tớ sẽ hỏi giúp cậu.”

chiều, Mẫn nhắn lại.

“Biết rồi. Thằng bé bị sốt phải nhập viện tuần trước, giờ xuất viện rồi.”

“Nhập viện?”

“Ừ, viêm phổi.” Mẫn nhắn, “Bạn tớ nói chồng cậu có bệnh viện. Còn đóng viện phí nữa.”

“Tổng bao nhiêu?”

3.000 tệ.”

Tôi nhìn chằm chằm màn hình.

ba ngàn tệ.

Con tôi mẫu giáo mất 5.000, anh ta không có.

Con của vợ cũ nhập viện, 3.000, anh ta lập tức chi.

thoại rung lên.

Là Chu Chí Viễn.

“Vãn Vãn, tối nay anh có việc, không về ăn cơm đâu.”

“Việc gì?”

“… Tiệc xã giao của ty.”

“Ờ.”

Tôi cúp máy.

Mở app WeChat.

Chúng tôi dùng tài khoản gia đình, có thể được vị của nhau.

vị của anh ta hiển thị: Bệnh viện XX, quận Triều Dương.

Không phải ty.

Là bệnh viện.

Tôi chụp lại màn hình.

Sau đó tắt thoại.

Về nhà, mẹ chồng TV.

“Về rồi à?”

“Vâng.”

“Chồng con hôm nay có tiệc, con ăn gì chưa?”

“Con ăn rồi.”

“Vậy con…”

“Mẹ.” Tôi cắt lời, “Con có chuyện muốn hỏi mẹ.”

“Chuyện gì?”

“Mẹ biết hôm nay Viễn đi đâu không?”

Bà khựng lại.

“Không phải là tiệc tùng sao?”

“Không phải.” Tôi thoại cho bà . “Anh ấy bệnh viện.”

Bà nhìn vị, sắc mặt thay đổi.

“Cái này… cái bệnh viện này là…”

“Là nơi con của vợ cũ anh ấy nằm viện tuần trước.” Tôi nói. “Hôm nay thằng bé xuất viện, anh ấy đón họ.”

lặng.

“Mẹ nhìn đi.” Tôi nói, “Anh ấy con là đi tiếp khách. Nhưng thật ra là đi gặp vợ cũ. Vậy gọi là gì?”

“Chuyện đó… cũng con cái mà…”

con?” Tôi nhạt. “Mẹ, con biết đó là con ruột của anh ấy, con hiểu. Nhưng nếu không có gì sai trái, sao anh ấy phải nói dối con?”

Bà vẫn lặng.

“Con hỏi mẹ thêm một chuyện.” Tôi nhìn bà. “Con của vợ cũ nhập viện, anh ấy đóng ba ngàn. Còn con trai của con mẫu giáo, anh ấy không bỏ ra nổi một xu. Mẹ thấy như vậy… bằng không?”

“Vãn Vãn, sao con cứ bới mãi chuyện này…”

“Con bới?” Tôi nhìn bà. “Không phải con bới. Con chỉ muốn biết — mắt mẹ, con và con trai của con, rốt cuộc là gì?”

Mẹ chồng há miệng, nhưng không nói được câu nào.

“Thôi.” Tôi đứng dậy. “Mẹ ngủ sớm đi.”

Tôi bước phòng ngủ, khóa .

Nằm trên giường, tôi nhìn lên trần nhà.

đầu chỉ có một câu:

Chu Chí Viễn, rốt cuộc mắt anh, tôi là gì?

Một người giữ nhà không ?

Một cỗ máy sinh con?

Hay chỉ là… một con ngốc dễ lừa?

thoại lại rung.

Là anh ta.

“Vãn Vãn, anh trên đường về.”

“Ừ.”

“Tiệc hôm nay… uống hơi nhiều. Em đừng đợi.”

“Biết rồi.”

Tôi cúp máy.

Mở app ngân hàng.

Số dư: 43.857 tệ.

Đây là toàn bộ tiền tiết kiệm tôi tích cóp suốt mấy năm .

Không nhiều.

Nhưng…

đủ thuê luật sư rồi.

Tùy chỉnh
Danh sách chương