Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/9pUB6jBLsY
119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
4
ngày sau khi biết Chu Việt đã chết, tôi giống như mất đi cảm giác, chỉ cảm thấy đầu đau nứt ra, thậm chí đau đến xuất hiện ảo giác.
Trong ảo giác của tôi, Chu Việt không chết, hắn vẫn ngồi ở phòng làm việc xử công việc trong công ty.
Tôi hâm sữa bò đưa cho hắn, hắn đẩy kính nhìn tôi.
“Em đi làm ban ngày cũng vất vả, đi nghỉ trước đi em.”
Nhưng tất cả chỉ là ảo giác.
Mà hiện tại…
Hắn rõ ràng xuất hiện ở trước mắt tôi.
Mà lúc này tôi đã biết bí mật của hắn.
Bây giờ vẫn chưa có chuyện gì xảy ra.
“Làm sao vậy Tư Tư, em không vui?”
Tôi hoàn hồn, đối diện với ánh mắt lo lắng của Chu Việt.
Cảm xúc trong lòng vô cùng phức tạp, như thể có sóng thần rít gào.
Tôi nắm chặt chiếc đũa, nhỏ nói: “Chu Việt, anh có thể đáp một nguyện vọng của em không?”
Hắn bất đắc dĩ mà : “Em nói như vậy, cho dù không nhân dịp sinh nhật, anh cũng đáp tất cả nguyện vọng của em.”
Tạm dừng một chút, hắn nhẹ nhàng nói: “Tư Tư, cho đến bây giờ anh vì em mà nỗ lực làm việc.”
Tôi gắt gao cắn môi, không ngăn được nước mắt chảy .
“Nếu sau này, cô gái hôm nay chúng ta đụng đến công ty anh phỏng vấn, anh dụng cô ta có được không?”
Chu Việt kinh ngạc một giây, ngay sau đó dở khóc dở .
“Nguyện vọng gì vậy nè… người đàn bà đanh đá chúng ta gặp hôm nay đúng là xui xẻo. Đời này anh không có quan hệ gì với cô ta nữa!”
Kiếp trước hắn cũng hình dung như vậy về Kiều Mộc.
6 năm sau, Kiều Mộc thai đứa con của hắn.
Tôi bỗng nhiên nhớ kiếp trước, khi Chu Việt tử vong do tai nạn xe, trong tay hắn nắm chặt một chiếc nhẫn.
Chiếc nhẫn đó là tặng cho tôi… hay là dùng để cầu hôn Kiều Mộc?
Cho đến hiện tại tôi cũng không thể biết được.
Chắc là do tôi khóc thảm như vậy, Chu Việt tính tiền an ủi tôi, ôm tôi xe về nhà.
Hắn bất đắc dĩ lại khó hiểu mà thở dài: “Rõ ràng là đi ăn sinh nhật, chuyện tốt đẹp thế này sao em lại khóc thành như vậy?”
“Từ sau khi gặp người phụ nữ kia em liền trở nên kỳ lạ, Tư Tư, nói thật cho anh biết.” Ngữ khí của Chu Việt bỗng dưng nghiêm túc : “Cái người đàn bà đanh đá hôm nay có liên quan đến giấc mơ của em đúng không? Em nói anh gặp tai nạn xe cộ, chẳng lẽ là cô ta gây ra?”
Chu Việt quá thông minh.
Cho nên hắn mới có thể tôi, đi từ một thị trấn nghèo khó lạc hậu đến thành thị xa hoa này. Chỉ từ một chút manh mối linh tinh đã có thể phán đoán ra được nguyên nhân vì sao tôi trở nên kỳ lạ.
Nhưng tôi chỉ im lặng lắc đầu, cái gì cũng không nói.
Sinh nhật qua đi, công ty sắp xếp cho tôi đến chỗ khác công tác.
Trước khi đi, Chu Việt giúp tôi chuẩn bị hành : “Tư Tư, gần đây trời đổi mùa, khí hậu không ổn định, em nhớ uống thuốc suyễn có nghe không?”
Tôi nhìn sườn mặt nghiêm túc của hắn, nhất thời ngẩn ngơ.
Mỗi điều nhỏ nhặt về tôi, Chu Việt nhớ rõ ràng.
Hắn hiểu tôi như thế, tại sao lại không biết điều tôi ghét nhất chính là sự phản bội?
Thấy tôi chỉ nhìn hắn mà không phản gì, Chu Việt có chút thất vọng.
“Giấc mơ kia liên tục ảnh hưởng em. Tư Tư, nếu cứ như vậy thì chờ em trở về chúng ta đi bác sĩ tâm , được không?”
Tôi im lặng hồi lâu, cuối cùng chỉ nhỏ đáp một cái.
Đáng lẽ tôi chỉ đi công tác có năm ngày, lại vì vài do ngoài ý mà kéo dài đến hơn nửa .
Khi tôi trở về là buổi chiều, đem tư liệu đưa về công ty xong, thấy thời gian còn sớm tôi dứt khoát gọi taxi đến công ty Chu Việt tìm hắn.
Cửa thang máy mở ra, ánh đèn trước mắt lóe , tôi nghe thấy một âm vô cùng quen thuộc.
“Chị Triệu, không cần đưa một ly cho Chu sao?”
“Không cần, Chu không thích uống đồ ngọt.”
Gương mặt trẻ trung mỹ miều của Kiều Mộc xuất hiện trước mặt tôi, trong nháy mắt đại não tôi trống rỗng, máu toàn thân như ngừng chảy.
“A, giám đốc phu nhân .”
Triệu nhìn tôi, vội vàng chào đón: “Chu họp để nghiên cứu phát minh mới. Phu nhân ngồi chờ một chút nhé. Tiểu Kiều, đem trà sữa đưa cho phu nhân.”
Kiều Mộc ly trà sữa đi , dùng ánh mắt từ trên nhìn đánh giá tôi.
Một lát sau, cô ta ý vị không rõ mà khẽ một tiếng: “Phu nhân đây sao?”
5
Cổ họng tôi không thoải mái, không thể uống đồ lạnh được.
Tôi dùng hết toàn lực mới có thể áp được cảm xúc trong lòng, lẳng lặng đánh giá Kiều Mộc đứng đối diện.
Nghiêm túc mà nói đây chính là đầu tiên tôi nhìn thẳng mặt cô ta.
Kiều Mộc mới tốt nghiệp đại học, có một gương mặt rất xinh đẹp, làn da trắng nõn, mặt mày sáng sủa, chỉ đứng ở đó thôi cũng đã một loại công kích sắc bén.
Cô ta tự nhiên nhìn tôi, một lát sau mỉm , nói: “Thật ngại quá, trước phá hư hoa của chị.”
Tuy rằng nói như vậy nhưng ánh mắt của cô ta lại không có một chút ý tứ xin lỗi nào.
Khiến tôi nhớ đến kiếp trước, khi cô ta đến tìm tôi trong tang lễ của Chu Việt, vẻ mặt oán hận giống như tôi mới chính là kẻ thứ ba chen vào giữa bọn họ.
đến đây tôi hít sâu một hơi, quay đầu chất vấn Triệu : “Vì sao lại loại người này?”
nói ác liệt đến mức tôi tự mình kinh ngạc.
Triệu ngạc nhiên nhìn tôi, ngừng một lát rồi mới nói: “Là Chu đích thân .”
Chu đích thân .
lời này giống như một kiếm sắc bén, trong nháy mắt đâm thủng trái tim tôi.
Tôi mờ mịt nhìn tất cả gì xảy ra trước mắt, nhìn Triệu khó hiểu cùng với Kiều Mộc đắc ý, nhìn thấy cửa phòng họp cách đó không xa mở ra.
Mà Chu Việt đi ra, nhìn thấy tôi đứng đối diện với Kiều Mộc, bước chân dừng lại.
Biểu tình hắn phức tạp mà gọi một tiếng: “Tư Tư.”
Tôi quay đầu đi nhưng không đi được.
Bởi vì Kiều Mộc túm lấy cánh tay của tôi: “ đi mà, nếu như chị để ý hoa kia như vậy, tôi đền cho chị là được, tôi cùng Chu đã bắt tay giảng hòa, chị cũng không là nhân vật chính trong xung đột đó, sao cứ mãi canh cánh việc này trong lòng vậy?”
“Được rồi, em đi về làm việc đi.”
Chu Việt đi đến, hắn cau mày hướng Kiều Mộc nói một câu, sau đó tôi đi vào văn phòng của hắn, nắm lấy tay của tôi.
Tôi lùi về phía sau một chút, né tránh hắn.
“Tư Tư, vô cớ gây rối được không?” Chu Việt đè thấp , nói: “Em đã 25 tuổi rồi, trẻ con như vậy, thật khó coi.”
Tôi ngơ ngác nhìn hắn.
vào đại học được 2 năm chúng tôi trải qua ngày nghèo khổ, dù vậy Chu Việt vẫn cứ trích tiền lương làm thêm mỗi để đưa tôi đến công viên giải trí .
“Khi còn nhỏ, ở công viên giải trí cũ kia, ngựa gỗ xoay tròn rỉ sắt, ba mẹ em dẫn em trai em đi , em chỉ có thể giúp bọn họ xách hành , đứng ở bên cạnh nhìn. Từ khi đó anh liền , Tư Tư, anh nhất định em đi công viên giải trí lớn nhất thế giới.”
Cả buổi chiều hôm ấy, tôi không bất kỳ một trò nào khác, chỉ một rồi lại một ngồi ngựa gỗ xoay tròn.
Có một bé gái chỉ vào tôi hỏi mẹ của bé: “Chị ấy lớn như vậy rồi vì sao lại trò của con nít ạ?”
Chu Việt dịu dàng cúi , hướng cô bé nhẹ nhàng một tiếng: “Bởi vì chị ấy là bé con của anh.”
Thật ra Chu Việt chỉ lớn hơn tôi có 3 nhưng vẫn thích ở trước mặt tôi đòi bảo vệ tôi.
Đúng thật là hắn đã làm rất tốt.
Tôi chưa từng có một ngày, người nói vĩnh viễn làm tôi vui vẻ nhắm thẳng họng súng vào tôi.
“Anh nói dối.”
ân oán kiếp trước kịch liệt giằng co trong đầu tôi, cơn đau đầu trở lại, tôi cật lực áp tiếng nói run rẩy: “Nửa trước anh đã đáp em không cô ta vào công ty, cũng đã nói không có bất cứ quan hệ gì với cô ta, nhưng mà hiện tại cô ta làm việc ở công ty anh, lại còn nói với em hai người đã bắt tay giảng hòa.”
“Chu Việt, lời hứa của anh chỉ có thể duy trì nửa sao?”
“Lâm Ngôn Tư!”
Hắn gọi cả tên lẫn họ của tôi mà mắng, trong đầu tôi bỗng dưng trỗi dậy cơn đau đớn dồn dập mà kịch liệt.
Giây tiếp , trước mắt tôi tối sầm, hôn mê bất tỉnh.
6
Khi tỉnh dậy tôi đã ở bệnh viện.
Quanh mũi lượn lờ mùi thuốc sát trùng, Chu Việt ngồi ở mép giường, nhìn thấy tôi tỉnh liền nắm lấy tay tôi.
“Tư Tư, bác sĩ nói em gần đây vẫn luôn căng thẳng, có thể là áp lực quá lớn nên mới ngất xỉu, nhiều có được không, đó chỉ là một giấc mộng. Kiều Mộc cũng đã giải thích với anh rồi, hôm đó bởi vì em ấy thất tình nên tâm tình không tốt, thật ra lúc bình thường vẫn là một cô gái rất lễ phép.”
“Hơn nữa anh em ấy là bởi vì trong lúc phỏng vấn, em ấy đã nêu được phương án rất có sáng kiến. Tuy rằng cũng còn vài điểm chưa hoàn thiện, nhưng rất nhiều điều công ty của anh cần em ấy đáp được. Tư Tư, em biết là công ty của chúng ta ở giai đoạn phát triển, nhu cầu dụng nhân tài rất cấp bách.”
Hắn nói với tôi thật nhiều lời, nhưng tôi chưa từng phản hắn gì cả.
nói của Chu Việt bỗng nhiên nôn nóng : “Tư Tư, em rốt cuộc anh như thế nào mới có thể lòng?”
Tôi thấp nói: “Đuổi việc cô ta.”
Hắn nhìn tôi, vẻ mặt tràn đầy thất vọng: “Lâm Ngôn Tư, từ lúc nào em lại trở thành một người ngang ngược như vậy?”
Trái tim tôi kịch liệt đau xót.
Nhưng tôi cái gì cũng chưa nói, chỉ nhắm mắt lặp lại một nữa: “Đuổi việc cô ta, bằng không em dọn ra khỏi nhà anh.”
“Nhà anh?”
Chu Việt như là bị cái từ này chọc giận, hắn đột nhiên đứng dậy, cong lưng nhìn tôi .
“Lâm Ngôn Tư, chúng ta kết hôn ba năm, bài trí căn nhà là dựa sở thích của em, hiện tại em đem nhà của chúng ta gọi là “nhà anh”?”
Dừng hai dây, sắc mặt của hắn tạm hòa hoãn lại: “ giận nữa, Tư Tư, rời khỏi nhà em còn có thể đi chỗ nào?”
Chu Việt nói đúng.
Tính cách tôi hướng nội, thường xuyên bận việc, lúc học đại học cũng không có giao lưu với bạn bè gì.
Chỉ có vài người bạn nữ có mối quan hệ không tệ lắm, nhưng mà các cô ấy làm việc ở thành phố cũ nơi tôi từng sống, mà tôi đã chuyển công tác để đi Chu Việt Thượng Hải gây dựng sự nghiệp, cũng chỉ có thể duy trì mối quan hệ với các cô ấy ở trên mạng.
Ở nơi này, sinh mệnh của tôi trừ công việc cũng chỉ có hắn.
Hiện giờ nảy sinh mâu thuẫn, tôi thậm chí còn không tìm thấy một nơi để ở nhờ.
Vì thế sau khi xuất viện, tôi vẫn đi Chu Việt trở về nhà. Chỉ là từ đầu cuối tôi không hề nói chuyện với hắn quá một câu.
Tôi cùng Chu Việt liền như vậy bắt đầu chiến tranh lạnh.
Hắn tựa hồ không chịu ảnh hưởng, vẫn là trước sau như một mà đi làm bình thường, đi công tác, ký hợp đồng, thậm chí cùng Kiều Mộc đi công tác hai người.
Mà sở dĩ tôi biết được điều này là bởi vì Kiều Mộc chủ động gửi lời mời kết bạn Wechat với tôi.
Đầu tiên cô ta xin lỗi, sau khi kết bạn với tôi đã đăng rất nhiều điều về Chu Việt.
Trong đó có một bài là ở văn phòng của Chu Việt, hắn chống tay mặt bàn, đầu cúi nhìn máy tính, làm việc cùng cô ta nói cái gì đó, khoảng cách giữa hai người rất gần nhau.
Mà cô ta cầm điện thoại di động chụp góc nghiêng của hắn: “Ông chủ đẹp trai chỉ đạo công việc cho Tiểu Kiều.”
Ở phần bình luận cô ta đăng một câu: “Cảm ơn mọi người, nhưng mà ông chủ còn trẻ đã kết hôn rồi, thực sự là gia môn bất hạnh.”
Tôi chụp màn hình đưa cho Chu Việt xem.
Hắn ngẩn người, lấy di động của mình lướt hai cái, bất đắc dĩ mà ngẩng đầu: “Em ấy xóa rồi, chắc cũng biết lời nói của mình không ổn, thiếu nữ mới lớn mà, khó tránh khỏi suy không thấu đáo.”
Tôi trầm mặc một chút, áp sự đau đớn cuồn cuộn trong đáy lòng: “Chu Việt anh xem, ngay cả do biện minh anh cũng đã xong cho cô ta rồi.”