Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/2B6pwEfsbc

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
8.
ngày sau.
Chiều thứ Bảy, tôi đang ở nhà chơi xếp hình với con .
Cửa , Chu Chí Viễn cùng mẹ chồng.
Phía sau bà, còn có một người đàn ông trung niên tôi chưa từng gặp.
“Vãn Vãn, đây là ba anh.” Chu Chí Viễn nói.
Ba chồng.
Kết hôn 5 năm, đây là đầu tiên tôi gặp ông.
“Chào ba.” Tôi đứng .
“Ừ.” Ông gật đầu rồi ngồi xuống sofa. “Vãn Vãn, ngồi đi.”
Tôi ngồi đối diện.
Con tôi chạy lại gọi một tiếng “ông bà nội”, rồi lại tục chơi xếp hình.
“Vãn Vãn.” Ba chồng lời, “ba nghe nói con và Tiểu Viễn cãi nhau vì chuyện trả tiền nhà?”
“Vâng.”
“Vậy để ba kể cho con ngọn nguồn chuyện này.” Ông nói, “Hồi Tiểu Viễn ly hôn, là nó đòi chia tay, chúng ta không cản được. Nhưng nhà này thấy không thể để vợ cũ và con nó không có chỗ ở, nên mới bảo nó tục trả tiền nhà.”
“Con biết rồi.”
“Biết là tốt.” Ông gật đầu. “Chuyện này, là lỗi của nhà họ Chu chúng ta. Tiểu Viễn trả tiền, là vì chúng ta . Nếu con muốn trách, cứ trách chúng ta.”
Tôi nhìn ông.
“Ba, con không trách ai .”
“Vậy con định thế ?”
“Ý con là —” Tôi nói rõ ràng, “5 năm qua, Tiểu Viễn dùng tài sản chung để trả tiền nhà cho vợ cũ. Số tiền đó, con muốn đòi lại.”
Ông cau mày.
“Đòi lại?”
“ vậy.”
“Vãn Vãn, con đừng không biết điều.” Mẹ chồng xen , “Tiền là Tiểu Viễn bỏ ra chứ đâu phải tiền con?”
“Mẹ.” Tôi ngắt lời. “Tiền trong hôn là tài sản chung. Anh trả tiền, một nửa là của con.”
“Con…”
“Còn nữa.” Tôi nhìn thẳng ba chồng. “Ba nói là ba bảo anh trả tiền. Vậy ba có biết, mỗi tháng anh đưa vợ cũ 8.000, còn đưa con 2.000 không?”
Ông sững lại.
“Nó đưa con… 2.000?”
“Vâng.” Tôi nói. “Suốt 5 năm.”
“Tiểu Viễn!” Ba chồng quay sang con . “Mỗi tháng con chỉ đưa vợ con 2.000 tệ?”
Chu Chí Viễn cúi đầu, không nói một lời.
“ con bao nhiêu?”
“… Mười lăm ngàn.”
“Mười lăm ngàn!” Ông đập bàn. “Đưa vợ cũ 8.000, vợ hiện tại 2.000 — đầu con có vấn đề à?!”
“Ba…”
“Im miệng!” Ông quát. “Ba bảo con trả tiền nhà, chứ đâu bảo con bạc đãi vợ!”
Mẹ chồng vội kéo ông, “Ông tiếng chút…”
“ tiếng?” Ông nhìn bà. “Bà biết chuyện này không?”
Sắc mặt bà cứng đờ.
“Tôi… tôi không biết nó chỉ đưa Vãn Vãn có nhiêu đó…”
“Không biết?” Ông cười nhạt. “Ngày bà cũng qua đây, mà bà không biết?”
Phòng khách rơi im .
Ba chồng nhìn tôi, lại nhìn Chu Chí Viễn, rồi thở dài.
“Vãn Vãn, chuyện này… là nhà họ Chu chúng ta con.”
“Ba, ba đừng nói vậy.”
“Phải nói.” Ông nghiêm giọng. “Tiểu Viễn thành ra thế này là vì chúng ta dạy dỗ không nghiêm. Nhưng giờ mọi chuyện đã vậy rồi, con định tính sao?”
“Con muốn ly hôn.”
Ông sững người.
Chu Chí Viễn bật : “Vãn Vãn!”
“Tôi đã nói rồi.” Tôi nhìn anh ta. “Tôi muốn ly hôn.”
“Tại sao?!” Anh ta lớn tiếng. “Anh hứa với em, từ nay anh không trả nữa!”
“Không phải vì chuyện tiền nhà.” Tôi đáp. “Chu Chí Viễn, anh đã lừa tôi 5 năm. Anh nói anh 7.000, thật ra 15.000. Anh nói không còn liên lạc với vợ cũ, thật ra vẫn gặp. Anh nói không có tiền, thật ra đã trả 480.000 cho cô ta.”
Tôi dừng lại một chút.
“Có thể anh còn giấu tôi nhiều chuyện hơn nữa. Nhưng tôi biết một điều — tôi không muốn tục đoán nữa.”
“Vãn Vãn, là anh sai rồi!” Chu Chí Viễn tới, “Sau này anh nghe lời em hết! Em muốn anh làm gì, anh cũng làm!”
“Anh muốn tôi tin anh?” Tôi nhìn thẳng mắt anh ta. “Anh còn tư cách để tôi tin sao?”
Anh ta chết .
“Chu Chí Viễn, tôi hỏi anh.” Tôi lạnh lùng, “5 năm qua, có chuyện là anh tự nói cho tôi biết sự thật không?”
Anh ta há miệng, nhưng không nói được gì.
“Không có.” Tôi đáp thay. “Tất đều tôi tự phát hiện. Nếu không có tin nhắn đó, anh định giấu tôi đến bao giờ?”
Anh ta im .
“480.000 tệ, đủ cho con tôi học từ mẫu giáo đến đại học.” Tôi đứng . “Và anh đã đưa hết cho con của người khác.”
Sắc mặt Chu Chí Viễn trắng bệch.
“Ba.” Tôi quay sang ba chồng. “Đây là lý con ly hôn. Không phải vì tiền. Mà vì con… không thể tin anh được nữa.”
Ông im rất lâu.
“Vãn Vãn, con chắc chứ?”
“Con chắc.”
“Vậy còn con?”
“Con mang theo.” Tôi nói. “Tiền cấp dưỡng, mỗi tháng anh phải chu cấp.”
“Còn nhà cửa?”
“Chúng con không có nhà chung.” Tôi nói, “Nhưng 480.000 là tài sản chung bị anh tự ý chuyển đi, con sẽ trả.”
Ba chồng gật đầu.
“Được.” Ông nói. “Chuyện này… để gia đình bàn lại.”
Ông đứng , liếc nhìn Chu Chí Viễn.
“Tiểu Viễn, con tự mà suy nghĩ lại đi.”
Rồi ông dắt mẹ chồng rời đi.
Phòng khách chỉ còn tôi và Chu Chí Viễn.
Anh ta đứng chết , như người mất hồn.
“Vãn Vãn…”
“Chu Chí Viễn.” Tôi nói, “Từ nay, từng đồng anh tôi — tôi sẽ bắt anh trả hết.”
Tôi quay người, đi phòng ngủ.
Sau lưng, là một khoảng như tờ.
9.
sau, tôi chính thức ủy quyền cho luật sư Vương nộp đơn khởi kiện ly hôn.
Ba khởi kiện:
1. Xác nhận chấm dứt quan hệ hôn giữa nguyên đơn (tôi) và bị đơn (Chu Chí Viễn).
2. Con chung nguyên đơn trực nuôi dưỡng, bị đơn có trách nhiệm chu cấp 3.000 tệ mỗi tháng.
3. Trong thời kỳ hôn , bị đơn tự ý xử lý 480.000 tệ tài sản chung để trả cho vợ cũ. Nguyên đơn trả phần sở hữu hợp pháp — 240.000 tệ.
Ba ngày sau khi nộp đơn, tòa thông báo phiên sơ .
đó, Chu Chí Viễn xuất hiện cùng luật sư của anh ta.
Sắc mặt anh ta kém hẳn, quầng thâm mắt rõ rệt.
Khi thấy tôi, anh ta định miệng, nhưng bị luật sư kéo lại.
“Chị Lâm, chúng ta bắt đầu.” – phán nói.
Quá trình xét xử diễn ra khá suôn sẻ.
Luật sư Vương nộp toàn bộ tài liệu: sao kê ngân hàng, thông tin bất động sản, bảng — từng mục, từng mục một.
“Thưa quý tòa,” luật sư Vương nói, “trong thời kỳ hôn , bị đơn đã giấu thu nhập thật, mỗi tháng chuyển 8.000 tệ cho vợ cũ để trả mua nhà. Tổng cộng trong 5 năm là 480.000 tệ, nguyên đơn toàn không hay biết, đây là hành vi tự ý định đoạt tài sản chung.”
phán hỏi: “Bị đơn có ý kiến gì không?”
Luật sư phía Chu Chí Viễn đứng .
“Thưa quý tòa, bị đơn thừa nhận hành vi chuyển tiền, nhưng cho rằng đó là để trả phát sinh trước khi ly hôn, không phải cố ý tẩu tán tài sản.”
“Trả ?” Luật sư Vương phản bác ngay. “Bị đơn và vợ cũ đã tất phân chia tài sản sau ly hôn. Căn nhà thuộc quyền sở hữu của vợ cũ. Việc bị đơn tục trả tiền vay là hành động tự nguyện, mang tính chất tặng cho. Tặng cho tài sản chung mà không có sự đồng ý của vợ — là vi phạm pháp luật.”
“Ý định ban đầu của bị đơn là…”
“Ý định không thể thay thế luật pháp.” – luật sư Vương cắt lời. “Bất kể ý định thế , thực tế là 480.000 tệ tài sản chung đã bị chuyển ra ngoài mà nguyên đơn không hề hay biết, cũng không đồng ý.”
phán gật đầu.
“Nguyên đơn trả 240.000 tệ — căn cứ là gì?”
“Vì đây là tài sản chung, mỗi bên sở hữu 50%. bị đơn tự ý chuyển 480.000 tệ, nguyên đơn có quyền trả lại phần mình là 240.000 tệ.”
“Bị đơn có ý kiến gì?”
Luật sư Chu Chí Viễn nói:
“Thân chủ chúng tôi đồng ý trả lại, nhưng xin được thanh toán theo kỳ hạn.”
“Trả góp?” Luật sư Vương lạnh lùng đáp, “Bị đơn thu nhập 15.000 tệ/tháng, toàn có khả năng chi trả. Hơn nữa, bị đơn giấu thu nhập, dối lừa nguyên đơn suốt 5 năm, gây tổn thương nghiêm trọng đến niềm tin hôn . Nguyên đơn thanh toán một .”
phán nhìn sang Chu Chí Viễn.
“Bị đơn có điều gì muốn trình bày không?”
Chu Chí Viễn đứng .
Anh ta nhìn tôi, vành mắt đỏ hoe.
“Vãn Vãn… anh xin lỗi.”
Tôi im .
“Anh biết mình sai rồi.” Anh ta nghẹn giọng. “5 năm qua, anh đã giấu em quá nhiều điều. Tiền , vợ cũ, khoản vay nhà… đều là lỗi của anh.”
“Anh không cố ý muốn lừa em. Anh chỉ nghĩ đó là trách nhiệm của mình. Anh vợ cũ và con, anh muốn trả.”
“Nhưng anh quên mất… anh cũng em.”
Anh ta hít sâu một hơi.
“Vãn Vãn, nếu em muốn ly hôn, anh đồng ý. Em muốn 240.000, anh trả. Trợ cấp nuôi con, anh sẽ chuyển hạn.”
Anh ta dừng lại, dự một chút.
“Anh chỉ xin một điều.”
“ gì?” phán hỏi.
“Mỗi tuần, cho anh gặp con một .”
phán quay sang tôi.
“Nguyên đơn có ý kiến gì?”
Tôi trầm ngâm vài giây.
“Được.” Tôi đáp. “Nhưng không được ngủ lại qua đêm, và không được đưa về nhà vợ cũ.”
Chu Chí Viễn gật đầu.
“Anh hứa.”
phán tuyên bố: phiên xét xử tạm nghỉ, chờ ngày tuyên .
Ra khỏi phòng xử, Chu Chí Viễn đuổi theo.
“Vãn Vãn!”
Tôi dừng .
“Còn chuyện gì?”
“Anh… anh chỉ muốn nói một câu.”
“Nói đi.”
Anh ta đứng đó, môi mấp máy.
“5 năm qua… cảm ơn em.”
Tôi nhìn anh ta.
“Cảm ơn gì?”
“Cảm ơn vì đã chăm sóc con. Cảm ơn vì đã tiết kiệm, chắt chiu. Cảm ơn vì… chưa bao giờ than phiền điều gì.”
Giọng anh ta hơi nghẹn.
“Anh không xứng làm chồng em.”
Tôi không đáp.
Chỉ quay người đi.
Sau lưng là cơn gió tháng Ba thổi nhè nhẹ.
Hơi lạnh.
Nhưng lòng tôi…
Chưa bao giờ nhẹ nhõm đến thế.
10.
Một tháng sau, tòa chính thức tuyên .
1. Chấp nhận đơn ly hôn của nguyên đơn Lâm Vãn và bị đơn Chu Chí Viễn.
2. Con chung Chu Tiểu Vũ nguyên đơn nuôi dưỡng, bị đơn chu cấp 3.000 tệ mỗi tháng.
3. Bị đơn Chu Chí Viễn phải trả cho nguyên đơn Lâm Vãn 240.000 tệ trong vòng 30 ngày kể từ ngày bản có hiệu lực.
Ngày nhận bản , tôi đứng trước cổng tòa , nhìn chằm chằm tập giấy tờ rất lâu.
Từ kết hôn đến ly hôn — 5 năm.
Từ lúc phát hiện sự thật đến khi được tuyên — 4 tháng.
4 tháng , tôi đã trải qua:
Giận dữ. Tổn thương. Sụp đổ. Rồi bình tĩnh.
Giờ thì mọi thứ, đã kết thúc.
Chu Chí Viễn đến từ phía sau.
“Vãn Vãn.”
“Ừ.”
“240.000… mai anh sẽ chuyển.”
“Được.”
“Chuyện của con… em xem lúc tiện, anh qua đón.”
“Cuối tuần đi.” Tôi nói. “10 giờ sáng, trước cổng khu chung cư.”
“Ừ.”
Anh ta đứng đó, dự.
“Còn gì nữa không?”
“Không…” Anh ta khẽ nói. “Chỉ là… muốn nói xin lỗi.”
“Anh nói rồi.”
“Anh biết.” Anh ta cười gượng. “Nhưng anh nghĩ… có nói bao nhiêu cũng không đủ.”
Tôi nhìn anh ta.
“Chu Chí Viễn.”
“Ừ?”
“Anh biết điều khiến tôi đau lòng nhất là gì không?”
Anh ta lắc đầu.
“Không phải 240.000.” Tôi nói. “Mà là… anh đã lừa dối tôi.”
Anh ta cúi đầu.
“Anh nói anh 7.000, tôi tin.
Anh nói không có tiền, tôi tin.
Anh nói không còn liên lạc với vợ cũ, tôi cũng tin.”
“5 năm qua, tôi tin anh tất .
Nhưng anh lại lừa tôi tất .”
Tôi ngừng lại một lúc.
“Đó mới là điều khiến tôi đau lòng nhất.”
Anh ta không nói gì.
“Tôi đi đây.” Tôi nói. “Anh cũng giữ gìn sức khỏe.”
Tôi quay người rời đi.
Đi rất xa rồi, tôi ngoảnh lại một cái.
Anh ta vẫn đứng nguyên chỗ cũ, nhìn theo tôi.
Tôi thu ánh mắt về, tục về phía trước.
Chu Chí Viễn…
Có những người — đời này, chỉ xứng làm chồng cũ.
11.
Cuộc sống sau ly hôn… yên bình hơn tôi từng nghĩ.
Tôi chuyển khỏi căn nhà thuê cũ, dọn đến một khu chung cư gần công ty hơn.
phòng ngủ, một phòng khách, 60 mét vuông.
— nhưng với tôi và con , là quá đủ.
Chu Chí Viễn giữ lời.
240.000 tệ được chuyển thẳng tài khoản tôi.
Tiền trợ cấp nuôi con 3.000 tệ mỗi tháng, cũng luôn hạn.
Mỗi thứ Bảy, 10 giờ sáng, anh ta đến đón con.
5 giờ chiều, giờ trả lại.
Có một , con nói với tôi:
“Mẹ ơi, nhà của bố lắm.”
“Thế à? cỡ ?”
“Còn hơn nhà mình. Chỉ có một phòng, lại không có đồ chơi.”
Tôi không nói gì.
Tối đó, con ngủ rồi, tôi đứng ngoài ban công hút một điếu thuốc.
Tình hình của Chu Chí Viễn bây giờ — tôi biết sơ qua.
Sau ly hôn, anh ta vẫn tục trả tiền nhà cho vợ cũ.
Nhưng giờ đã mất 240.000, cộng thêm 3.000 mỗi tháng tiền nuôi con — cuộc sống của anh ta trở nên rất chật vật.
Anh ta rời khỏi căn hộ cũ — nơi chúng tôi từng thuê chung — dọn đến một phòng trọ hơn.
Còn bên vợ cũ thì… cũng không êm ả gì.
Trương Mẫn kể với tôi: khi vợ cũ của anh ta biết anh ta đã kết hôn rồi ly hôn, cô ta nổi trận lôi đình.
người cãi nhau một trận to.
Vợ cũ nói: “Nếu anh có khả năng trả tiền nhà cho tôi, tại sao không sớm nói là anh đã kết hôn?”
Chu Chí Viễn trả lời: “Vì tôi sợ, nếu em biết rồi thì… em sẽ không để tôi trả nữa.”
Vợ cũ giận dữ: “Tôi không cần loại giúp đỡ kiểu đó!”
Rồi cô ta đổi tên người trả góp trong hồ sơ vay, không cho anh ta trả nữa.
Khi nghe tin này, tôi… bật cười.
Gọi là – quả cũng được.
Ngày qua ngày trôi đi.
Ba tháng sau, tôi được thăng chức.
Từ viên bình thường thành tổ trưởng, tăng từ 8.000 lên 12.000.
Nửa năm sau, lại thăng một nữa.
Từ tổ trưởng thành trưởng nhóm, lên 15.000.
Cuối năm, tôi được thưởng Tết một khoản kha khá.
Tôi quyết định vay tiền mua nhà.
Diện tích 80 mét vuông, phòng ngủ, một phòng khách.
Ngày đặt cọc, tôi dẫn con đến xem nhà mới.
“Mẹ ơi, đây là nhà của mình à?”
“Ừ. Đây là nhà của chúng ta.”
“Wow! Rộng thế!”
Thằng bé chạy khắp nơi, mắt sáng rỡ. “Mẹ ơi, con muốn ở phòng to!”
“Được. Phòng to cho con.”
Tôi đứng bên cửa sổ, nhìn thành phố ngoài kia.
Trời đầy nắng.
Cuộc sống — sẽ ngày càng tốt hơn.
12.
Một năm sau.
Tôi ngồi trong văn phòng mới, nhìn ra khung cảnh bên ngoài.
Trưởng phòng.
tháng 18.000.
Cộng thưởng cuối năm, thu nhập năm vượt 300.000.
Năm nay, tôi thăng chức .
Đồng nghiệp gọi tôi là “bà mẹ thép”.
Nhưng chỉ tôi mới hiểu… tôi không phải là cố gắng hết mình.
Tôi chỉ là… không còn đường lui.
Hoặc hơn, tôi đã tự cho mình một con đường mới.
Chuông điện thoại vang lên.
“Chị Lâm, chị có bưu kiện.”
“Được, tôi xuống ngay.”
Tôi xuống dưới lầu, ký nhận bưu phẩm.
Là bảng thành tích học tập từ trường mẫu giáo của con.
ra xem — mọi hạng mục đều xuất sắc.
Tôi bật cười.
Thằng nhóc này… giỏi hơn bố nó nhiều.
Về đến văn phòng, điện thoại rung.
Một tin nhắn WeChat.
Người lạ.
Ảnh đại diện là bóng lưng một cậu bé.
Tôi tin nhắn.
Chỉ có chữ:
“Cảm ơn.”
Tôi sững người vài giây.
Rồi nhìn lại ảnh đại diện.
Cậu bé đó… tôi nhớ ra rồi.
Là con của vợ cũ Chu Chí Viễn.
Nói cách khác — tin nhắn này, là vợ cũ của anh ta gửi.
Cảm ơn?
Cảm ơn vì điều gì?
Tôi nhìn màn hình rất lâu.
Có thể là cảm ơn vì tôi đã khiến Chu Chí Viễn tỉnh ngộ.
Có thể là cảm ơn vì tôi đã giúp cô nhìn rõ con người anh ta.
Cũng có thể — chỉ đơn giản là một lời cảm ơn.
Tôi không trả lời.
Chỉ đặt điện thoại xuống.
Ngoài cửa sổ, ánh nắng rực rỡ.
Tôi đứng , xách túi.
nay là thứ Bảy.
Tôi phải đi đón con tan học.
Đến cổng trường mẫu giáo, con chạy ùa ra:
“Mẹ ơi!”
“Cục cưng, nay ở trường thế ?”
“Rất tốt! Cô giáo khen con!”
“Giỏi lắm!” Tôi cúi xuống, hôn lên má con. “Đi thôi, mẹ đưa con đi ăn món ngon.”
“Ăn gì ạ?”
“Con muốn ăn gì?”
“Con muốn ăn hamburger!”
“Được. Ăn hamburger.”
Tôi nắm tay con, đi giữa nắng xuân rạng rỡ.
Đi ngang một ô kính, tôi nhìn thấy bóng mình phản chiếu.
32 tuổi.
Mẹ đơn thân.
Trưởng phòng.
Có nhà. Có xe. Có con. Có việc.
Sống… rất ổn.
Con bất ngờ ngẩng đầu:
“Mẹ ơi.”
“Sao thế?”
“Bố bảo tuần sau sẽ chuyển đến nhà mới.”
“Thế à?”
“Bố nói nhà mới có phòng, con đến đó chơi sẽ có chỗ ngủ.”
Tôi không nói gì.
Chu Chí Viễn… chắc cũng đang dần vực .
Có lẽ, mất đi rồi — mới biết trân trọng.
Nhưng giờ thì… đó không còn là chuyện tôi cần bận tâm nữa.
“Mẹ ơi.”
“Ừ?”
“Con thấy… nhà mình vẫn tốt hơn nhà bố.”
Tôi mỉm cười.
“Tại sao?”
“Vì nhà mình có mẹ!”
Tôi cúi xuống, ôm lấy con.
“. Nhà mình có mẹ.”
Ánh nắng chiếu xuống, ấm áp vô cùng.
Có người, đời này — chỉ xứng làm chồng cũ.
Và có người, nhất định sẽ sống ngày càng tốt.
Ví dụ như tôi.
[ Hết ]