Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/3LGhN4B1LW
302
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
7
Sống lại một tôi mới phát hóa ra mình bất lực như vậy.
Tình yêu là một sự chủ quan, vô luận là có biết hay không, tôi đều không thể ngăn cản trái tim của Chu Việt từng bước từng bước hướng về Kiều Mộc.
Khi mùa đông đến, nhật của Chu Việt cũng tới rồi.
Mặc dù trong thời chiến tranh lạnh, tôi chuẩn quà cho hắn.
Bởi vì đây là ước định nhỏ của tôi.
Mang quà đến công của Chu Việt, tôi luôn thất thần suy nghĩ về rất chuyện trong quá khứ.
Khi bà của Chu Việt mất, hắn một giọt nước mắt cũng chưa từng rơi, chỉ là hốc mắt đỏ lên, đứng ở trước bia mộ nhìn chằm chằm ảnh chụp màu đen trắng kia.
Tôi ở phía sau nắm lấy bàn tay lạnh lẽo của hắn, nhỏ giọng nói: “Em sẽ luôn ở bên cạnh anh, anh còn có em.”
Khi tôi ba mẹ đuổi ra khỏi nhà, hắn cũng đã nói với tôi một câu giống y hệt như vậy.
Cho đến nay tôi đều chỉ có lẫn .
Mãi nghĩ, xe đã chạy đến bên dưới công hắn.
Đi ra khỏi thang máy, một con mèo hoa nhào tới.
Tôi bản năng lùi về phía sau một bước.
Triệu Thanh chạy đến bế nó lên: “Thật xin lỗi phu nhân, đây là mèo do Tiểu Kiều mang đến, cô ấy nói là nó ở dưới lầu rất đáng thương, Chu tổng cũng đồng ý nuôi nó ở công .”
Lại là Kiều Mộng.
Tôi biết Chu Việt luôn rất thích mèo, bởi vì tôi dị ứng lông mèo sẽ dẫn đến hen suyễn, thế là hắn không dám nuôi.
Mà Kiều Mộc cũng rất thích mèo.
Bọn họ có rất điểm hợp với , cho nên chẳng sợ lần đầu tiên gặp mặt không vui vẻ gì hắn cũng sẽ không tự chủ được mà cô ta hấp dẫn.
Tôi mang quà đi đến cửa văn phòng.
Cách cánh cửa vài bước, Kiều Mộc ngồi đưa lưng về phía tôi.
Mà Chu Việt bưng một cái ly đưa đến trong tay cô ta: “Uống thuốc cảm trước đi rồi hẳn làm tiếp, không cần phải vội như vậy.”
Kiều Mộc ngẩng đầu cười tươi nói: “Em muốn mau chóng làm cho xong, lúc chiều tan tầm còn phải đi ăn nhật của anh mà.”
Cách nói chuyện vô cùng thân mật.
Chu Việt giơ tay chạm lên trán cô ta đo nhiệt độ, sau xoay người nói: “ còn nóng, để anh giúp em…”
Hắn còn chưa nói xong, nhìn thấy tôi đứng ở cửa, đột nhiên im bặt.
Nhận thấy được điều lạ, Kiều Mộc cũng xoay người lại, ánh mắt dừng ở trên mặt tôi, nở nụ cười khiêu khích.
Có lẽ do được tình yêu bồi đắp nên gương mặt vốn xinh đẹp của cô ta nay càng trở nên mỹ lệ động lòng người, cùng với người phụ nữ tiều tụy trong lễ tang ở trước như người khác .
người khác trong văn phòng đều bất động, ánh mắt nhìn về phía tôi đều có ý đồng tình cùng thương hại.
Trong nháy mắt tôi hiểu rõ trước vì có vài lần tôi đến công tìm Chu Việt, nhân viên này đều nhìn tôi với thái độ lạ.
Thậm chí có một lần tôi phòng pha cà phê trong công , một nhân viên nữ lại nói với tôi: “Phu nhân, nếu có thời gian chị hãy đến công đi dạo thường xuyên nhé, mọi người đều rất thích chị.”
Lúc ấy tôi chỉ cười cười, dịu dàng nói; “Công việc của chị cũng rất bận rộn, lần sau nếu mọi người có tiệc thì hãy nhắn Chu Việt chị.”
Ánh mắt của cô gái rất phức tạp nhìn tôi, sau một lúc lâu lại thở dài.
Hóa ra cả thế giới đều biết chuyện của hắn cùng Kiều Mộc.
Chỉ có tôi là không biết.
8
Tôi xách món quà kia một đường chạy xe thẳng về nhà.
Gần như là vừa mở cửa xe ra Chu Việt đuổi phía sau.
Hắn nghẹn ngào nắm lấy tay tôi: “Tư Tư, em đừng như vậy.”
“Như vậy là như nào?” Tôi hít sâu một hơi, run rẩy nói: “Chu Việt, anh muốn ly hôn với tôi đúng không?”
“Anh không muốn, chưa bao giờ muốn!”
Phản ứng của Chu Việt rất lớn, hắn đột nhiên bước nhanh về phía trước ép tôi tường.
“Anh cùng Kiều Mộc chưa xảy ra bất cứ chuyện gì, chỉ là gần đây em ấy thức đêm tăng ca nên cảm, anh quan tâm em ấy câu mà thôi.”
“Như vậy còn chưa đủ ?”
Mặc tôi vô biểu tình nhìn hắn, tôi kinh ngạc vì giọng nói của mình cũng có thể lạnh lùng và bén nhọn như vậy.
“Có phải anh muốn cô ta đứng ở trước mặt tôi, vác cái bụng chứa con của anh đến, nói nếu không có tôi người đã kết hôn sớm, như vậy mới vừa lòng anh đúng không?”
“Lâm Ngôn Tư!”
Hắn lạnh giọng nói, vẻ mặt không giấu được sự thất vọng cùng khiển trách: “Cách nói chuyện của em tại quá cay nghiệt.”
Gương mặt quen thuộc lại xa lạ gần trong gang tấc, trước khi biết tin hắn chết đi, bi thương tựa như thủy triều kéo tới mãi không thấy điểm cuối.
Tôi nghĩ tới chiếc nhẫn hắn nắm trong tay lúc chết kia, nghĩ đến điều đã xảy ra trong quãng trước của tôi, sự đau đớn như dời non lấp biển trỗi dậy trong lòng, dường như muốn đem tôi giết chết.
Khi tôi đã cầu khẩn thần linh, hy vọng hắn có thể sống lại, muốn nhìn mặt hắn một lần nữa.
giờ phút này tôi thà rằng hắn chết đi ở thế giới , chết ở thời điểm tôi không biết gì!
Nếu là như vậy thì tốt rồi…
Nếu là như vậy thì tốt rồi…
9
hôm sau, nhân lúc Chu Việt đi làm không có ở nhà, tôi đăng ký ở ký túc xá công , sau dọn ra ngoài.
Dọn đi không bao lâu lý của tôi đến.
Lúc này tôi cực không khỏe, bụng nhỏ lạnh băng đau đớn, chịu đựng hơn 10 cũng không hết, tôi nhận thấy không ổn đi bệnh viện kiểm tra.
Bác sĩ nói tôi mang , triệu chứng trên là biểu của việc non, hơn nữa nhi phát triển không bình thường, nên bỏ đi.
Tôi mờ mịt ngồi trong bệnh viện, bỗng nhiên nhớ tới trước cũng là khoảng thời gian này, tôi mang .
Giống như tại, nhi phát triển không tốt, bác sĩ kiến nghị nên phá bỏ.
Vì hôm sau còn phải đi làm nên tôi muốn giải ngay hôm nay, sau điện thoại cho Chu Việt.
rất lần hắn không bắt máy một lần nào.
Chờ đến khi tôi làm thuật xong, về đến nhà được 4 Chu Việt mới trở lại.
Hắn nói là hắn đi công tác không nhận được điện thoại, vì muốn an ủi tôi hắn thậm chí còn hủy bỏ tất cả công việc khác, ở nhà chăm sóc tôi 2 tuần.
Mà lúc ấy tôi chỉ cảm thấy hắn thật sự rất yêu tôi.
Bởi vì lúc non nên cơ thể tổn thương, tôi không bao giờ có thể mang được nữa.
Mà này tôi đã biết được hắn đi đâu, làm gì.
Tôi ngồi trước cửa phòng thuật nhìn WeChat, một tiếng trước Kiều Mộc đã đăng bài trong vòng bạn bè.
Định vị là ở sân bay: “Nói đi công tác vậy thôi, thực ra là đi du lịch người cùng với ông chủ.”
Đi công tác cái gì?
Tôi nắm chặt di động, trào phúng cười cười, chỉ cảm thấy khóe mắt đau đớn tựa như một giây sau nước mắt sẽ rơi xuống.
Tiếng bước chân dồn dập vang lên rồi dừng lại ở trước mặt tôi.
m thanh quen thuộc mang tiếng thở dốc vang lên trên đỉnh đầu tôi: “Tư Tư.”
Tôi cứng đờ người, chậm rãi ngẩng đầu lên, Chu Việt đứng ở trước mặt tôi, một bên thở dốc một bên nói: “Em làm thuật không cho anh?”
Không biết có phải ảo giác của tôi hay không, trong nháy mắt tôi cảm thấy trên người hắn đã xảy ra một biến hóa dị nào .
Chỉ liếc mắt một cái, anh ấy không còn giống như trước nữa.
Tôi nhìn hắn không nói gì, đúng lúc này y tá đi ra kêu tên tôi.
Tôi đứng dậy đi về phía trước bước, sau bỗng nhiên dừng lại.
này đầu đến cuối tôi chưa từng cho hắn một cuộc điện thoại nào.
Làm hắn biết tôi thuật ở nơi này?
Một ý nghĩ lóe lên trong đầu, tiếp giống như bốn phương tám hướng nổi gió lớn, máu tôi như ngừng chảy.
Vô số cảm xúc dâng lên trong lòng, mê man, bừng tỉnh, nhận ra, oán hận, tuyệt vọng… tụ hội ở trong lòng thành một cơn địa chấn kéo dài không dứt.
Tôi bình tĩnh xoay người nhìn Chu Việt cách mình vài bước chân, nở nụ cười còn khó coi hơn cả khóc: “Anh trở về khi nào, Chu Việt?”
Không khí chợt tĩnh lặng.
Chu Việt nhìn tôi, cảm xúc trong ánh mắt đan chéo thành sợi tơ, rối loạn như mớ tơ vò.
Y tá phía sau kêu lên một tiếng: “Lâm Ngôn Tư.”
Hắn giống như vừa mới tỉnh lại trong giấc mộng, đột nhiên đi về phía trước bước, vươn tay tới muốn bắt lấy tay tôi.
Mà tôi chỉ lui về phía sau, né tránh tay hắn: “Đừng đụng tôi, anh bẩn lắm.”
“Đừng như vậy, Tư Tư.” Hắn giống như là cầu xin mà nhìn tôi, âm thanh run rẩy từng đợt: “Lần trước anh không tới kịp, lần này hãy để anh ở cạnh em được không?”
Giống như một lần nữa quen biết Chu Việt, khoảnh khắc này nhìn Chu Việt trước mắt, tôi cảm thấy hắn vô cùng xa lạ.
Tôi rũ mắt, trào phúng cười: “ trước không phải anh không đến kịp, mà là bận cùng Kiều Mộc đi du lịch, có rảnh đâu mà nhớ đến tôi.”
“Ngoại trừ điều này còn có rất điều anh bội ước, rất lần không liên lạc được. trước là tôi ngu ngốc cái gì cũng không hiểu, tại tôi đã biết, đều là bởi vì Kiều Mộc, mỗi lần tôi không liên lạc được cho anh ban đêm, anh đều cùng cô ta ở với .”
Nói xong tôi không quan tâm Chu Việt, không muốn nói gì nữa, xoay người đi phòng thuật.
Loại thuật này tuy đã từng làm, cũng sẽ không vì làm lần thứ mà cảm nhận có thể tốt hơn một chút.
Huống chi nội tâm của tôi hỗn loạn, vô số cảm xúc đấu đá lung tung với , lại không thể nào bộc phát ra được.
Sau khi thuốc tê hết hiệu quả, nhìn Chu Việt đứng trước giường bệnh, tôi cũng đã có cơ hội bộc phát.
“Anh muốn tôi tha thứ cho anh , Chu Việt?” Tôi há miệng thở dốc mới phát âm thanh của mình khô khốc như thế nào.
“Nói cho tôi nghe trước anh qua lại với cô ta khi nào, này anh trở về lúc nào?”
Hắn thống khổ nhắm mắt lại: “Đừng hỏi điều này, Tư Tư, cầu xin em.”
“Anh làm cũng làm rồi, vì cái gì tôi không thể hỏi? Là bởi vì Chu Việt mà anh không muốn đối mặt quá mức ti tiện, cùng với cái người thâm tình trong tưởng tượng của anh khác quá , đúng không?”
lời này giống như vạch trần sự thật mà hắn không muốn đối mặt nhất.
“Anh không muốn cùng cô ta kết hôn, khi cô ta nhắc tới chuyện này anh đề nghị chia tay. Vài hôm trước kỷ niệm 9 năm cưới của ta, em luôn nói với anh gì mà em làm để chuẩn cho kỷ niệm. Anh cảm thấy áy náy cho nên đã đi đặt làm một chiếc nhẫn nữa tặng em, muốn cùng cô ta kết thúc, bắt đầu lại tất cả một lần nữa, mà xe chạy được nửa đường xảy ra chuyện, mở mắt ra đã là trên đường đi đến sân bay hôm nay.”
Hắn nói, giống như ra một chút dũng khí, thật cẩn thận nắm lấy tay tôi.
“Tư Tư, này anh cùng cô ta cũng chưa xảy ra cái gì, ta bắt đầu lại một lần nữa được không?”
Giống như nghe được chuyện cười hoang đường đến cực điểm, tôi nhìn hắn, không nhịn được cười lớn: “Còn chưa đủ , như bây giờ còn chưa đủ Chu Việt?”
“Anh không quan tâm tới lời phản đối của tôi mà đem cô ta tuyển công , cho dù lần gặp đầu tiên không có ấn tượng tốt cũng không thể ngăn cản anh càng tới gần cô ta hơn, thậm chí nhật của anh cũng muốn cùng cô ta trải qua, như vậy mà là chưa có gì xảy ra ? trước cô ta thậm chí còn mang con của anh thời điểm tôi không thể mang …”
Nói tới đây tôi bỗng nhiên ho khan kịch liệt.
Chu Việt bưng tới một ly nước, cẩn thận giúp tôi uống xong.
Tôi ngừng ho, mệt mỏi nâng mắt lên: “Chu Việt, ta ly hôn đi.”